Chương 1-36: Hú hồn Halloween

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi Nymph,

Tôi không muốn làm em lo lắng, thế nhưng quả thật, dạo gần đây tôi cảm thấy mình không ổn chút nào. Có cảm giác như tất cả mọi thứ đều giống như một mớ bầy nhầy hỗn đốn vậy...

Thật xin lỗi nếu những dòng này khiến một ngày của em trở nên tồi tệ, nhưng ngoài em ra, tôi chẳng biết nói những điều này với ai cả. Liệu thuốc có thật sự làm tôi tốt hơn không?

Dù gì đi nữa, nhận được câu trả lời từ em cũng sẽ khiến tôi khuây khỏa hơn nhiều. À, cảm ơn vì loại thuốc mới cùng chai Brandy em gửi cho tôi, tôi có gửi kèm một ít sô cô la tự làm, nhân là loại nho đen mà em thích đấy, đừng ăn quá nhiều, sẽ nóng trong người.

Tái bút: Blaise vẫn ổn, lần kiểm tra độc dược thằng nhóc biểu hiện rất khá.

Ngòi bút của Trình Tu Kiệt vẫn chưa hạ xuống. Hắn do dự mất một lúc, rồi quyết định gác bút không viết nữa. Lỡ như bị phát hiện thì vô cùng phiền phức, dù hắn rất muốn để lại chút gì đó gọi là danh tính để Nymph có thể cảm nhận được.

Trình Tu Kiệt mở cửa sổ ra, hắn vẫy gọi con cú đen thui ở trong góc phòng:

"Heriod!"

Heriod khó chịu bay đến chỗ hắn, Trình Tu Kiệt buộc gói quà được bọc tỉ mỉ vô chân nó, dặn dò:

"Đừng có thái độ! Lần nào cô ấy chẳng cho mày ăn đồ ngon, nào, đi đi!"

Trình Tu Kiệt dõi theo bóng dáng dần dần thu nhỏ của chú cú trên trời cao, trong lòng đột nhiên dâng lên chút ấm áp. Nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Nymph, hắn lại cảm thấy yên tâm phần nào.

Chà, thật sự rất muốn gặp lại cô ấy.

Trình Tu Kiệt khoác áo vào, buộc gọn lại tóc.

Hôm nay quả là một ngày yên tĩnh, nhất là sau khi hắn choàng tỉnh lúc hai giờ sáng vì ác mộng và méo ngủ lại được nữa.

Trình Tu Kiệt chậm rãi lê bước đến Đại Sảnh Đường để dùng bữa, dù thức sớm, nhưng hắn vẫn phải giả vờ như mình ngủ đủ giấc.

Trình Tu Kiệt vừa đặt một chân vô đại sảnh thì đã thấy Harry và Ron tất tưởi chạy ra, trên mặt hiện rõ sự phấn khích không che giấu được. Ron nhét vội cái gói đựng đồ ăn cho hắn rồi la làng:

"Đi theo bọn mình đi bồ tèo! Có cái này vui lắm!"

Trình Tu Kiệt nhìn cái thứ dài dài bọc kín mít trong tay Harry thì trong bụng dạ đã biết rõ ràng, nhưng hắn vẫn gật đầu, đồng ý chạy theo sát nút hai đứa con nít đằng trước, không quên mở bao giấy ra, vừa chạy vừa nhai nhóp nhép.

Hai mắm đi trước xui xẻo đụng phải Draco và gai tay đầu trau mặt ngựa ngay giữa hành lang chính. Draco giật cái gói trong tay Harry, vuốt ve sờ nắn mất một lúc rồi chậc lưỡi:

"Một cây chổi"

Trình Tu Kiệt lặng lẽ bốc một nắm khoai chiên nhét vô miệng, lặng lẽ theo dõi cuộc ẩu đả của mấy đứa con nít, lặng lẽ lùi về một góc kín kín ở đằng sau.

