Chương 17 : Sát Thiên Mạch Vs Đông Phương Úc Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sát Thiên Mạch dẫn Hoa Thiên Tuyết đến một hòn đảo rất đẹp, khắp nơi trồng toàn hoa thơm cỏ lạ, trong đó có rất nhiều thảo dược quý hiếm, chính là Hoa Đảo trong nguyên tác. Hoa Thiên Tuyết phấn khích chạy nhảy khắp nơi, ngắm nhìn hết hoa này đến hoa khác, bộ dạng rất thích thú.

Sát Thiên Mạch mỉm cười dịu dàng nhìn tiểu nữ nhân đang vui vẻ chạy qua chạy lại, thật không ngờ trên đời lại có thứ cảnh sắc đẹp đến như vậy!

"Tỷ tỷ, ở đây có thật nhiều loài hoa hiếm, muội có thể mang về một ít không?" Hoa Thiên Tuyết chơi chán, vừa cúi đầu thưởng thức mùi hương nhàn nhạt của một loài hoa lạ vừa hỏi.

"Muội muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy!" Sát Thiên Mạch thoải mái trả lời, tiện tay cúi xuống ngắt một bông hoa nho nhỏ màu đỏ, cài lên búi tóc trên đầu nàng. Hoa Thiên Tuyết đưa tay chạm lên từng cánh hoa mịn màng trên đầu, cười khúc khích. Trong lòng cảm thán, nhiều hoa quý đến như vậy, đem đi bán chắc chắn được một đống tiền!

Đột nhiên, nàng đưa tay lên xoa xoa cái bụng bằng phẳng, đáng thương nhìn Sát Thiên Mạch. "Tỷ tỷ, muội đói bụng." Cho dù đã thành tiên thì nàng cũng không thể ngăn được, ai bảo đồ ăn có sức cám dỗ lớn đến như vậy?!

Hắn ha ha cười mấy tiếng, sau đó nắm tay nàng, vui vẻ nói : "Tỷ tỷ dẫn muội đi ăn."

Chỉ một khắc sau, nàng và Sát Thiên Mạch đã có mặt ở một quán ăn tại thành trấn gần đó. Sau khi ném cho chủ quan một túi ngân lượng nặng trịch, hắn thoải mái gọi hết tất cả những món ngon nhất trong tiệm làm nàng một lần nữa cảm thán. Đúng là có tiền là có tất cả!

Sau khi các món ăn đã được dọn lên bàn, Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng cầm đũa, chăm chú vào công việc của mình, một bộ dạng "cho dù có ra sao, đồ ăn vẫn là tất cả". Sát Thiên Mạch ngồi bên cạnh chỉ trưng ra nụ cười yêu nghiệt hại nước hại dân nhìn nàng ăn cơm, thỉnh thoảng nhấc đũa gắp thức ăn vào chén nàng rồi lại ngồi nhìn. Hiện giờ, khung cảnh ở bàn của hai người có chút gì đó vô cùng lãng mạn khiến cho một ai đó vô tình nhìn thấy cảm thấy cực kì chói mắt.

Hắn từ từ bước đến chỗ hai người, mỗi bước đi nặng cả ngàn cân. khi chỉ còn cách chiếc bàn đúng ba bước chân, hắn nở một nụ cười dịu dàng, nhu tình gọi một tiếng : "Tuyết nhi."

Ngay lập tức, động tác trên tay cũng như trên miệng Hoa Thiên Tuyết lập tức dừng lại. Cái giọng nói thanh thúy như tiếng ngọc vỡ này, chỉ có thể là hắn ta!

Nàng chầm chậm quay đầu, đập vào mắt là bộ dạng ngọc thụ lâm phong của một ai đó.

"Đông Phương Úc Khanh, sao lại là huynh?"

Phải rồi đấy, cái người vừa mới nhu tình gọi nàng một tiếng "Tuyết nhi" kia chính là tên Dị Hủ Các Các chủ Đông Phương Úc Khanh!

Hắn ta đang chuẩn bị lên Mao Sơn tìm Hoa Thiên Tuyết thì lại vô tình gặp nàng đang ngồi ăn với tên Sát Thiên Mạch, còn ân cần gắp thức ăn cho nhau, khiến hắn cảm thấy vô cùng, cực kì chướng mắt!

"Tuyết nhi, nàng ở đây làm gì thế? Ta còn định lên Mao Sơn thăm nàng nữa!" Đông Phương Úc Khanh rất ư là tự nhiên ngồi xuống, chiếm một phần chiếc ghế của Hoa Thiên Tuyết.

"Huynh lên Mao Sơn tìm ta làm gì?" Nàng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, tiếp tục chú tâm vào công cuộc tiêu diệt đồ ăn, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của hai nam nhân kia tràn đầy địch ý đang đối chọi gay gắt với nhau.

"Sao nàng lại nói vậy, ta là phu quân tương lai của nàng, nhớ nàng nên đi gặp, không được sao?" Đông Phương Úc Khanh vừa đấu mắt với Sát Thiên Mạch vừa thản nhiên nói không kiêng nể.

