Chương 10 : Soán Ngôi Nam Chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tỷ muội Tuyết - Cốt vừa rời khỏi chính điện đã nhìn thấy một nhóm người đứng ở phía xa, bồn chồn ngóng cổ lên xem. Vừa thấy các nàng bước ra, đám người kia đã lao đến, Hoa Thiên Tuyết chưa kịp nói gì đã rơi vào một vòng ôm, mùi hương quen thuộc xộc vào cánh mũi. Nghê Mạn Thiên tự nhiên vừa ôm vừa dùng tay vỗ vỗ lưng nàng làm Hoa Thiên Tuyết gần như gãy xương sống. Mạn Thiên a Mạn Thiên, sức lực của cô cũng lớn quá đi!

"Ách.... Mạn Thiên, ngươi còn ôm nữa ta sẽ chết ngạt đó!"

Nghê Mạn Thiên "hừ" một tiếng liền buông Hoa Thiên Tuyết ra, hung hăng gõ một cái lên đầu nàng, chống nạnh mắng. "Ngươi làm gì mà để Tam tôn sai Thập Nhất sư huynh đi gọi vậy? Báo hại bọn ta ở đây lo lắng suýt chết!"

"Ngươi cái người này, ta rõ ràng đã lành lặn đứng trước mặt ngươi mà, ta cũng sợ lắm chứ bộ, ngươi còn mắng ta nữa!" Hoa Thiên Tuyết càng nói, giọng càng nhỏ lại. Trên đời này nàng tự cho là không sợ trời không sợ đất, nhưng từ hôm qua nàng mới biết, khắc tinh của nàng chính là mỹ nữ Nghê Mạn Thiên nha!

"Ngươi còn dám nói nữa?" Nghê Mạn Thiên trừng mắt.

"Ta hứa lần sau sẽ không như vậy nữa!" Hoa Thiên Tuyết thề thốt.

"Còn có lần sau? Ta nói cho ngươi biết, nếu còn có lần sau, ta liền cho ngươi biết tay." Nghê Mạn Thiên khoanh tay, đe dọa. Hoa Thiên Tuyết gật đầu như máy. Nghê Mạn Thiên răng dạy Hoa Thiên Tuyết xong, lại liếc mắt nhìn Hoa Thiên Cốt đang cúi đầu đi phía sau.

"Hoa Thiên Cốt, sau này ngươi làm gì cũng phải cẩn thận một chút, tránh làm liên lụy Thiên Tuyết của ta!" Nghê Mạn Thiên vừa nói xong, Hoa Thiên Tuyết liền trợn mắt, từ khi nào nàng lại trở thành người của Nghê Mạn Thiên?

"Muội...... muội biết rồi...." Hoa Thiên Tuyết vẫn cúi gằm mặt, rụt rè đáp, hai nắm tay siết chặt. Tại sao ai cũng quan tâm Hoa Thiên Tuyết hết vậy?

