Chương 8: Fashion

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hửm? Người được tặng ngọc bội sao?"

Giọng Thẩm Viên vì say mà trở nên lè nhè nhưng vẫn dịu dàng dễ nghe.

Hắn nói tiếp: "Là Liễu Thanh Ca đó."

"Liễu Thanh Ca? Liễu Thanh Ca là ai?"

Giọng của Lạc Băng Hà nghe có hơi nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Viên vẫn chưa biết chuyện "tốt" sắp giáng xuống đầu mình nên vẫn trả lời:

"Liễu... ừm... Liễu Thanh Ca là phong chủ Bách Chiến phong, dung mạo xinh đẹp, giá trị vũ lực cao đó."

Lạc Băng Hà hơi giật mình, Liễu Thanh Ca, phong chủ của Bách Chiến phong? Phong chủ của một trong mười hai đỉnh Khung Thương sơn phái? Tại sao sư tôn lại quen biết người này?

Lại còn cái gì dung mạo xinh đẹp nữa chứ!

Y nôn nóng hỏi tiếp: "Sư tôn và người đó có quan hệ gì với nhau?"

"Là bạn cũ."

Lạc Băng Hà nửa tin nửa ngờ, là bạn cũ thật sao? Nhưng người say sẽ không nói dối, vậy giữa họ chỉ là bạn cũ thôi. Y thở phào, y nghĩ chắc là sư tôn cảm thấy cái người đó có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma, nên mới làm ngọc bội đưa cho người đó.

Nhưng để chứng minh cho suy đoán của mình, Lạc Băng Hà vẫn hỏi:

"Vậy tại sao sư tôn lại tặng ngọc bội cho người đ- "

Chưa kịp để Lạc Băng Hà dứt lời, Thẩm Viên đã kéo y lên giường, ôm vào lòng. Mặt Lạc Băng Hà trong phút chốc đỏ phừng lên, đâu còn bộ dáng hưng sư vấn tội như lúc nãy.

Y bây giờ cũng chỉ mặc một lớp trung y trắng tinh, tóc đen buông xõa. Ở trên chăn nệm tóc đen hai người tán loạn quấn quýt với nhau.

Lạc Băng Hà: "Sư tôn?"

Thẩm Viên nói: "Ngủ đi, muộn rồi."

Vừa nói hắn vừa nhịp nhàng vỗ vào lưng Lạc Băng Hà như đang ru một đứa trẻ đi vào giấc mộng đẹp. Đây là thói quen của hắn, khi Lạc Băng Hà còn nhỏ thường đòi hắn ru mình ngủ, theo tháng năm đã trở thành thói quen khó bỏ.

Lạc Băng Hà không chịu: "Vẫn chưa hỏi xong mà!"

Thẩm Viên: "Có gì mai hỏi, bây giờ muộn rồi. Bé ngoan là không đi ngủ trễ."

Lạc Băng Hà phồng má: "Nhưng mà..."

Thẩm Viên chọt chọt vào giữa trán y: "Là vi sư cưng chiều ngươi quá đúng không, đến lời ta nói cũng không nghe? Nhưng dù có cậy sủng sinh kiêu thì cũng phải đi ngủ sớm có hiểu chưa?"

Mặc dù là mắng nhưng không thể giấu được sự sủng nịnh trong những lời nói kia. Đôi mắt hắn dưới ngọn nến ấm áp trở nên trong vắt như hồ nước xuân, vì say rượu mà hốc mắt hắn đỏ lên, đôi môi ngậm ý cười nhìn Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà giương cờ đầu hàng, y không chịu nổi như vậy đâu!

Vậy nên Lạc Băng Hà chỉ có thể dừng lại chủ đề, y nhổm người dậy thổi tắt ngọn nến, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Lạc Băng Hà vùi mặt vào cổ Thẩm Viên cọ cọ, hít thật sâu mùi hương của người này. Thẩm Viên ôm y, tay vẫn vỗ vỗ lưng y, hắn nói nhỏ vào tai Lạc Băng Hà, giọng nói mang theo hương rượu gạo thơm ngát khiến người nghe cũng phải say.

