chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Natsume trợn mắt nhìn Mikan với vẻ mặt không thể nào tin nổi. Con nhỏ này đừng có lúc nào cũng tự quyết định thế có được không?! Thử hỏi ý kiến người khác dùm cái đi, giời ạ!!!!!

Mikan lạnh lùng nhìn Koizumi rồi quay sang Natsume:

-Cứ về trước đi! Tớ sẽ ổn thôi, không sao đâu!

Natsume hừ một cái, lạnh lùng nhìn Mikan, nói với nó bằng giọng bất cần đời:

-Ngu ngốc!

Natsume quay người bước vào không gian dịch chuyển. Ánh mắt cậu lạnh băng hằn lên từng tia máu đáng sợ.

Chờ Natsume đi khỏi, Mikan mới quay sang Koizumi, nói lạnh lùng:

-Hotaru... à không... Luna đâu?

Koizumi nở một nụ cười yêu mị, phất tay lên. Cánh cổng khổng lồ mở ra, vang lên những tiếng kêu kẽo kẹt gai người. Cô vân vê lọn tóc đen nhánh, giọng nói thoảng như gió:

-Vào nhà uống một lý cà phê nóng trước đã chứ?

Ánh mắt Mikan thoáng qua một tia do dự nhưng nghĩ đến Luna thì lại bước vào ngay lập tức.

Bên trong nhà, là toàn bộ những gam màu vàng cam ấm áp. Trên trần là chiếc đèn chùm làm bằng thạch anh tím điểm một vài viên kim cương đỏ lấp lánh. Tiếng nhạc opera du dương hòa quyện cùng hơi cà phê ngậy ngậy. Mikan sửng sốt mất một hồi mới bình tĩnh lại được. Vì cái lí gì mà nó cảm thấy căn nhà này được sắp xếp theo căn phòng mà nó mơ ước hồi bé thế nhỉ?!

Koizumi cầm một tách cà phê đen đặt trước mặt của Mikan, cười:

-Mời!

Mikan cầm cốc cà phê lên, hơi do dự. Koizumi nhìn từng động tác nhỏ của Mikan, trong lòng tràn ngập sự xót xa cùng bất đắc dĩ nhưng ngoài mặt vẫn ngả ngớn cười:

-Sao thế? Sợ tôi hạ độc à?

-Ừ!- Mikan đáp, không do dự, đồng thời cầm cốc cà phê lên miệng nhấp một chút.

Vị đắng tràn ngập khoảng miệng, không quá ngọt nhưng hương vị lại làm người ta chìm đắm, say mê. Koizumi cũng nâng cốc cà phê lên miệng, vừa thuận tiện nhìn lướt qua Mikan chợt thấy vết bớt đỏ hình cánh bướm nơi cằm trái của nó. Cô hỏi:

-Vết bớt đó là bẩm sinh sao?

Phải mất một lúc Mikan mới hiểu Koizumi đang nói cái gì. Nó sờ sờ lên cằm trái:

-Chị nói cái này à? Tôi chỉ biết là khi có ý thức đến bây giờ thì nó vẫn luôn ở đấy, chắc là bẩm sinh thật?

-Trùng hợp quá!- Koizumi lầm bầm.

-Gì cơ?

-Kcj!

-Luna đâu?

------------------------------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net