Buổi học Bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi được thông báo là sẽ bắt đầu học Bay vào thứ năm và phải học cùng với nhà Slytherin. Trong Harry buồn bực hết sức, cậu ấy rầu rĩ than:

- Sao mà khéo sắp đặt! Mình sẽ lại bị biến thành một thằng đần trước mặt thằng Malfoy cho mà coi!

- Đừng nghĩ đần độn như vậy chứ! Thằng Malfoy lúc nào cũng khoe khoang là nó giỏi môn Quidditch. Nhưng mình biết thằng ấy chỉ giỏi nói thôi!: Ron an ủi

- Đúng vậy, mình cá là nó chỉ giỏi khoác lác. Cứ chờ đến lúc học thì sẽ biết nó giỏi hay dở liền đó mà. Biết đâu được nó vừa bay lên liền ngã xuống rồi sao.

- Mấy bồ biết đấy, mình chưa từng đụng hay thạm chí là nhìn thấy cây chổi bay. Mình mà làm không được, chắc chắn nó sẽ cười nhạo mình cho coi: Harry buồn rầu. Tôi biết cậu ấy cảm thấy ghen tị với mấy đứa bạn từng cưỡi chổi bay, dạo này ai cũng háo hức kể những câu chuyện về cưỡi chổi bay vui thế nào.

- Không sao đâu. Mình chắc là nó sẽ cười mình nhiều hơn là bạn đó!

- Tại sao?

- Tại vì, mình là con của một gia đình phù thủy lâu đời, nhưng không biết bay.

- Cậu chưa từng cưỡi chổi hả?: Ron bất ngờ hỏi.

- Có một lần thôi. Năm 6 tuổi, mình lén lấy chổi của mẹ để cưỡi thử. Sau đó mình bay lên cao ba thước rồi bay vòng vòng, tốc độ bay càng lúc càng nhanh mình không biết phải dừng thế nào rồi bị đụng phải cái cây rồi ngã xuống cây. Tiếp đến là vừa được mẹ chữa trị vừa bị la cho một trận. Từ đó, mình chẳng được đụng đến chổi nữa, bây giờ quên luôn cách cưỡi chổi rồi, hehe.

- Hahaha, mình không muốn cười bồ đâu nhưng mà bồ chơi ngu thật!: Ron cười tôi

- Ron!: Tôi tức giận hù doạ.

Tôi nhìn qua Harry, thấy cậu ấy cười, cậu ấy vui vẻ lại rồi. Tôi tiếp tục kể những lần chơi ngu của mình, cả Ron lẫn Harry đều đem những lần ngu si của mình ra mà kể đến quên trời quên đất.

Bữa sáng ngày thứ năm, chúng tôi đang ăn sáng thì những con cú ùa vào. Amber thả một lá thư xuống chổ tôi và con cú của Neville thả xuống cho cậu ấy một gói quà.

Tôi mở lá thư của mình ra đọc, là của ba mẹ:

Con yêu!
Ba mẹ rất vui vì con đã trả lời thư của ba mẹ thật chi tiết. Cả nhà rất tự hào khi con vào nhà Gryffindor và làm quen được rất nhiều bạn bè tốt. Còn chuyện mấy cuốn ghi chép thì con không cần lo cứ giữ mà học, nếu cần thêm cứ nói ba mẹ. Theo thời khoá biểu mà con cho ba mẹ biết thì thứ năm là lúc con học Bay nhỉ, cố gắng lên nhé! Nhớ cẩn thận đừng để ngã.
Yêu con! Nhớ con! Hẹn gặp lại vào Giáng Sinh.

Trong lúc tôi đọc lá thư tâm tình của ba mẹ thì Neville đã mở gói quà của bà ra, là Quả Cầu Gợi Nhớ, thứ sẽ giúp Harry chứng tỏ bản thân mình và trở thành Tầm thủ trẻ tuổi nhất trong thế kỉ.

Draco Malfoy đi ngang qua chúng tôi, nhìn thấy quả cầu của Neville, cậu ta giựt trái cầu và sắp làm cái trò bắt nạt kẻ yếu mà cậu ta thích nhất.

Nhưng chưa kịp mở miệng chế nhạo một câu nào thì giáo sư McGonagall đã đến. Draco buộc phải trả trái cầu lại cho Neville. Còn tôi thì cười chế nhạo cậu ta trong im lặng để giáo sư nhìn thấy. Draco chỉ có thể tức tối ra đi.

Buổi trưa, chúng tôi chạy nhanh đến sân học Bay vì háo hức. Nhìn những cây chổi được xếp thành hàng ngay ngắn, tôi muốn thử bay một lần nữa. Nhìn xung quanh, sân học rất rộng rãi  không cây trong phạm vi gần, chỉ thấy xa xa là Rừng Cấm. Tôi không cần sợ đâm phải cây một lần nữa rồi!

Giáo sư Hooch, người sẽ dạy chúng tôi bay đi đến và nói to:

- Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!

Chúng tôi đứng kế những cây chổi cũ kĩ của trường, sau đó nghe thấy tiếng giáo sư:
- Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.

- LÊN!: mọi người đồng thanh hô.

Tôi nhìn Harry làm được ngay tức khắc mà giơ ngón cái với cậu ấy. Tôi cũng cố dùng giọng uy nghiêm hết sức có thể của mình để gọi cây chổi vào tay. Sau hai lần thử thì cũng làm được rồi. Chúng tôi vô cùng khoái chí cười khi nhìn Malfoy bị cô mắng vì cứ làm sai.

- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba… hai…

Đúng lúc này, Neville vì quá lo mà đạp chân sớm và khá mạnh, gương mặt cậu xanh xao đầy sợ hãi. Cậu ấy bây thẳng lên khoảng ba thước, cậu không thể ngồi vững trên chổi nữa liền ngã xuống đất.

- Xin lỗi Neville, cái này mình cũng không biết giúp bạn làm sao nữa.: Tôi lầm bầm lo lắng cho cậu bạn.

Giáo sư Hooch đi đến xem xét cậu ấy và dìu cậu đứng dậy.

-Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.: Bà dặn dò chúng tôi rồi dìu Neville đến bệnh xá.

Tiếp đó là những tràn cười chế nhạo đến từ bọn nhà Slytherin, cầm đầu không ai khác là Draco:

- Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?

- Tốt nhất là mày im miệng vào Malfoy!

- Ồ, lại là con nhỏ nhà Hiddleston. Hết chơi với một thằng chỉ được cái danh "Cậu Bé Còn Sống" nhưng chẳng giỏi một thứ gì, một thằng Weasley yếu kém. Giờ là đến thằng yếu đuối chẳng làm nên tích sự gì, suốt ngày chỉ khóc nhè huhuhu. Mày đúng là biết chọn bạn đó. Hahaha

Tôi tức tối đứng nhìn Malfoy làm trò. Thật sự tôi từng rất thích nhân vật này, đương nhiên là khi bỏ qua những trò đùa của cậu ta tôi mới thích được. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn đấm thẳng vào mặt cậu ta một cái cho vừa lòng hả dạ.

Đột nhiên Malfoy tìm thấy gì đó. Cậu ta cúi xuống cầm một trái cầu trên tay:
- Coi cái gì nè. Cái này của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!

Đó là Quả Cầu Gợi Nhớ. Lúc này Harry lên tiếng:
- Đưa nó đây, Malfoy!

- Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?: Malfoy cười và bắt đầu tính kế.

- Đưa nó đây!: Harry hét to

Nhưng Malfoy chẳng thèm nghe thấy, cậu ta lên chổi rồi bay vút lên cao, đến gần mấy cái cây cao rồi nói vọng xuống đầy chế nhạo
- Lên đây mà lấy nè, Potter!
Harry hấp tấp lấy cây chổi thì Hermione kêu lên:

- Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!

Harry chẳng đếm xỉa gì đến lời Hermione và bay vút lên trên, bay đến đối diện Malfoy.

- Cậu đừng lo, không có chuyện gì đâu!: Tôi bước đến gần Hermione an ủi.

- Mình chẳng thèm quan tâm cậu ta ra sao. Nhưng nếu dám gây ra rắc rối gì cho mọi người, tớ sẽ dần cậu ta một trận!

Trên cao kia, hai người vẫn đang dằn co. Trong tích tắc, Malfoy ném trái cầu ra xa rồi hạ xuống đất, Harry lập tức bay theo trái cầu.

Chúng tôi ở dưới này reo hò cổ vũ cậu ấy. Khi trái cầu lẫn Harry gần như sắp rơi xuống đất, chỉ còn cách mấy tấc.
Cậu ấy bắt nhanh trái cầu và kéo cán chổi lại, đáp xuống mặt đất thật ngon ơ.

Chúng tôi chưa kịp chạy đến tán dương cậu ấy thì đã nghe một tiếng quát thật to, mà giọng là của cô McGonagall:
- HARRY POTTER!
- Cả đời ta ở Hogwarts… thật chưa bao giờ…Sao con dám… cả gan… ai cho… Con có thể gãy cổ như chơi…

Trong bà rất tức giận nhưng chỉ mình tôi biết đó là vì bà quá đỗi ngạc nhiên đối với tài năng của Harry. Tôi cũng vậy, dù có đọc truyện bao nhiêu lần, xem phim thấy cảnh này bao nhiêu lần nhưng không thể chân thật hơn được khi nhìn cách cậu ấy bay. Liều mạng, ngoạn mục, cậu ấy không thèm quan tâm đến thứ gì khác ngoài thứ cậu ấy cần chụp được. Dù tôi biết cậu ấy sẽ không bị thương gì, nhưng giây phút đó tôi đã rất lo lắng.

- Potter, trò đi theo ta!

Tôi nhìn Harry đang lo lắng đi đằng sau giáo sư mà nở nụ cười trấn an. Sau khi đi khuất thì liền nghe thấy tiếng cười đắc thắng của Malfoy.

- Chúng mày thấy chứ! Nó sẽ bị đuổi học cho mà coi! Haha

- Mày nằm mơ đi thì chuyện đó mới xảy ra!: Ron tức giận đáp trả.

- Ừ thì cứ xem. Ngày mai mày sẽ chẳng còn thấy thằng bạn của mày nữa đâu!

- Cho dù cậu ấy có rời khỏi đây thì cũng đã chứng tỏ được cậu ấy bay giỏi hơn mày rồi Malfoy.

- Mày!

- Làm sao? Bộ tao nói không đúng hả? Hay mày thể hiện xem, chụp trái cầu giống Harry ấy, rồi bọn tao tin. Không dám rồi chứ gì? Haha

Malfoy và tôi còn đang tính cãi nhau một trận thì cô Hooch quay lại. Chúng tôi buộc ngừng cãi rồi tiếp tục buổi học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net