Hắn nói: "Băng Hà, ngủ ngon."

Lạc Băng Hà cũng nhỏ giọng nói: "Sư tôn, ngủ ngon."

Trong căn phòng nhỏ, trên một chiếc giường ấm áp, có hai người chìm vào mộng đẹp.

Đêm nay, Thẩm Viên nằm mơ. Hắn mơ thấy Lạc Băng Hà lúc gần sáu tuổi. Hôm đó hắn vừa đi làm nhiệm vụ về. Cả ngày đó Lạc Băng Hà cứ nhìn hắn, Thẩm Viên hỏi nhưng y chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ.

Tối đến, hắn đang thay xiêm y chuẩn bị lên giường ngủ thì ngoài cửa phòng có một bóng dáng nhỏ nhắn len lén nhìn vào.

Y ôm một cái gối trắng, cao chưa tới nửa cánh cửa, y trốn nửa người sau nó, chỉ có đôi mắt nhỏ sáng ngời là đang nhìn hắn. Khi thấy hắn cũng nhìn thấy mình, Lạc Băng Hà liền lao vào ôm chầm lấy, giọng y hơi buồn nói:

"Viên ca ca."

Thẩm Viên cũng không ngạc nhiên, Lạc Băng Hà đã nhào vào lòng mình bao nhiêu lần, hắn cũng chẳng thể đếm nổi. Hắn hơi cúi xuống, nhấc bổng y vào lòng, đi tới đóng cánh cửa lại.

Sau đó hắn lại bước tới giường ngồi xuống để y ngồi trên đùi mình, Thẩm Viên vuốt vuốt tóc Lạc Băng Hà hỏi:

"Sao đệ lại đến đây?"

Lạc Băng Hà ngước đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn hắn:

"Vì nhớ ca ca, nên Băng Hà đến đây nha."

Lời nói của trẻ nhỏ ngây thơ nhưng đâm vào lòng Thẩm Viên hơi nhói, lần này nhiệm vụ hắn làm có chút phức tạp nên đi hơi lâu, đã bốn ngày hắn không gặp Lạc Băng Hà rồi.

Lạc Băng Hà nói: "Viên ca ca ơi, sao huynh đi lâu thế? Đi bốn ngày lận đó."

"Ừm, đi hơi lâu thật. Lần này việc của ta có chút phức tạp, đã để Băng Hà đợi rồi."

Lạc Băng Hà nhổm người lên ôm cổ hắn, y nói:

"Mỗi lần ca ca đi, Băng Hà luôn đợi huynh về."

Mỗi khi Thẩm Viên đi làm nhiệm vụ, Lạc Băng Hà đều sẽ lấy một chiếc ghế nhỏ ra ngồi trước nhà đợi hắn về. Mẫu thân những lúc ấy đều ngồi cùng y, bà thêu y phục, còn Lạc Băng Hà đọc sách hoặc đôi khi sẽ ngồi ở đó luyện chữ.

Dù nắng hay mưa y vẫn ngồi đó đợi người thiếu niên trở về.

Vậy nên mỗi lần Thẩm Viên trở về, hắn đều được nụ cười rạng rỡ và ánh mắt dịu dàng chào đón.

Chỉ duy nhất cái lần Thẩm Viên bị thương trở về là y không ngồi. Vì mưa quá lớn, mẫu thân không cho y ngồi. Bà nói nếu hắn trở về thấy y vì ngồi trước mưa mà bị bệnh, Thẩm Viên sẽ lo lắng. Lạc Băng Hà không muốn hắn lo lắng nên hôm đó không ngồi đợi hắn về.

Thẩm Viên "Ừm" một tiếng, nghiêng đầu sang dựa vào y. Lạc Băng Hà kéo kéo ống tay áo hắn, nói:

"Băng Hà có thể ngủ cùng Viên ca ca không ạ?"