Harry chộp lấy cây chổi được Draco ném trả về, vẻ mặt cậu ta lạnh lùng như cục đá. Draco đảo mắt, giọng khó chịu thấy rõ:

"Lần này thì mày tiêu rồi Potter ơi, học sinh năm thứ nhất không được có chổi riêng."

Ron há một cái hơi bị vang:

"Đây là Nimbus 2000 đó! Ở nhà mày làm gì có hả Malfoy, cùng lắm là một cây Comet 260 chứ gì?"

Trình Tu Kiệt đang hóng hớt ngon lành thì Blaise từ đâu lù lù xuất hiện bên cạnh hắn, quý tử nhà Zabini, con trai của Nymph mỹ miều cười hì hì, thỏ thẻ:

"Cho xin miếng đi anh bạn."

Trình Tu Kiệt tốt bụng nghiêng cái túi giấy qua cho cậu ta. Cả hai đều đẹp mã, đều cao ráo, ấy vậy mà lại thậm thụt y hệt mấy đại ca cưỡi xe năm mươi trùm kín mít măm me ở mấy nhà có nuôi các vị huynh đệ biết sủa mà kiếp trước hắn thấy nhiều như cơm bữa.

Blaise đang theo dõi vô cùng hăng say thì đột nhiên bị Trình Tu Kiệt huých vai:

"Giáo sư tới giáo sư tới"

"Ê! Tôi chưa ăn xong mà?!"

"Kệ cha cậu"

Trình Tu Kiệt bơ đi khuôn mặt sốc ê chề của Blaise, tọng hết số thức ăn còn lại vào mồm rồi tích cực thực hiện công tác nhai nuốt. Giáo sư Flitwick chống nạnh ngó Draco và Harry, trông Harry rõ khoái chí còn Draco thì chắc chắn là không:

"Thật ra là nhờ Malfoy mà con mới có được cây chổi này."

Trình Tu Kiệt nhẹ nhàng bụm mồm Blaise lại để ngăn tiếng cười có hơi lớn của cậu ta lọt vào lỗ tai Draco. Nhưng giáo sư Flitwick lại làm một cú quay xe bất ngờ. Thầy thấy Trình Tu Kiệt đang núp sau bức tượng hiệp sĩ oai dũng thì ngay lập tức gọi to:

"Tu Kiệt đó hả con? Lại đây! Lại đây thầy biểu"

Chết m-

Hai má Trình Tu Kiệt vẫn độn đầy bánh kẹp thịt bò, khoai tây chiên và bánh nhân thịt. Thầy Flitwick không quan tâm đến dáng vẻ khổ sở của hắn, vui vẻ nói:

"Bài luận lần trước con gửi riêng cho thầy về bùa đông cứng quả thật rất ấn tượng...ý thầy là: dù chỉ nhắc sơ qua nhưng con đã xuất sắc tìm ra mối liên hệ giữa cấu trúc của bùa đóng băng và bùa đông cứng, tất cả đều là chương trình năm ba! Khá lắm Tu Kiệt"

Trình Tu Kiệt khó khăn cười với giáo sư một cái, Harry ở phía sau và Draco hiếm khi có biểu cảm giống nhau, mặt cả hai đỏ chét lên vì nhịn cười. Trình Tu Kiệt nhai không được nuốt cũng không xong. Ở một góc độ nào đó mà giáo sư không thể nhìn thấy, ngón giữa Trình Tu Kiệt dịu dàng giơ lên.

"...trò có thể đến văn phòng của ta sau buổi học ngày hôm nay không Tu Kiệt?"

Trình Tu Kiệt gật đầu. Hắn chẳng suy nghĩ được cái gì cả, đến khi giáo sư đi rồi hắn mới nuốt trôi được mớ đồ ăn trong họng.

Trình Tu Kiệt khéo léo đánh mắt về phía Harry, Harry ho khan một cái, nhanh nhảu bước đến khoác tay hắn. Vẻ mặt Draco cũng không nặng nề như lúc nãy mà giãn ra rất nhiều, cậu ta hất cao cằm:

"Đi thôi Blaise"

"Rồi rồi thưa thiếu gia" Blaise cười đến tít cả mắt.

