Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vãn Ngâm, ngươi cho ta ... uống cái gì ?" Lam Hi Thần cả người vô lực , phát hiện ra mình không thể đi chuyển , cũng không thể vận động linh lực . Liền biết rằng chuyện không ổn . Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn người đối diện . nhưng không thể , chỉ có thể bất lực gục xuống bàn. Giang Trừng xác định Lam Hi Thần đã bị thúy dược xong mới rời khỏi ghế tới gần hắn , ngồi xổm xuống , để tằm mắt hai người giao nhau .
"Không có gì , dược này chỉ khiến ngươi tạm thời không thể cự động mà thôi".
"Tại..... sao?" Lam Hi Thần khó nhọc nhìn y , muốn y cho hắn một câu trả lời.
" Bởi vì thứ này mùi vị rất nặng , nếu bỏ vào thức ăn , ngươi sẽ phát hiện ra " Giang Trừng lấy ra một viên thuốc nhỏ. Ngay khi nhìn rõ viên thuốc đó, Lam Hi Thần lại muốn lập tức đứng lên ,
"Ngươi muốn làm gì?".
" Lam Hoán ngươi yêu A Dao đi, có được hay không?. Hắn yêu ngươi như vậy... "Giang Trừng giọng nói mềm mọng khác hẳn ngày thường.
Nhưng vào tại Lam Hi Thần lại như sét đánh ngang tai.
"Ngươi điên rồi! ngươi cho rằng ta uống thứ này, quên đi ngươi, rồi ta sẽ yêu tam đệ sao!? Lam Hi Thần gằn từng chữ. Nếu như hiện giờ không trúng dược chắc chắn hắn sẽ đánh mất phong thái của Lam Tông Chủ ôn hoà nhã nhặn, túm áo Giang Trừng gào thét.
Hắn thật sự muốn biết, Giang Trừng có phải hay không không có trái tim ?.
Hắn yêu y như vậy, cũng chưa từng ép y chấp nhận hắn. Chỉ cần để hắn ở bên cạnh y, làm 1 bằng hữu bình thường, thỉnh thoảng gặp mặt trò chuyện. Chỉ như vậy là hắn đã mãn nguyện. Nhưng y thì sao. Y yêu Kim Quang Dao đến mức không khinh rẻ tình yêu của hắn.
Lam Hi Thần không nên khen Giang Tông Chủ bền ngoài khó gần nhưng lại vị tha tới nỗi, cố tình tác hợp người trong lòng với một người khác; hay trách y vô tình đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
"Ngươi sẽ". Giang Trừng khảng định. "Lam Hi Thần,  A Dao yêu ngươi như vậy. Hắn yêu ngươi thế nào, người còn không biết ư?"
"Nhưng ta yêu ngươi". Vãn Ngâm ta yêu ngươi" mắt Lam Hi Thần ẩn hiện màu đỏ, không rõ phẫn nộ hay đau lòng. Giọng đầy đau xót bi ai.
"Ta không cần".

Giang Trừng lạnh lùng đáp lại. Đôi mắt không chút tình cảm nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thân. Lam Hi Thần trong một khắc đó, dường như nghe thấy âm thanh trái tim mình vỡ vụn . Giang Trừng không để ý biểu cảm vặn vẹo thống khổ của Lam Hi Thần, y đưa viên dược đến trước miệng Lam Hi Thần,dùng lực đưa vào.
"Lam Hoán, ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, mọi chuyện đều ổn rồi"
Lam Hi Thần cảm thấy viên dược kia trôi xuống cổ họng lại vô pháp nôn trở ra. Hắn tuyệt vọng mà cầu xin y ."Vãn Ngâm, trước khi quá muộn, cho ta giải dược , cầu ngươi".
"Không được". Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần. Y vẫn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như thế, mà giờ đây lại thêm bộ dạng tàn nhẫn."Nếu đưa giải dược cho ngươi, A Dao làm sao có thể hạnh phúc được đây?"
"Vãn Ngâm,ta cầu ngươi... Ngươi không yêu ta cũng được, nhưng xin ngươi, đừng bắt ta quên ngươi có được hay không? Vãn Ngâm..." Lam Hi Thần đời này chưa từng cầu xin một người quá nhiều như vậy. Thế nhưng hắn không để ý. Hắn mong sẽ lay chuyển được quyết định của người kia.
Thế nhưng đổi lại, chỉ là một cái lắc đầu.
"Lam Tông Chủ, tạm biệt".