Thẩm Viên bất đắc dĩ cười cười: "Được thôi. Nhưng đệ không muốn ngủ cùng mẫu thân của mình sao?"

Lạc Băng Hà xòe bàn tay nhỏ ra đếm đếm: "Băng Hà đã nói việc này với mẫu thân rồi nha. Một ngày Băng Hà ngủ với ca ca, một ngày ngủ với mẫu thân."

Thẩm Viên phì cười, dáng vẻ Lạc Băng Hà xòe bàn tay ra đếm thật đáng yêu.

Đêm cũng đã muộn, Thẩm Viên thổi tắt đi ngọn đèn dầu, ôm Lạc Băng Hà đi ngủ. Tay hắn vỗ vỗ nhẹ nhàng lên lưng y, vỗ về y đi vào giấc mộng.

Hình ảnh trong mơ trùng điệp lên hình ảnh hiện tại, vẫn là hai con người đó, vẫn là những hành động như vậy.

Nhưng giờ hai đứa trẻ ấy đều đã lớn lên thành những thiếu niên khí phách, trên vai có thể gánh vác gánh nặng của mình.

Nắng sớm mang theo hơi sương của buổi sáng len lỏi vào căn phòng. Thẩm Viên mơ màng tỉnh dậy, đầu hắn đau như búa bổ đây là hậu quả của việc tối qua uống rượu quá nhiều đây mà.

Hắn nheo nheo mắt, lấy tay che đi ánh nắng chiếu lên mặt mình, lại nhìn người trong lòng hơi thở đều đều. Thẩm Viên tự nhiên cảm thấy không ổn hình như tối qua hắn đã nói gì đó không nên nói.

Nhưng cho tới khi Lạc Băng Hà tỉnh dậy hắn vẫn không nhớ ra mình đã nói gì.

Lạc Băng Hà: "Sư tôn, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Hai người ngồi dậy, tự thu thập bản thân. Sau đó giúp nhau chải tóc, hôm nay hai người họ phải rời làng trở về hội quán thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

Thẩm Viên ngồi trên ghế uống chén trà, định bụng uống xong sẽ rời đi. Lúc này, Lạc Băng Hà lại mang bữa sáng vào, y nói:

"Sư tôn, không vội, chúng ta cứ ăn xong rồi đi."

Trên bàn là điểm tâm sáng nghi ngút khói, Lạc Băng Hà nói đúng, cũng không vội gì cứ ăn xong rồi đi. Hai người cùng dùng bữa sáng, giải quyết xong xuôi cái dạ dày, Thẩm Viên nhấp ngụm trà. Bỗng nhiên Lạc Băng Hà hỏi:

"Sư tôn, tại sao người lại tặng cái ngọc bội kia cho Liễu phong chủ?"

"Khụ! Khụ! Khụ!" Thẩm Viên sặc trà.

Lạc Băng Hà đứng dậy vuốt vuốt lưng hắn, Thẩm Viên dơ tay lên ý bảo mình không sao.

"Sao ngươi biết ta đưa nó cho Liễu Thanh Ca?"

Lạc Băng Hà ngước đôi mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn hắn, y trả lời:

"Sư tôn nói."

"Ngươi nghe lầm."

"Đệ tử không nghe lầm, thậm chí còn nghe rất rõ ràng nha."

Lạc Băng Hà cười cười nhìn hắn.

Cái đệt!!!

Thẩm Viên cảm thấy giống như mình bị bắt gian ngoại tình!

Đồ nhi ngoan à, vi sư không có!

Thẩm Viên đỡ trán, thở dài một hơi. Hắn cảm thấy nếu còn giấu nữa thì Lạc Băng Hà sẽ giận dỗi cho coi, đây cũng là hậu quả của việc hắn nuông chiều y nhiều năm qua. Khiến y cậy sủng sinh kiêu, nhưng biết sao bây giờ, đây là thói quen của hắn rồi.

