Chương 19 : Du Ngoạn Thục Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn trăm chiêu, Hoa Thiên Tuyết bi thống bại dưới tay Hiên Viên Lãng.

Tuy trong nguyên tác miêu tả thực lực của hắn sâu không lường được, nhưng bây giờ thử, nàng không khỏi kinh ngạc trước tên đế vương nóng nảy, bốc đồng này, không ngờ hắn lại lợi hại như vậy!

"Ngươi lợi hại thật đấy!" Hoa Thiên Tuyết thở dốc, đưa tay lên vuốt ngực để thuận khí, hít mấy hơi thật sâu mới nói với hắn.

"Ngươi cũng rất khá!" Ánh mắt Hiên Viên Lãng lộ ra tán thưởng. Hắn nhớ vài tháng trước đây, khi hắn gặp nàng, tuy toàn thân nàng tỏa ra tiên khí, nhưng vẫn là người phàm, vậy mà bây giờ, đã có thể cùng hắn so hơn trăm chiêu, thiên phú quả nhiên kinh người.

"Nè Hiên Viên Lãng, hoàng cung này của ngươi có gì chơi không, mấy ngày nay ta ở Mao Sơn bị Vân Ẩn bắt làm việc ngập đầu ngập mặt, trước khi về Trường Lưu muốn thư giãn một chút!" Hoa Thiên Tuyết thoải mái dựa lưng lên tay vịn của ghế rồng, hai chân gác lên một tay vịn khác, một tay ôm Đoạn Niệm trước ngực, một tay gối lên đầu. Hoàn toàn không để ý rằng đây là chỗ ngồi của vua.

"Về Trường Lưu? Không phải ngươi cùng Thiên Cốt lên Mao Sơn bái sư học nghệ sao?" Hiên Viên Lãng từ trước đến nay không phải là người để ý mấy thứ tiểu tiết, đặc biệt là với Hoa Thiên Tuyết, hắn thản nhiên kéo một cái ghế đến gần ghế rồng rồi ngồi xuống. Chỉ là nàng gọi hắn là Hiên Viên Lãng khiến hắn không kịp thích ứng, hình như trước kia nàng gọi hắn là Hiên Viên công tử thì phải!?

"Chuyện dài làm, khi khác ta kể với ngươi! Mà ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta đâu!"

"Hoàng cung Thục quốc này tất nhiên là có nhiều chỗ để chơi rồi, nếu ngươi thích thì cứ ở lại, ta dẫn ngươi đi chơi!" Hiên Viên Lãng vui vẻ nói.

"Nhưng ta không đến đây một mình!" Hoa Thiên Tuyết xoay người nằm nghiêng, nhìn hắn.

"Thiên Cốt cũng tới nữa sao? Đâu rồi?" Hiên Viên Lãng vừa nghe vậy, tưởng là nàng dẫn theo cả vị muội muội kia đến, mới hỏi.

Hiên Viên Lãng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng Hoa Thiên Tuyết lại nghĩ khác. Nàng âm thầm bĩu môi, nam phụ quả nhiên chỉ nghĩ tới nữ chính thôi! Nhưng mà nhắc tới Hoa Thiên Cốt, nàng lại chợt cảm thấy phiền lòng.

"Không phải, Tiểu Cốt không đi với ta!"

"Vậy là ai?" Hiên Viên Lãng tò mò, không đi với Hoa Thiên Cốt, vậy thì là ai?

"Phù Thương, xuống đây!" Hoa Thiên Tuyết hướng lên trần nhà gọi lớn.

Hiên Viên Lãng nương theo tiếng gọi lớn của Hoa Thiên Tuyết mà nhìn lên trần nhà. Chỉ thấy một vạt lụa đỏ xuất hiện, tiếp theo là gương mặt yêu dã ma mị như yêu tinh. Hiên Viên Lãng lập tức ngẩn người. Nàng vậy mà lại đi cùng một nam nhân! Hơn nữa còn là một nam nhân rất xinh đẹp!

Một cảm giác cực kì khó chịu bất ngờ trào lên từ sâu trong đáy lòng hắn, hắn nhìn thế nào cũng nhìn nam nhân này không vừa mắt, đặc biệt là hắn lại cùng nàng ở cùng một chỗ!

"Đây là Hiên Viên Lãng, còn đây là Phù Thương!" Hoa Thiên Tuyết không để ý lắm về dáng vẻ của Hiên Viên Lãng, thoải mái giới thiệu.

Hai người đồng loạt gật đầu với nhau thay cho lời chào.

Hôm đó, Hiên Viên Lãng dẫn nàng và Phù Thương dạo quanh hoàng cung, rồi lại xuất cung thăm thú khắp kinh thành. Khung cảnh ba con người cực phẩm trong cực phẩm đi cùng nhau trông vô cùng hòa hợp, nếu bỏ đi ánh mắt không mấy thiện cảm mà Hiên Viên Lãng dành cho Phù Thương.

Vài vị cô nương qua đường nhìn thấy, không khỏi lắc đầu thở dài : Aiz, mỹ nam bây giờ cứ đi yêu nhau hết thì bọn họ biết sống thế nào đây, tội nghiệp vị cô nương kia, hảo đáng thương a ~

Ba nhân vật chính của cuộc trò chuyện đáng sợ kia hoàn toàn không biết chuyện gì, vẫn tiếp tục du ngoạn khắp nơi.

"Thục quốc của ngươi thật đẹp!" Nàng xuýt xoa, ánh mắt đảo quanh nhìn hết gian hàng này đến gian hàng khác.

Hiên Viên Lãng khẽ cười : "Nếu ngươi thích, có thể ở lại đây, đem theo cả Thiên Cốt nữa, ta phong các ngươi làm Quận chúa!"

Ánh mắt Hoa Thiên Tuyết liền ngưng thần lại, nàng nhìn Hiên Viên Lãng rồi lại khẽ thở dài. Nếu như có thể, nàng cũng thật muốn dẫn Tiểu Cốt đến Thục quốc, tác hợp cho muội ấy với Hiên Viên Lãng. Tuy hắn là quân vương, nhưng chung tình với Tiểu Cốt, còn vì muội ấy mà hậu cung không phi, muội ấy có thể sống an nhàn, hạnh phúc suốt một đời, không còn bi lụy trong tình cảm với Bạch Tử Họa. Nhưng nàng lại không có quyền quyết định cuộc đời của Tiểu Cốt, chỉ có thể đứng sau lưng muội ấy, bảo vệ muội ấy, hy vọng người thân duy nhất này của nàng, có thể một đời bình an!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net