[ngoại chương ] Cuộc sống của Harry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vì tránh bị flop sau thời gian mình drop dài sắp tới, vì từ đây tới cuối tháng mình chỉ rảnh một chút. Năm đây đã là cuối cấp của mình nên mình sẽ cố ra chương, nên cái ủng hộ tinh thần của mình là vote cùng những cmt của mọi người. Mình rất yêu thích chúng nên mình cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ghé tường mình và đọc chúng

Mình chân thành cảm ơn rất nhiều vì đã đồng hành cùng mình tới khi bộ này End

Chúc mọi người có một ngày tốt lành <3 


Cái nắng của đô thị cứ tấp nập dâng lên từ từ qua từng dãy nhà nhỏ cho đến khi tầng cao chót vót của dãy nhà chung cư lớn ở trung tâm thủ đô Luân Đôn của đất nước Anh rộng lớn đón nhận cái nắng sớm của ngày mới

Cái nắng sớm chiếu vào ô cửa sổ soi cái giường nệm lớn trắng cùng với người đàn ông đang say giấc yên lành. Nam nhân đá tung cái chăn xuống phía cuối góc giường mà chỉ đơn thân nghiêng người ngủ

Nam nhân cơ thể cao lớn thật tuyệt hảo khi chỉ mặc bên dưới một cái quần tây đen dài còn phần trên thì trần trụi nhưng không thể giảm sức hút mà trái lại còn hở cả cơ bụng sắn chắc của anh ta ra bên ngoài

Gương mặt Harry hơi nhăn lại khi phản xạ bởi ánh mặt trời chiếu vào mắt mình nên anh cử động tay lấy nó che bớt nắng lại. Đôi mắt biển hơi nheo lại tỏ vẻ không hài lòng trước một cái nắng nhẹ thế này

Đôi mắt Harry chau lại nhắm mở vài cái rồi xoay người người lại đối diện với cái trần nhà đen của mình. Cả người uể oải không chút hơi sức khiến anh chẳng muốn rời giường để bắt đầu một ngày mới mà chỉ muốn nằm mãi trên giường tận hưởng hết ngày hôm nay

" A ... " Harry khẽ rên lên một tiếng rồi bật người nằm dậy khỏi giường mà xếp gọn nó lại. Không phải một chàng trai mười bảy tuổi ngày nào đang chạy xung quanh khắp thành phố từ chỗ này đến chỗ khác, hay từ thung lũng này đến dãy núi khác ngao du

Harry bây giờ đã hai mươi bảy tuổi, một người đàn trưởng thành với sự nghiệp vẻ vang trong tay mình nên nơi anh đang sống cũng đang ứng với sự xa hoa mà mình đang tận hưởng. Mọi thứ đều có giá trị lên đến trăm nghìn đô hay cả triệu đô ở căn chung cư mà Harry sống

Đống cup mà anh nhận được chỉ là thứ trang trí xa hoa cho nơi mà anh sống, chẳng có giá trị gì kể cả khi chúng làm bằng vàng đi chăng nữa

Tiền tài, danh vọng và nhan sắc cuốn hút của mình khiến những cô nàng trong bộ pháp thuật đều bị anh thu hút, nhưng kể cả khi họ dùng thế nào thì Harry vẫn một bộ mặt lạnh chẳng có tí sáng nào trong ánh mắt của mình

Harry hiện tại chẳng còn đeo kính như lúc trước, thế giới Muggle đã phát triển đến nổi họ đã làm cho một người cận nặng như anh hết khỏi. Điều đó cũng khiến đôi mắt xanh biển sáng ngời ấy dần lộ ra bên ngoài khi Harry vuốt mái tóc đen mình lên, phô bày vẻ đẹp nam tính ở mình

Nhưng chỉ là đôi mắt ấy không sáng lên được chút nào, chỉ là một màu âm u tối nhẻm như có thể nổi bão lên bất cứ lúc nào điều đó khiến người dám bắt chuyện với anh trừ nữ nhân và bạn bè mình

Mặc lên trên người một cái áo sơ mi trắng lên trên người, đột nhiên Harry bất giác mỉm cười. Anh cuối xuống vừa cái những cái nút áo thật ngay ngắn vừa nhoẻn miệng lên lộ hàm răng trắng trên đôi môi lãng tử của mình