Thẩm Viên "Khụ" một tiếng nói: "Được rồi, muốn biết thì vi sư nói cho người là được chứ gì."

"Liễu Thanh Ca là bạn cũ của ta, cũng là phong chủ của Bách Chiến phong ở Khung Thương sơn phái. Lần đó, khi ta đi làm nhiệm về thì tình cờ gặp hắn. Chúng ta trò chuyện vài câu, ta phát hiện kinh mạch hắn có chút rối loạn nếu không điều chỉnh lại thì khi bế quan sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Ta đã nhắc nhở hắn, nhưng vẫn có hơi không yên tâm nên đã làm cái ngọc bội đó đưa cho hắn. Trong lúc bế quan nếu không may gặp bất trắc, cái ngọc bội đó sẽ giúp hắn thoát khỏi nguy cơ tẩu hỏa nhập ma."

Vài năm trước Thẩm Viên đã gặp Liễu Thanh Ca, lúc đó người này vẫn chưa lên chức phong chủ của Bách Chiến phong vẫn là một đệ tử dưới trướng Bách Chiến phong.

Lần đó, hắn đã cùng người này bắt chuyện làm quen, đương nhiên trước khi trở thành bằng hữu thì cả hai đã so đấu một trận. Liễu Thanh Ca cảm thấy hắn tuổi nhỏ hơn mình mà đã có tu vi cao hơn, trong lòng không khỏi khen ngợi. Hai người nói chuyện cũng hợp nhau thế là trở thành bằng hữu của nhau.

Đùa, Thẩm Viên đã quen biết Liễu Thanh Ca nhiều năm, còn không hiểu tính cách của người này chắc. Cho nên sau khi nhắc nhở Liễu Thanh Ca về chuyện kinh mạch của mình, hắn vẫn phải về đau đầu suy nghĩ làm cái ngọc bội kia mới có thể yên tâm được.

Lạc Băng Hà nghe hắn nói xong, đúng như y đã dự đoán.

Lạc Băng Hà: "Sư tôn, đệ tử đã hiểu."

Y nhìn hắn bằng gương mặt nhẹ nhõm, Lạc Băng Hà sợ, thật sợ một ngày nào đó hắn gặp được điều gì đó ngoài kia sẽ bỏ y đi.

Thẩm Viên thấy Lạc Băng Hà như vậy liền biết y nghĩ gì.

Hắn thở dài nói: "Băng Hà ngươi lại nghĩ gì?"

Lạc Băng Hà thấy hắn nhu vậy thì hơi luống cuống: "Sư tôn, đệ tử..."

"Ngươi cứ mãi luôn như vậy, luôn nghĩ ta một ngày nào đó sẽ bỏ ngươi đi. Mặc cho ta đã nói điều này bao nhiêu lần, Băng Hà ngươi như vậy là không tin ta, không tin ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."

Hốc mắt Lạc Băng Hà đỏ lên, luống cuống tới bên cạnh hắn. Y sai rồi, y không nên như vậy. Là y luôn nghĩ ngợi rồi lo sợ vẩn vơ, sư tôn nói đúng. Y như vậy là không tin tưởng hắn.

Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn, đệ tử sai rồi. Đệ tử không nên như vậy, sư tôn người đừng tức giận."

Thẩm Viên thở dài một hơi: "Băng Hà ta nói với ngươi điều này một lần nữa. Ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi, dù cho bên ngoài kia có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không bỏ ngươi. Băng Hà phải luôn tin rằng vi sư sẽ không bỏ ngươi."

Lạc Băng Hà gật đầu như giả tỏi, y sẽ không suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Thẩm Viên thấy y đã hiểu, xoa xoa đầu y. Sau đó hai người tạm biệt trưởng làng và thôn dân trở về.