"Phụt!" Câu nói hết sức "vô tội" của hắn thành công làm nàng phun hết cơm ra ngoài. Sát Thiên Mạch hung hăng lườm Đông Phương Úc Khanh đến cháy mặt. Ánh mắt nhìn về Hoa Thiên Tuyết phút chốc đổi thành lo lắng, ân cần vỗ lưng cho nàng. Đông Phương Úc Khanh không chịu thua kém, rót một chén trà đưa tới bên miệng nàng.

Hoa Thiên Tuyết chộp lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, ai oán liếc Đông Phương Úc Khanh. Vì hắn mà nàng ăn cơm hết ngon rồi!

Nhận được ánh mắt lên án kia, hắn chỉ biết cười trừ, bạn Đông Phương đành ngậm ngùi im lặng trước ánh mắt hả hê của bạn Thiên Mạch.

"Tiểu muội muội, không sao chứ!" Sát Thiên Mạch sau khi tận lực cười trên nổi đâu của người khác, quay sang dịu dàng nói với Hoa Thiên Tuyết. "Không muốn ăn nữa phải không? Hay để tỷ tỷ dẫn muội đi dao phố nhé!"

"Được, chúng ta đi dạo phố đi!" Ánh mắt nàng thoáng cái tỏa sáng như hai ngôi sao. Tới thế giới này đã mười mấy năm, Hoa Thiên Tuyết chỉ mới đi quanh thôn Hoa Liên với Trường Lưu, ngoài từng tới thành Dao Ca gặp Đông Phương Úc Khanh ra thì chưa dạo phố lần nào cả!

"Ta cũng muốn đi!"

Đông Phương Úc Khanh nãy giờ im lặng cũng hấp tấp chen mồm vào, lập tức nhận cú lườm nguýt của Sát Thiên Mạch.

"Muốn đi thì cứ đi!" Hoa Thiên Tuyết thờ ơ nói, đứng phắt dậy, kéo tay Sát Thiên Mạch. "Tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi!"

Đông Phương Úc Khanh hậm hực nhìn ánh mắt đắc ý của Sát Thiên Mạch.

Trên con phố tấp nập ở thành Giao Linh, toàn bộ khách qua đường ngơ ngẩn nhìn một ba người đang vui vẻ dạo phố. Cũng phải thôi, ba người này cũng quá suất mà!

Nữ nhân xinh đẹp kiều diễm như hoa. Nam nhân một thì quyến rũ mị hoặc như lửa, một thì thanh tao ôn hòa như nước, đi một mình đã đủ hút mắt người nhìn rồi, huống hồ là ba cực phẩm lại đi cùng nhau.

"Tiểu muội muội, muội muốn đi đâu nhất." Sát Thiên Mạch vỗ bàn tay đang ôm lấy cánh tay của mình, dịu dàng hỏi.

"Đi mua điểm tâm trước đi, muội đã hứa khi về sẽ mua điểm tâm ở thành Giao Linh cho Mạn Thiên!" Hoa Thiên Tuyết đáp.

"Được, vậy đi mua điểm tâm."

"Tuyết nhi, nếu nàng muốn mua điểm tâm thì đến Tâm Liên Phường mua đi, đó là nơi bán điểm tâm ngon nhất Thục quốc đấy, đi một lát nữa là tới rồi!" Đông Phương Úc Khanh chen vào cuộc nói chuyện của hai người.

"Ờ, cảm ơn huynh!" Hoa Thiên Tuyết lại thờ ơ đáp, kéo tay Sát Thiên Mạch vào Tâm Liên Phường.

"Oa! Muội không ngờ có thể cùng lúc nhìn thấy nhiều loại điểm tâm khác mùa như thế này!" Hoa Thiên Tuyết phấn khích nhìn từng loại điểm tâm khác nhau được bày trước mắt.

Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng chọn một ít điểm tâm.

Ba người lại dạo quanh con phố một vòng, mua không ít thứ. Hoa Thiên Tuyết mời Đông Phương Úc Khanh và Sát Thiên Mạch ăn kẹo hồ lô. Nàng còn mua cho bọn họ mỗi người một miếng ngọc bội hình hoa tuyết (thực ra ban đầu chỉ định mua cho tỷ tỷ, nhưng tên Đông Phương Úc Khanh kia cứ nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán, cho nên....)

Qua một sạp hàng bán đồ trang sức. Sát Thiên Mạch thích thú ướm thử hết thứ này đến thứ khác lên người nàng, suy nghĩ một hồi lại quyết định mua hết. Hoa Thiên Tuyết phải đứng ra chọn một món để cắt đứt cái ý nghĩ điên rồ của hắn.

Đông Phương Úc Khanh mua cho Hoa Thiên Tuyết một miếng ngọc bội bằng hồng ngọc rồi cẩn thận đeo lên bên hông cho Hoa Thiên Tuyết. Còn nghiêm mặt bảo nàng không được tháo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net