Có lẽ sự việc buồn cười lúc nãy đã khiến bầu không khí giữa Draco và Harry không đến nỗi quá căng thẳng. Hắn thở dài, trầm giọng bảo Ron và Harry:

"Tụi nó đi rồi thì hai người cũng không cần nhịn cười nữa"

Hắn vừa dứt lời thì Ron đã phá ra cười một trận vỡ bụng. Hắn cười cười lắc đầu, thôi, già cả rồi, không chấp mấy đứa con nít.

Ba đứa cùng nhau về kí túc xá để cất chổi. Trình Tu Kiệt giả bộ hỏi cho có lệ:

"Harry được tặng một cây chổi thần à?"

Harry phấn khởi gật đầu, khuôn mặt trầm trầm mọi khi của cậu ta giờ tràn ngập sự sung sướng:

"Của cô McGonagall tặng đó! Một cây Nimbus 2000, tin được không chớ"

"Vậy ra đó là phần thưởng cho việc vi phạm nội quy sao?"

Chẳng biết từ bao giờ mà Hermione đã lù lù xuất hiện phía sau lưng cả bọn, trên tay nhỏ cầm một cái phong bì được gói gém vụng về.

"Tưởng không thèm nói chuyện với bọn này nữa?" Harry trêu cô bé, Ron cũng không kém cạnh, ngay lập tức tung hứng với bạn thân:

"Cứ đừng nói nữa đi. Như vậy tốt cho cả hai bên nhiều lắm"

Cô nàng tóc xù vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh của mình, nhỏ mặc xác hai thằng con trai, chìa phong bì ra trước mặt Trình Tu Kiệt. Hắn nhìn nét chữ trên bìa giấy thì hiểu ngay, không đợi Hermione mở miệng đã gật đầu cảm ơn:

"Cảm ơn Grangers"

Hermione đưa đồ xong thì bỏ đi, Trình Tu Kiệt vẫn nhẹ nhàng cười với nhỏ một cái. Ron khó chịu vỗ vai hắn:

"Đâu cần phải ga lăng với con nhỏ đó dữ vậy"

Harry chán nản lắc đầu:

"Kệ đi, với con gái thì cậu ấy cứ vậy đó, không sửa được"

Cả ba cùng nhau đến lớp học. Trình Tu Kiệt đi sau Ron và Harry. Hắn nhìn cách gói thư thì biết ngay ai gửi. Harry cũng giống hắn, cậu nhướn mày:

"Mabel à?"

"Ừ"

Harry đợi thêm ít phút để hắn đọc hết thư rồi mới hỏi tiếp:

"Viết gì thế?"

Trình Tu Kiệt ngước mặt lên, mặt hắn thản nhiên như không nhưng lời nói của hắn – cũng nội dung bức thư từ cậu em út thì không bình thường chút nào:

"Mabel vẫn ổn, đi học vẫn vui, vẫn không thích toán. Dì dù vẫn hay chạy đến chạy lui nhưng được cái có chú René trông coi nhà cửa giúp nên khỏe hơn nhiều. Nó quen thêm một con bé, con bé chỉ nó bắn súng, ngoài ra con bé còn có bộ sưu tập súng siêu chất siêu ngầu nữa."

Harry: ??????

Alibaba???

"Tớ không đọc nhầm đâu."

Harry đần mặt ra, sau đó lại tự trấn an:

"Chắc lại đồ chơi con nít chứ gì...Thôi, mình đến lớp nhanh kẻo muộn."

Cả buổi hôm đó Harry cứ thất thần thơ thẫn, hắn ngồi kế bên che cho cậu ta để không bị giáo viên bắt mà toát hết mồ hôi hột. Thương ghê chưa. Hắn cũng mong buổi học xong sớm một chút để Harry được về lâu đài khui quà của cô McGonagall.