Sau khi hai người đi, mọi người trong làng mới nhớ họ đã quên mất hỏi tên của hai vị tiên trưởng này. Chỉ nhớ một người thanh y cầm quạt, một người bạch y có hoa tai hoa sen bên tai phải.

--------

Hai người trở lại hội quán đã là gần trưa, chưởng quầy nhận tờ giấy nhiệm vụ và cái lọ chứa Tửu Ma. Sau khi xác nhận hoàn thành nhiệm vụ trên tờ giấy, ông cất cái lọ có Tửu Ma đi.

Hội quán Vân Phong sẽ chỉ giết những ma vật hay yêu vật đã phạm tội tày trời hoặc giết người vô tội. Còn nếu chỉ là gây rối, hội quán sẽ đưa về ma giới, yểm một loại phép thuật lên người nó, để nó sau này không thể đến nhân giới được nữa.

Làm xong tất cả, chưởng quầy nói với Thẩm Viên: "Thẩm tiên sư này, chiều nay có một buổi đấu giá lớn sẽ diễn ra, đấu giá rất nhiều vật phẩm quý. Hay ngài đến đó mua một thanh bảo kiếm cho đồ đệ của mình đi, ta thấy y cũng nên có một thanh cho mình rồi đó. Hội quán của chúng ta cũng có tham gia vào ban lãnh đạo của buổi đấu giá này, nên nếu ngài mang Kim lệnh bài của Vân Phong chúng ta vào sẽ được riêng một phòng thượng hạng đấy."

Thẩm Viên nghĩ nghĩ, đúng như chưởng quầy nói Lạc Băng Hà cũng nên có thanh kiếm riêng cho mình. Ở thực tế, Lạc Băng Hà khi còn ở Thanh Tĩnh phong đã vinh dự giành lấy được Chính Dương kiếm, một trong những thanh kì kiếm do Vạn Kiếm phong đúc ra.

Nhưng kiếm này e là không được rồi, nhưng không sao. Thẩm Viên hắn-là-người-có-tiền.

Hắn và Lạc Băng Hà không phải là người xa hoa, nên số tiền họ xài những năm qua so với số linh thạch Thẩm Viên kiếm được như là viên sỏi với ngọn núi vậy. Vậy nên nhiều năm làm nhiệm vụ Thượng cấp đã tích cho hắn một lượng linh thạch khổng lồ.

Hắn bây giờ chính là triệu phú!

Thẩm Viên nhảy nhót trong lòng, ngoài mặt phe phẩy quạt nói: "Được, Thẩm mỗ sẽ đến."

Sau đó hắn quay sang Lạc Băng Hà nói: "Đến đó, Băng Hà thích gì cứ mua thoải mái. Coi như là lễ vật vi sư tặng ngươi khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên."

Lạc Băng Hà cười đáp: "Vâng sư tôn."

Hai người tạm biệt chưởng quầy rồi rời đi. Thẩm Viên kéo Lạc Băng Hà vào một cửa hàng y phục dành cho người tu đạo lớn nhất vùng phía bắc này.

Đã đến nơi như hội đấu giá thì phải ăn mặc cho "sang chảnh". Chiều nay là buổi đấu giá bắt đầu, hai người phải chuẩn bị thật nhanh. Mặc dù y phục hai người mặc cũng không tệ nhưng không hợp đến những nơi như vậy.

Cửa hàng y phục này rất lớn, có tất tần tật các kiểu dáng, màu sắc, trang sức, ngọc bội, giày, phụ kiện đi kèm,...

Thẩm Viên hưng trí bừng bừng nói: "Băng Hà, bây giờ hai chúng ta sẽ thi xem ai chuẩn bị y phục và các đồ dùng đi kèm cho đối phương đẹp hơn, được không?"

Lạc Băng Hà khi thấy cửa hàng này còn định từ chối thì nghe thấy lời của hắn nói, lời nói của y đến bên miệng liền nuốt vào. Thái độ quay ngoắt 180°, y đồng ý ngay lập tức.