Lam Hi Thần trơ mắt nhìn Giang Trừng rời khỏi. Y cứ đi, không một chút lưu luyến quay đầu. Hắn muốn vùng dậy mà đuổi theo ôm ghì lấy hình bóng đã luôn ngự trị trong tim mình kia, nhưng cuối cùng, vẫn là lực bất tồng tâm.
Hắn không muốn quên. Tại sao Giang Trừng có thể tàn nhẫn như vậy? Ép hắn quên đi ấm áp duy nhất của chính mình. Y có biết hay không, rất nhiều đêm tĩnh mịch, hắn chỉ có thể nương theo theo nỗi nhớ về y mà kiên cường bước tiếp? Có biết hay không, ngay từ khi y cùng Ngụy Vô Tiện tới Vân Thấm Bất Tri  Xứ cầu học, hắn đã đem lòng thương y rồi , có biết hay không...
"Vãn Ngâm...Vãn Ngâm...". Lam Hi Thần nỗ lực lập lại tên người mình yêu đến tận xương tủy, mong khắc ghi được chút ít về hắn. Thế nhưng cuối cùng, dược phát tác dụng, Lam Hi Thần dần dần lâm vào hôn mê. Từng chút từng chút hình ảnh của Giang Trừng hắn từng coi là bảo bối trong lòng, nâng niu không nỡ giở ra xem, giờ đây dần mờ nhạt rồi tan biến không vết tích.
Nay là Giang Trừng thời niên thiếu, tới Vân Thấm cầu học. Thiếu niên luôn đi cùng Nguỵ Anh,  thi thoảng lại vì lỗi của Ngụy Anh gây ra mà tìm tới hắn, hoặc xin lỗi, hoặc cáo trạng. Một bộ dạng sinh động khiến lòng người xao xuyến.
Nay là Giang Trừng cô độc trọng trận Xạ Nhất Chi Chính nằm ấy. Dáng vẻ đơn độc của y khiến lòng người nhói đau. Chỉ muốn tiến tới ôm lấy y. Khảm y vào trong ngực, cách li khỏi tất thay mưa gió tanh ngoài kia. Lam Hi Thần hắn yêu nhất người này, nhìn thấy y thay y đổi, biết được y tổn thương những gì, sao lòng có thể không đau đây?
Nay là Giang Trừng ánh mắt nồng nàn. Ánh mắt ngay cả trong mơ, Lam Hi Thần cũng mong y nhìn như vậy. Nhưng mà, ánh mắt ấy lại rơi trên  người  tam đệ của hắn - Kim Quang Dao.
Lam Hi Thần hắn vì Giang Trừng đau lòng, cũng vì Giang Trừng vui sướng. Quên đi y, hắn có lẽ chỉ còn là một cái xác không chút sinh ý.
Hắn cũng có tim, nào phải tượng đá, tại sao Giang Trừng y lại không hiểu?
Lam Hi Thần chua xót niệm, "Vãn Ngâm, ta yêu ngươi. Tâm duyệt ngươi. Ngươi có muốn hay không... cùng ta kết làm đạo lữ"...
Đây chính là lời hắn chưa từng có cơ hội nói với y.
*
Buổi sáng hôm sau, Lam Hi Thần tỉnh lại, ngoài trừ thấy kì lạ vì trên mặt mình có nước mắt, còn lại, không hề nhớ xảy ra chuyện gì.
Cũng không nhớ , bản thân đã từng có một tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm.
Áo tím, chuông bạc, nụ cười ngạo nghễ
Đối với sắc vàng cùng vẻ ôn hòa trên người Kim Quang Dao hoàn toàn bất đồng.
Nhưng hắn nhớ không ra.
Nhớ không ra, vì thế, đành ôm lấy một trái tim khiếm khuyết mà đi qua bể dâu.
Cũng dường như quên mất, có một đêm nọ, bản thân đã phát thề.
"Vãn Ngâm, đừng để ta nhớ lại.
Bằng không, ta sẽ hận ngươi đến chết. Hận ngươi đến mức sẽ hủy đi ngươi. Ta không có được ngươi, cũng đừng ai có được!"
*****
Đây là lời tác giả: đây là đoạn bắt đầu.
Sau đó sẽ là quá trình nhớ lại và hắc hoá của Lam Đại
Giải thích một chút. Giang Trừng cho Lam Hi Thần uống là tuyệt tình đan, không phải tẩy não hay gì mà quên sạch đâu. Chỉ là Lam Hi Thần không nhớ tới mình yêu Giang Trừng như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net