Sau bữa tối chóng vánh nhất từ đó tới giờ, cả ba đứa chạy ù lên tháp Gryffindor. Trình Tu Kiệt được Harry vinh dự cho sờ nắn thoải mái cây chổi quý. Hắn mân mê cán chổi màu nâu đỏ của cây Nimbus 2000, lòng quyết tâm đến năm sau nhất định phải có một chân trong đội nhà.

Tiếc là buổi tập tối của Harry thì cả Ron lẫn hắn đều không đến được, hắn thì phải đến chỗ giáo sư Flitwick, Ron cũng vướng một đống bài tập. Tiếc thì tiếc thật nhưng đành chịu thôi.

Khi Trình Tu Kiệt đến văn phòng của giáo sư, bên trong đã có sẵn rất nhiều người, đều là học sinh năm tư năm năm cả. Tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò, dù chiều cao chẳng khác bọn họ là mấy nhưng hắn vẫn khá có tiếng tăm trong đám năm nhất.

Giáo sư Flitwick tươi cười chào đón hắn. Thầy để hắn nhập bọn chung với đám năm trên rồi tiếp tục dặn dò bọn họ điều gì đó. Nói ra giáo sư rất thân thiện, vì trong căn phòng này tụ hội đủ học sinh từ cả bốn nhà.

Nói xong thầy phát cho mỗi người một xấp tài liệu dày. Mấy đứa năm trên đó đi rồi thầy vẫn giữ hắn ở lại. Thầy khuyến mãi cho hắn một quyển sách cũ nữa rồi hiền từ bảo:

"Các anh chị kia là những học trò đặc biệt hứng thú với bộ môn bùa chú của thầy, thế nên thầy soạn ít tài liệu nâng cao."

Trình Tu Kiệt nhìn sơ xấp giấy trong tay mình, tuyệt, có cái để nghiên cứ rồi.

"Thầy nghĩ con cũng cần chúng" Thầy cười "Thế nên thầy dành cho con một suất, nhưng do con còn nhỏ nên hãy xem trước quyển sách kia nhé."

Hắn gật đầu cảm ơn thầy rồi phấn chấn về kí túc xá. Giáo sư tuyệt quá, Bùa chú cũng là môn hắn thích học chỉ sau Độc dược, à, còn Biến hình, bay, rồi chăm sóc sinh vật huyền bí...

?? Hình như môn nào hắn cũng có hứng thú-

Tối đó Harry kể rất nhiều thứ về buổi tập đầu tiên của mình. Nào là về luật chơi, những loại banh, rồi những vị trí của các thành viên Gryffindor. Hắn dù rành rọt tất cả những vẫn im lặng nghe cậu ta nói.

Được vào đội Quiddtich đúng là vui nhưng thời gian của Harry càng ngày càng hạn hẹp. Bù lại Trình Tu Kiệt cũng chẳng rỗi rãi gì mấy nên hắn cũng không cảm thấy khó chịu quá.

Cứ thế, thời gian lại trôi qua một cách nhanh chóng. Hôm ấy là Halloween. Trình Tu Kiệt thì chẳng quan tâm lắm đâu, nhưng điều khiến hắn vui vẻ hơn là món quà của Nymph cùng tiết học Bùa chú sắp tới.

Hôm nay giáo sư sẽ dạy cả đám bùa bay. Thầy phân lớp thành từng cặp để tập. Thầy Flitwick nhân từ đã để ý đến ánh mắt thiết tha của Harry và ghép hắn cùng cậu ta thành một đôi. Ron thì muốn khùng đến nơi vì phải thực hành cùng Hermione.

"Lắc cổ tay thật điệu và nhẹ và hãy đọc thần chú một cách tròn, to rõ!"

Trình Tu Kiệt cầm đũa phép lên. Cây đũa mang màu sắc kì lạ của hắn sáng lên chút đỉnh khi hắn lắc cổ tay mấy cái để khởi động.