" Em thấy anh trông thế nào, liệu trông có ổn hơn hôm qua không? " một lời trông có vẻ dịu dàng, ánh mắt anh trông mềm mại hơn hẳn. Ít ai thấy được gương mặt này của Harry, vì nó chỉ đối với người anh yêu nhất

Nhưng chẳng có ai đáp lại Harry, cả căn nhà lớn trống vắng tĩnh lặng sau tiếng của anh. Mắt anh nhìn bức ảnh trên bàn làm việc của mình mà âu yếm nó bằng ánh mắt của mình, cứ tưởng như nhìn một người bằng xương bằng da bằng thịt

" Hôm nay em cũng rất đẹp "

Nếu những người khác thấy cảnh tượng này thì liệu có khóc thét lên không? Họ lại thua một khung tranh nhỏ trên bàn làm việc sao, có lẽ sẽ khóc mấy ngày luôn mất

Harry cẩn thận lau chùi bức ảnh rồi để nó xuống, nhìn một lần cuối rồi quay đi. Nếu nhìn tiếp sợ rằng anh sẽ không nhịn được mà ở nhà luôn mấy

Anh vơ lấy cái áo khoác dài ở móc treo rồi khởi nhà, tay đút trong cái áo khoác mà thở một hơi lạnh. Phải rồi, đã sang đông rồi, sắp tới sẽ bắt đầu những đợt tuyết đầu mùa nên nắng đã nhẹ đi rất nhiều và nguy cơ trong vài ngày tới nó sẽ tắt hẳn

Cũng chẳng có ảnh hưởng gì mấy đến mình nhưng liệu ngoài kia cô ấy có lạnh không, nghĩ đến đây Harry liền đi nhanh bước chân của mình về phía thang máy

Đến khi thang máy đóng lại và phừng một tiếng, lửa từ chân Harry bốc lên ôm trọn anh rồi biến mất như chẳng có ai bước vào thang máy. Tầm mắt Harry tối dần khi cái lò dịch chuyển cư dân phù thuỷ lại thấp như vậy, có phải do anh chàng một mét chín này quá cao hay không?

Ánh mắt chán ghét của Harry dần lộ lên rồi nhanh chóng biến mất như chưa hề tồn tại. Bước chân của anh rời khỏi cái lò mà hướng đến bàn nhân viên nhìn người phụ nữ đang bận rộn với mớ kẹo cao su trong miệng cô ta mà chẳng nhìn đến Harry một chút nào

Nhìn thấy cái bóng che mất tầm nhìn của mình vào tờ giấy thì cô ta nhíu mày, miệng nhai cao su kêu lên:" mời xuất giấy thông hành "

Cô ta nhận cái thẻ từ tay Harry mà nâng cặp kính mình lên, điệu bộ sang chảnh chẳng muốn làm công việc này:" Ngài Harry ... Harry Potter "

" Ah " cô ta hơi bật lớn tiếng của mình lên trong sự hoảng hốt này khiến mấy người khách đằng sau chú ý mà thì thầm xem chuyện gì xảy ra. Cô ta nhìn người tuấn lãng trước mắt mình mà vội cuối đầu xuống liên tục:" xin lỗi ngài vì sự chậm trễ này, mong ngài đừng chê trách "

Harry đỡ trán mình nhận lại giấy mà chẳng nói gì, cái dáng cao lớn cứ bước tiếp đi để lại cô nhân viên trong sợ hãi cùng lo sợ. Người nhân viên cùng kiểm tra giấy kế bên cô ra rảnh tay liền nói nhỏ cô ta:" May cho cô đấy, ngài Potter dù còn trẻ nhưng đạt chức cao thế này trong bộ pháp thuật. Nếu đổi lại là người khác thì cô hẳn đã bị cách chức rồi, gia tộc cô không có khả năng biện minh cho cô đâu Anna "

" Tôi biết chứ, nhưng ... " Chẳng có nhưng nhị gì, chỉ có may mắn thoát chết lần

Alan liền cười nham nhở:" Nhưng ngài ấy thật đẹp trai chứ gì? Thôi nào tôi biết thừa đấy, ngài Potter là một người mà hầu như tất cả những cô gái ở đây đều muốn đấy. Địa vị, sức mạnh, gia tài cùng nhan sắc thì ngài ấy chả thua kém bất cứ ai ở đây mặc dù chỉ mới hai mươi bảy tuổi. Ngộ nhận gia tài ngài ấy có khi hơn ngài bộ trưởng đấy "