Thẩm Viên và Lạc Băng Hà xoắn tay áo, bắt đầu càn quét cửa hàng. Hai người đều có cùng một suy nghĩ:

PHẢI LỰA CHỌN CHO BÁNH BAO MỀM/SƯ TÔN Y PHỤC THẬT ĐẸP!!!

Hai người đều có thẩm mỹ không tồi, chỉ nửa canh giờ sau đã chọn xong.

Thẩm Viên chọn:

• Phát quan bạc có đính viên hồng ngọc nhỏ.

• Trường bào trắng tinh thêu hoa sen và tường vân.

• Hồng y bằng lụa tơ tằm quý giá.

• Giáp tay bạc điêu khắc hình thù cổ xưa.

• Ngọc bội bạch ngọc điêu khắc hoa sen.

• Đai lưng đính hắc diệu thạch.

• ...

Lạc Băng Hà chọn:

• Trâm ngọc khắc bạch hạc.

• Trường bào xanh ngọc thêu bạch hạc và sông núi.

• Hắc y ánh bạc bằng gấm đắt tiền.

• Nhẫn ban chỉ bằng phỉ thúy.

• Ngọc bội phỉ thúy Đồng Điếu*

• Đai lưng đen thêu chỉ vàng.

• ...

Lạc Băng Hà và Thẩm Viên lấy y phục của đối phương chọn mặc vào.

Thẩm Viên vốn là người có tính cách nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, nên thường ngày hắn đều mặc bạch y hoặc thanh y. Hôm nay, hắn khoác hắc y trên người toát lên vẻ trầm tính, trưởng thành.

Bên ngoài khoác trường bào xanh ngọc, làm dịu xuống vẻ tăm tối của hắc y nổi bậc lên đai lưng thêu họa tiết bằng chỉ vàng sang trọng. Bạch hạc và sông núi được thêu khéo léo sinh động, như ẩn như hiện trên từng bước đi của người mặc.

Y phục tinh xảo, chói mắt, nếu đeo ngọc quan cả người sẽ trở nên lòe loẹt. Nên Lạc Băng Hà chỉ chọn một cây trâm ngọc để vấn tóc. Đối lập trên và dưới nhưng mang lại cảm giác hài hòa hút mắt.

Ngón trỏ tay phải đeo nhẫn ban chỉ, ngọc bội bên eo, tay cầm phiến lay động.

Trông Thẩm Viên lúc này chính là vị lang quân phong nhã nhưng không hào hoa; anh tuấn, mỹ nhưng không nhược. Y phục đen bên trong càng khiến hắn càng toát lên vẻ mạnh mẽ, trưởng thành.

Thẩm Viên cực kì hài lòng với hình tượng của mình lúc này, cực "sang chảnh"!

Không hổ là Lạc Băng Hà, cái giề cũng giỏi!

Lạc Băng Hà ra sau hắn một chút, vốn dĩ hắn chọn hồng y cho y là vì hắn... ừm... từ lần thành thân với Lạc Băng Hà, Thẩm Viên thấy y mặc hồng y vô cùng đẹp.

Lạc Băng Hà thường ngày chủ yếu mặc bạch y, lúc này khoác lên hồng y diễm lệ khiến người ta phải ôm tim gào thét. Hồng y trên người làm giảm bớt đi vẻ trong sáng hằng ngày, tôn lên vẻ rực cháy rạng rỡ của thiếu niên.

Bên ngoài là trường bào trắng tinh, bên trong là hồng y chói mắt như mai đỏ rực rỡ trong ngày tuyết rơi. Hoa sen và tường vân trên nền trắng toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, chẳng nhuốm bụi trần.

Màu sắc y phục kết hợp tương phản rõ nét, bây giờ có thêm cái gì cũng là thêu hoa trên gấm. Nhưng không! Sức mạnh của phụ kiện đi kèm là ở chỗ này. Nếu cứ để như vậy, Lạc Băng Hà sẽ hơi toát ra vẻ yếu đuối, dễ bắt nạt.