Trình Tu Kiệt ngó một vòng quanh lớp, chưa có ai thành công cả. Harry bênh cạnh hắn cũng đang rất tập trung. Trình Tu Kiệt xoay đũa phép, chuyên đề bay hắn đã đọc qua rồi, chắc cũng không khó lắm.

Thế là Trình Tu Kiệt mở miệng đọc thần chú:

"Wingardium Leviosa"

Hắn vừa dứt lời là chiếc lông vũ trắng trên bàn lập tức bay lên. Hắn vẫy đũa sang trái rồi lại sang phải, rồi lên xuống liên tục. Lông vũ cũng theo đó di chuyển. Harry sáng mắt vỗ vai hắn:

"Tuyệt cú mèo! Cậu là nhất!"

Trình Tu Kiệt nhoẻn miệng cười. Hắn thả sợi lông vũ xuống, rồi chống cằm chăm chú nhìn Harry.

"Bạn đọc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ 'gar' một cách duyên dáng."

Từ sau lưng hắn, tiếng càu nhàu đầy khó chịu của Hermione vang lên. Lại cãi nhau với Ron nữa đấy...

Ron đập đũa xuống bàn, thở hắt:

"Sao bạn không làm đi?"

Hermione đúng là chiến! Cô bé ngay lập tức chấp kèo, xắn tay áo, phẩy nhẹ cây đũa phép một cách thật nhẹ nhàng như thể đang khiêu vũ. Sợi lông chim trên bàn của hai đứa nó bay lên, chập chờn lơ lửng đầy cao ngạo. Đúng là cái tát chí mạng vô mặt Ron mà.

Mặt mày Ron sa sầm suốt cả buổi học. Cả ba đi ra khỏi phòng học, Trình Tu Kiệt nín thở nhìn Hermione lủi thủi đi sau lưng cả ba, hắn muốn bịt mỏ thằng cu tóc đỏ này lắm nhưng không được, tất cả là vì cốt truyện.

"Thiệt tình không ai chịu nổi con nhỏ đó. Nó đúng là một cơn ác mộng."

Mẹ lạy con.

Tự dưng ai đó tông vô Trình Tu Kiệt làm hắn xém ngã nhào ra trước. Hermione mím chặt môi, vội vã chạy khỏi đám đông nô nức. Trình Tu kiệt nhìn mắt cô bé giàn giụa nước mắt thì thấy thương. Hắn liếc nhìn Ron, hất cằm:

"Kìa."

Ron áy náy rũ mắt, có lẽ thằng bé thấy có lỗi. Nhưng chưa được bao lâu thì lại quên béng ngay.

Bữa tối hôm ấy quả thật khó quên. Vừa bước vào đại sảnh, bầu không khí Halloween đã ngập tràn rồi. Hàng ngàn con dơi sống đeo lủng lẳng trên tần và tưởng, có những con còn sà xuống các dãy bàn, Trình Tu Kiệt chìa tay đón một con dơi đậu trên tay, mắt đảo qua hằng hà sa số quả bí ngô to bằng người trưởng thành và những món ăn ngon miệng bày trên dĩa vàng.

Tiếc thật, chưa kịp ăn.

Harry và Ron chưa kịp lấy được món gà Tây quay mật ong thì giáo sư Quirell đã chạy hớt hải vào đại sảnh, chiếc khăn choàng màu tím nhung trên đầu ông ta bung ra. Ông ta bấu lấy cái ghế ngồi của cụ Dumbledore, lắp bắp:

"Quỷ...Quỷ khổng lồ...xổng hầm ngục..."

Rồi ông ta ngã lăn ra.

Cụ Dumbledore ngay lập tức ra sắc lệnh, yêu cầu các huynh trưởng đưa học sinh về kí túc xá. Percy vội vã lùa đám vịt con năm nhất thành một tụm. Hắn thoải mái lựa chọn một vị trí rời rạc dễ tách đàn, Harry cùng Ron tất nhiên là đứng cùng hắn. Khi cả bọn đang cùng bon chen trong đám đông thì chợt Harry vỗ vai hắn và Ron.