Dường như chuyện nói về Harry Potter là một chuyện rất thường ngày đối với một đám nhân viên nhưng anh cũng chẳng bận tâm đến mấy. Bước chân anh sải dài về về phía căn phòng làm việc riêng của mình, nhưng trước đó là Harry phải đi qua hàng trăm nhân viên toà soạn báo đang làm việc chăm chỉ cho dự án ngày hôm nay

Những tờ báo cứ bay lên không trung liên tục với một tốc độ nhanh từ đây qua chỗ khác để in ấn thật nhanh để chuẩn bị tung ra cho dân cư phù thủy biết về tin tức ngày hôm nay

Cũng chính nơi này mười năm trước Harry sực nhớ mình từng lén lút thế nào, giả dạng một người đàn ông không quen biết để đi đến căng phòng trước mắt đây trong một bộ dạng lén lút

Trong một bộ dạng hèn nhát như một con chuột để tìm được thứ mình mong muốn. Nhưng hiện tại chính nơi đây anh lại bình thản sải bước chân dài không màn những tiếng động ồn xung quanh như một vị chủ nhân chân thực

Phải, anh ta chính là chủ của đám người này. Một trong tám người giữ chức quan trọng của bộ pháp thuật

Tới khi tiếng cửa đóng lại chính là lúc ngăn cách sự yên tĩnh với sự ồn ào ở bên ngoài, bên trong là một mảnh tĩnh lặng không tiếng ồn. Thật tĩnh mịch

Harry cởi áo khoác ngoài ra mà để lên cái móc treo ở bàn làm việc của mình, hơi thở bỗng chốc liền thở ra khói trắng. Nhưng trái với bên ngoài cửa kính kia một mảnh tấp nập người dân phù thủy qua lại thì anh chỉ hướng lên nhìn bầu trời mây nắng

Bàn tay anh xoa quả cầu màu đen trên bàn làm việc của mình rồi cách âu yếm nhưng bỗng sau đó liền có tiếng động nhỏ phát lên như tiếng các bánh răng va chạm lấy nhau. Mặt bàn gỗ bỗng nứt ra một lỗ hình vuông, từ bên trong dần dần xuất hiện một khung tranh nhỏ

Harry hơi cười lên:" em nhìn xem, trời đang trở tuyết những đợt đầu mùa. Có phải em thích tuyết lắm không? Ở nơi đây sẽ không lạnh nữa nên cứ ngắm thoả thích nếu em thích "

" Phải rồi, anh còn làm việc nữa. Em sẽ không phiền chứ? "

Tích tắc

Tích tắc

Cứ thế thời gian trôi đi thật nhanh cũng thật mệt mỏi, nhưng Harry vẫn cứ thế. Vẫn cứ chăm chú duyệt mớ giấy da tài liệu cùng sổ sách trên bàn làm việc của mình, đôi khi anh vẫn ngước lên nhìn khung tranh và cười một cách thoã mãn như một kẻ khờ dài

Phải, như một kẻ khờ dài

::

::

" Reng reng "

Nhận ra tiếng chuông thoại trên bàn, Harry cầm lấy tay cầm mà treo nó ở giữa vai và tai mình, nhưng mắt vẫn dán vào mớ tài liệu của mình:" Chuyện gì "

Biết ngài ấy là một người dễ tính nhưng rất xa cách, nghe khuôn giọng phát ra từ hợp âm bên kia điện thoại liền khiến người ở bộ phận văn phòng sợ hãi, miệng hơi run lên:" Thưa ngài Potter, sứ giả từ bộ pháp thuật ở người Pháp ở Paris đã đến. Họ đề nghị muốn gặp ngài "

" Bảo họ ở phòng chờ, ta sẽ đến tiếp "

Sau đó tiếng ngắt điện thoại xuống, cũng là lúc Harry dừng mọi việc lại. Tay vẫy nhẹ cây đũa phép khiến cho tất cả sổ sách đều theo lối dẫn của pháp thuật mà nhẹ nhàng bay lên trở về ngăn tủ sách