Giáp tay bằng bạc điêu khắc hình thù cổ xưa, được Lạc Băng Hà đeo vô cùng vừa vặn nổi bật lên bàn tay mạnh mẽ khớp xương rõ ràng. Tóc đen được vấn lên hết bằng phát quan bạc đính hồng ngọc khiến y trông cao hơn, đai lưng buộc lấy vòng eo rắn chắc.

Nhờ những thứ này khiến y chẳng khác gì thanh trường thương sắc bén, nguy hiểm được người thợ rèn tài giỏi đúc nên nhưng lại mang vẻ đẹp khiến người điên đảo.

Quá sắc bén sẽ dễ chảy máu, quá nguy hiểm lại khiến người khác kiêng dè. Vậy nên ngọc bội và hoa tai hoa sen trên người y đã giảm đi vẻ sắc bén và nguy hiểm này.

Lạc Băng Hà bây giờ như sự kết hợp giữa mai đỏ ngày đông và sen trắng mùa hạ vậy. Rực rỡ nhưng không chói mắt, nóng bỏng mà thanh tịnh.

Hai người đứng trước mặt đối phương, thưởng thức kiệt tác do mình lựa chọn.

Một "sang chảnh", một "chanh xả"!

Quá đẹp!

Thẩm Viên gào thét trong lòng.

Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người trong cửa hàng đang nhìn về phía này đi!

Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn, ta thắng. Ta thấy người mặc y phục đẹp hơn ta."

Thẩm Viên phản bác: "Không hề, ta thắng mới đúng. Ngươi mặc đẹp hơn ta."

Hai người không ai chịu thua, liền quyết định lần này hòa nhau.

Ông chủ cửa hàng bước tới xoa xoa tay, nói với hai người: "Ai da, hai vị tiên trưởng đều anh tuấn phi phàm. Y phục của bổn quán đúng là quá xứng với hai vị."

Thẩm Viên biết ông ta đang định nói gì, sảng khoái nói: "Bọn ta lấy hết, tính tiền đi."

Ông chủ cửa hàng cười tít cả mắt, thanh toán xong liền khách khách khí khí tiễn hai người ra khỏi cửa.

"Hai vị tiên trưởng đi thong thả, hoan nghênh quay lại. Bổn tiệm sẽ luôn chào đón hai vị!"

Thời điểm hai người ra khỏi cửa hàng cũng sắp đến giờ buổi đấu giá bắt đầu. Vậy nên họ liền mau chóng đi đến.

Mà không biết một bất ngờ lớn đang chờ đợi họ.

Hết chương 8.
____________________________________

Ngoài lề:

Phíu-

Phập!

Mũi tên đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Viên và Lạc Băng Hà. Hai người ôm tim.

Aaaaa! Sư tôn/bánh bao mềm mặc y phục ta chọn đẹp quá đi!!!

Lời của t:

Có thể t viết hơi dài dòng. Nhưng t muốn diễn tả rõ ràng một chút về tình cảm của Lạc Băng Hà. Một người khi có điều gì đó vô cùng quý giá đều luôn sợ mất đi, vậy nên Lạc Băng Hà mới sợ mất đi sư tôn của y.

Nhưng y cứ như vậy thì không được, sau này họ sẽ cùng nhau trải qua nhiều khó khăn của cuộc đời, nếu như Lạc Băng Hà cứ như vậy thì sẽ có một ngày y sẽ đánh mất chính bản thân mình. Lạc Băng Hà phải tin Thẩm Viên, tin rằng hắn sẽ không bao giờ rời bỏ y giống như Thẩm Viên tin rằng y cũng sẽ không bao giờ bỏ hắn vậy. Phải như vậy thì sau này dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn luôn tin rằng người kia sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.

*Ngọc bội Đồng Điếu: là ngọc bội có lỗ tròn ở giữa giống đồng tiền á mn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net