"Hermione-"

Ron hơi nhíu mày:

"Con bé ấy làm sao?"

"Nó không biết vụ con quỷ khổng lồ."

Sự khó chịu trên gương mặt Ron ngay lập tức biến mất. Khuôn mặt hơi tái đi, cậu bé cắn môi suy tính, rồi thì thầm:

"Đi tìm nó thôi, nhưng đừng để anh Percy biết."

Nhờ có vị trí đứng khuất tầm nhìn của huynh trưởng nên ba đứa rất nhanh đã tách ra được. Bọn chúng lẻn vào đám đông nhà Hufflepuff đang hoảng loạn, rồi lách qua góc hành lang vắng. Sau đó chạy thục mạng về phía nhà vệ sinh nữ.

Trình Tu Kiệt chặn hai đứa nhỏ lại, hắn thì thầm rất khẽ:

"Thầy Snape"

Cả hai đứa nó ngay lập tức nín thở chờ đợi. Bóng dáng đen xì của thầy vút qua hành lang rồi biến mất tăm. Harry khó hiểu:

"Ổng làm gì đấy? Sao không xuống hầm với các giáo sư khác?"

"Có Merlin mới biết được."

"Hình như ổng lên tầng ba-"

"Suỵt!"

Trình Tu Kiệt ra dấu im lặng, hắn cùng hai đứa nó nín thin thí, lắng nghe tiếng thứ sinh vật gì đó to khủng khiếp di chuyển về phía mình cùng với mùi hôi thối còn hơn cả nước cống.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, hình bóng của thứ đó hiện rõ, đầy hãi hùng. Nó cao gần bốn thước, da xám ngoét và dày như xi măng. Cả người nó được bao phủ bởi một mùi hương ghê tởm đến phát buồn nôn.

Trình Tu Kiệt nhíu mày nhìn nó, hắn sờ thứ nằm trong túi áo chùng của mình. Rồi buông ra.

Không, thứ này dùng để đối phó với người.

"Ta phải nhốt nó lại!"

Hary mặt mày tái nhợt nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhạy. Cậu ta nhảy bổ đến chỗ cánh cửa mà con quỷ vừa mới bước vào rồi khóa lại. Ron mừng huýnh lên chạy đến vỗ vai Harry, nhưng chưa kịp ăn mừng thì tiếng thét thất thanh từ bên trong vọng ra đã khiến tim hai đứa nó tuột xuống dạ dày.

"Hermione!!"

Trình Tu Kiệt chạy đến, hắn rút đũa ra rồi niệm lên cánh cửa:

"Alohomora"

Chìa khóa ngay lập tức bung ra, ba đứa nhào vô trong sự kinh hoàng. Hermione ngồi co rúm trong một góc, mặt mày cô bé không còn giọt máu nào. Con quỷ khổng lồ thì cứ mải mê đập phá mấy cái bồn rửa mặt. Ron vớ lấy một cái vòi nước gãy rồi chọi mạnh vô tưởng. Con quỷ dừng lại, nó lắc cái đầu nhỏ tí của mình tìm kiếm xung quanh, và nó đã thấy Harry.

Ron lại một lần nữa ném thứ gì đó vào tường, vừa ném vừa la hét để thu hút sự chú ý của con quỷ. Trong ít phút mắc sơ hở ấy, Harry đã kịp thời chạy vòng ra sau và đến chỗ Hermione. Cậu vươn tay ra:

"Chạy nhanh! Mau!"

Hermione sợ đến phát thẫn rồi, con bé không nghe thấy gì nữa, chỉ biết thừ người ra đó. Còn con quỷ khổng lồ, nó rống lên một tiếng rồi bước lại chỗ Ron – người đứng gần nó nhất.

Lúc đó, Harry đã làm một điều không tưởng. Cậu ta nhảy bổ lên đu lủng lẳng trên cổ nó, rồi thọc luôn cây đũa phép vô mũi con quỷ khổng lồ.