"Thiên Tuyết, chúng ta mau đi thôi, sắp tới giờ học của Thập Nhất sư huynh rồi!" Nghê Mạn Thiên nắm tay Hoa Thiên Tuyết kéo đi, đám đệ tử đằng sau cũng ríu rít đi theo. Khinh Thủy hỏi han Hoa Thiên Cốt vài câu, liền cùng nàng đi theo sau.

~~~♡♡♡~~~

"Mỗi người bước lên chọn một cây kiếm đi!" Sau khi đã giảng giải một ít tâm pháp và bí quyết cho mọi người, Lạc Thập Nhất lần lượt gọi tên mọi người lên lấy kiếm. "Hoa Thiên Cốt."

Hoa Thiên Cốt rụt rè bước lên, chẳng hiểu nhìn đông ngó tây thế nào, lơ đãng nhấc thanh kiếm gỗ lên, ngờ đâu, nó quá nặng khiến nàng gập người xuống. Mọi người phía dưới cười ồ lên làm nàng ngượng đến chín cả mặt.

Hoa Thiên Tuyết vừa trừng mắt, đám đông đã lại im phăng phắc.

"Hoa Thiên Tuyết." Lạc Thập Nhất gọi tiếp.

Nàng bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào cây kiếm gỗ, dùng hết sức mạnh nhấc nó lên, nào ngờ, thanh kiếm lại quá nhẹ khiến nàng mất đà suýt ngã ngửa ra sau. Hoa Thiên Tuyết quơ quơ thanh kiếm qua lại, sao nhẹ thế? Có lẽ là do cái gọi là tiên chân hoặc là đạo hạnh của Thanh Hư đạo trưởng trong cơ thể nàng.

Hoa Thiên Cốt nhìn Hoa Thiên Tuyết, ánh mắt là nồng đậm ghen tỵ, nàng ta lại hơn nàng!

Nghê Mạn Thiên đã được học ngự kiếm từ lâu, nàng điêu luyện bay vút qua đỉnh đầu của Khinh Thủy đang là đà sát mặt đất. Hoa Thiên Tuyết đã có thể tự do di chuyển trên kiếm, đến cả Lạc Thập Nhất cũng phải bất ngờ nhìn nàng lướt đi trên trời.

Hoa Thiên Cốt cho dù làm thế nào cũng không khiến cây kiếm dưới đất nhúc nhích được. Nàng nhìn Hoa Thiên Tuyết đang vui vẻ bay song song, nói chuyện với Nghê Mạn Thiên mà lòng thầm ghen tỵ. Nàng nhất định phải ngự kiếm được, nàng muốn bay, như thế mới có thể tới gần Tuyệt Tình Điện, tới gần Tôn thượng!

"Nè, Thiên Cốt, ta đưa ngươi lên chơi!" Khinh Thủy khi đã vững vàng ngự kiếm được, kéo Hoa Thiên Cốt lên kiếm của mình, do quá bất ngờ mà khiến Đường Bảo đang ngủ say trong tai rơi xuống, Lạc Thập Nhất liền nhanh tay bắt được.

Nghe tiếng động, Hoa Thiên Tuyết liền nhìn lên, thấy Hoa Thiên Cốt trượt khỏi tay Khinh Thủy, rơi xuống. Nhanh như cắt, nàng liền phi kiếm đến, vững vàng ôm lấy Hoa Thiên Cốt.

Giữa không trung, vạt áo trắng của Hoa Thiên Tuyết theo gió lay động, mái tóc đen nhánh tùy ý bay tán loạn trong gió, gương mặt khuynh thành tuyệt sắc giờ đây nổi bật hơn bao giờ hết, nàng nhẹ nhàng đáp xuống sân tập.

Mà lúc này đây, Lạc Thập Nhất ngẩn ngơ nhìn nàng, lần đầu tiên tim hắn đập thình thịch mạnh mẽ như thế. Trên Tuyệt Tình Điện, Bạch Tử Họa một thân bạch y lặng lẽ đứng đó, ánh mắt sâu như nước lóe một tia giao động, rồi lập tức biến mặt. Hắn vung tay áo, liền bay xuống chỗ Hoa Thiên Tuyết.

Sênh Tiêu Mặc nhẹ phe phẩy quạt giấy, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười yêu mị như hồ ly nhìn bóng bạch y của Bạch Tử Họa đáp xuống, rồi xoay ngoài chậm rãi trở về Tiêu Hồn Điện.

"Tiểu Cốt, muội không sao chứ?" Hoa Thiên Tuyết đặt muội muội mình xuống, lo lắng hỏi.

"Muội không sao, cảm ơn tỷ." Nói xong liền nhặt cây kiếm gỗ của mình lên, chạy sang một bên luyện tập tiếp. Hoa Thiên Tuyết im lặng, tại sao muội ấy lại trốn tránh nàng?

"Nàng thật đáng ghét, rõ ràng ngươi đã cứu nàng mà!" Nghê Mạn Thiên tức giận dậm chân thình thịch, tựa như người chịu uất ức là bản thân vậy.

"Mạn Thiên, không sao!" Hoa Thiên Tuyết cười.

Bạch Tử Họa từ trên không đáp xuống, lạnh lùng tiến lại chỗ Khinh Thủy. "Ta không muốn có lần sau."

"Đệ tử đã rõ!" Khinh Thủy run rẩy nói. Lúc nãy nàng cũng rất sợ, may mà có Thiên Tuyết tỷ tỷ cứu Thiên Cốt!

"Đệ tử bái kiến chưởng môn!" Đột nhiên, một thiếu niên áo xanh xuất hiện, bất ngờ hướng Hoa Thiên Tuyết mà quỳ xuống.

Hoa Thiên Tuyết đen mặt. Vân thiếu niên a Vân thiếu niên, ngươi đến cũng thật đúng lúc mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net