Ánh mắt Harry có hơi tiếc nuối nhìn bức ảnh trên bàn của mình, anh dịu dàng nhìn nó như thể đang yêu say đắm vậy. Harry khom người hôn lên bức ảnh hồi lâu sau mở miệng:" Anh sẽ trở về sớm thôi, anh sẽ không bỏ em lâu đâu mà phải không? Chờ anh, mong rằng em sẽ không giận "

Harry hướng đến căn phòng thẩm tra phạm nhân của bộ pháp thuật mà đợi lệnh bước vào bên trong, bên ngoài thì tới hai người bảo vệ đang nghiêm chỉnh chặn Harry lại đến khi có lệnh mới dám đứng ra. Harry cũng đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra ở đây đến nỗi mà bộ pháp thuật Pháp muốn gặp anh? Anh dường như không có gây ra lỗi lầm gì từ khi bước vào bộ pháp thuật làm việc

Môi Harry hơi mím lại thành một đường thẳng cùng chỉnh trang cả người thật chu đáo, cũng không phải lần đầu gặp nhưng có gì đó bên trong khiến Harry linh tính mách bảo rằng việc này không đơn giản

Đến khi nhận được lệnh hai bảo an liền liếc mắt nhìn nhau rồi lui ra hai bên, tay cung kính mở cửa cho Harry bước vào bên trong

Đúng là một bầu không khí khó thở ở đây, thật ngộp ngạt, có cả vị bổ trưởng pháp thuật cùng sáu người còn lại đang ngồi trên cao. Bọn họ đang ánh mắt chăm chú vào thành viên trẻ của hội đồng này đến để cùng quyết định thẩm tra thẩm xét

Phía bên trái là đoàn người từ bộ pháp thuật Pháp từ Paris đến, khoảng hơn mười người mặc đồ giống nhau khiến Harry không phân biệt đâu là người mà bên kia phái đến. Nhưng cũng chẳng phải việc quan trọng

Harry chỉ đi đến chỗ của mình và ngồi xuống nhìn xuống tên tội đồ một thân hắc y khắp người cùng gương mặt nham nhỏ. Anh để ý thấy từ khi mình bước vào tên đó liền nhìn chằm chằm mình không rời mắt

Nhưng Harry không quen biết tên này?

Thẩm phán tức khắc liền đập búa xuống để thu hút sự chú ý của mọi người:" Trật tự nào, hôm nay chúng ta ở đây. Chúng ta giữa bộ pháp thuật người Anh và người Pháp tức cô Dorfu đã thay mặt bộ pháp thuật Pháp ở Paris mà đến đây để giải quyết tên tội đồ, bày tôi còn sót lại của ... Kẻ mà ai cũng biết là ai "

Nghe đến đây Harry liền bất động cả ngườ, ánh mắt liền tối lại trong thấy. Hận như muốn dùng thần chú để giết tên này tại chỗ nhưng không, anh lại ngồi im mặc cho tiếng nói của thẩm phán tiếp tục vang lên. Ai biết rằng anh đang nắm chặt nấm đấm lại như muốn bóp gãy cái tay cầm ghế gỗ của mình, cảm giác như gần mười năm anh mới có cảm giác tức giận đến thế 

Một trong người của thẩm phán liền đứng lên lật một tờ giấy báo cáo mà họ đã được chuẩn bị:" Theo thông tin được gửi về từ ngài Ronald Bilius Weasley, trong một lần đi khám phá tàn tích ở địa danh trong khu trưng bày ma pháp ở Paris đã thấy tên này đang giở trò với một món đồ đã được bộ pháp thuật Anh gửi đến để bảo quản vào ngày 26/10 năm XXXX" 

Theo thông tin xác nhận, món đồ đó là một trong những vật của Kẻ mà ai cũng biết là ai mười năm trước để lại "

" Theo lời khai hắn là một trong những người còn sót lại dưới trướng của Kẻ mà mọi người thường nhắc đến " Một giọng nói quyến rũ liền vang lên tiếp nối khắp hội trường thẩm phán, Harry nhướng mày lên nhìn cô ả ngồi ở giữa chín người kia là người mới cất giọng lên

Một trong những tám thành viên ở bộ nghe thế liền tiếp lời:" Cô Dorfu nói đúng, và chúng ta ở đây để giải quyết cái vấn đề còn sót lại của mười năm trước "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net