Ây da, cảm giác như test covid ấy nhỉ...

Con quỷ rú lên đầy đau đớn, nó vung cái gốc cây trong tay loạn xạ làm vữa tường và đất đá bay lả tả. Trình Tu Kiệt chẳng biết từ đâu nhảy lên cái bệ rửa mặt đã sập một nửa rồi phóng đến chỗ Hermione. Lẹ làng bế cô bé lên, hắn cười với nhỏ:

"Bám chặt nhé"

Vừa dứt lời thì Trình Tu Kiệt đã chạy vọt về phía trước, luồn lách qua những cú đập của con quỷ, rồi hắn gào:

"Ron!!"

Ron ngay lập tức giơ đũa lên:

"Wingardium Leviosa!!!"

Khúc gỗ vụt khỏi tay con quỷ, bay lên cao, cách đầu nó mấy thước rồi nện xuống, giã đầu nó như giã tỏi. Hermione há hốc ôm miệng. Con quỷ xây xẩm mặt mày rồi ngã phịch xuống, làm cả cái nhà vệ sinh nữ rung chuyển.

Ron há hốc nhìn thành quả mình vừa tạo ra. Harry lồm cồm ngồi dậy, rút cây đũa ra khỏi mũi nó rồi cẩn thận lau chùi, không quên đảo mắt:

"Bỏ cậu ấy xuống được rồi Tu Kiệt."

"Tuân lệnh."

Trình Tu Kiệt nhẹ nhàng đặt Hermione xuống sàn, còn chu đáo đưa tay ra sau lưng cô bé để phòng Hermione run chân đứng không vững,

Bỗng có tiếng đóng mở cửa rầm rầm và tiếng chân dồn dập. Trình Tu Kiệt nhìn lên trần nhà, xong đời, lại bị mắng.

Cô McGonagall ập vào trước, môi cô trắng bệch như sáp. Và cô chất vất bọn hắn bằng giọng lạnh băng. Trình Tu Kiệt hơi cúi mặt, hắn thật sự không cảm thấy gì cả. Thế là hắn lại ngẩng đầu lên, tình cờ đối mắt với giáo sư Snape.

Mắt thầy dán chặt vào gò má hắn,. Hắn quẹt lấy vệt máu nhỏ trên mặt mình.

A, đói quá.

Trình Tu Kiệt nhàm chán chớp mắt, khi nào mới xong đây.

Hắn đảo mắt nhìn các giáo sư, rồi nhìn sang các bạn học, ánh mắt hắn ngưng dạo chơi khi bắt gặp bóng dáng yếu ớt của giáo sư Quirell.

"Được rồi, con về kí túc xá đi Granger, ta rất thất vọng về con, vì con mà nhà Gryffindor mất năm điểm."

Chờ cho cô bé đã đi khất, giáo sư mới mở lời với ba đứa bọn hắn:

"Thôi được rồi. Ít có học sinh năm nhất nào đối đầu với quỷ khổng lồ mà vẫn toàn mạng, mỗi trò được thưởng năm điểm. Ta sẽ báo lại với hiệu trưởng, ba con hãy về kí túc đi."

Trình Tu Kiệt cùng hai đứa nhỏ trở về phòng sinh hoạt chung. Ba thằng con trai lại lần nữa đụng độ Hermione ở bênh cạnh cửa ra vào, cô bé và hai đứa kia nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:

"Cảm ơn!"

Trình Tu Kiệt khoanh tay, một nụ cười nhẹ nở trên môi hắn.

Thế là bộ ba tam giác vàng được thành lập.

Thật đáng mong chờ mà.

----------------------------------------------------------

Dạo này bất ổn quá, tình duyên cũng không xong, sức khỏe cũng tệ nữa.

Nma mong là cả nhà vẫn không bỏ Bao, đợi Bao thi tuyển sinh rồi Bao đập chap mới pạch pạch liền ^^.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net