☆CHƯƠNG 039: Quà sinh nhật và Quirrel xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ngày nghỉ Giáng Sinh kết thúc, buổi sáng đầu tiên khai giảng có tiết Độc dược của Gryffindor và Slytherin năm nhất. Tiết Độc dược thường kéo dài đến tận buổi trưa vì thực hành cần rất nhiều thời gian, chỉ riêng việc nấu vạc đã rất lâu rồi. Harry ăn xong bữa sáng lập tức dẫn các Slytherin năm nhất vào phòng học sau đó ngồi ở chỗ của mình, tiếp tục im lặng chuẩn bị bài, hôm nay nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ học phối chế thuốc rửa vết thương sơ cấp. Harry cẩn thận đọc hướng dẫn trên sách, cậu luôn được các giáo sư thiên vị, dù sao thì một đứa trẻ có thành tích tốt, thông minh và lễ phép luôn khiến người thoải mái hơn những học sinh khác đúng không?

Khi các Gryffindor vào phòng học, giáo sư Snape bước ra. Anh nhìn học sinh, xác định sĩ số đầy đủ, vung đũa phép lên, trên bảng đen xuất hiện trình tự điều chế thuốc rửa vết thương sơ cấp. Đôi mắt đen lạnh lùng đảo qua các sư tử nhỏ Gryffindor. Dành ra chút thời gian cho học sinh ghi nhớ, còn anh thì tới trước mặt Harry, đặt xuống một tấm da dê.

"Có chuyện gì ạ, thưa thầy?" Harry nâng mắt hỏi.

"Thuốc chỗ Poppy bị thiếu, số độc dược này trò tới phòng làm việc của tôi mà làm, buổi sáng." Snape thì thầm, "Trò không cần làm thuốc rửa vết thương sơ cấp. Nếu không phải Poppy sốt ruột, tôi cũng không phải tìm trò."

"Dạ." Harry nhìn thoáng qua, đều là thuốc cầm máu, thuốc bổ máu, thuốc giải độc thậm chí còn có thuốc rửa vết thương cao cấp, thắc mắc nhìn Snape nhưng giáo sư không giải thích gì. Cậu hiểu ngay việc này không tiện nói nơi đông người.

Mọi người thấy giáo sư Snape đặt một tấm da dê trước mặt Harry rồi cúi người nhỏ giọng dặn dò gì đó. Tiếp sau, Harry rời khỏi phòng học độc dược bằng một cánh cửa khác. Dù không biết hai người nói gì nhưng kể cả sư tử to gan nhất cũng không dám hỏi -- sau khi cậu rời đi, sắc mặt giáo sư Snape càng thêm âm trầm.

...

Tới thẳng phòng làm việc của Snape, Harry vào luôn phòng thí nghiệm ở hầm, chạy về phía bàn làm việc gần nhất, vung đũa phép sắp xếp sáu cái vạc, túm lấy một túi lớn nguyên liệu độc dược và gậy khuấy của riêng mình. Cậu bắt đầu điều chế, từ xử lý nguyên liệu đến nấu thuốc hầu như đều mang trạng thái tốc độ cao và hoàn toàn thành thạo, đồng thời tuyệt đối nắm giữ thời gian. May mắn ở đây không có ai khác, tuy rằng học sinh năm nhất có thấy thì cùng lắm là kinh ngạc một phen nhưng theo bậc thầy Snape, công việc này cần luyện tập thời gian dài và kinh nghiệm dày dặn mới làm được.

Sáu vạc độc dược nhanh chóng được hoàn thành, Harry điều chế thêm hai vạc thuốc rửa vết thương cao cấp. Đóng gói xong, gọi gia tinh của hầm lấy danh nghĩa giáo sư đưa tới phòng y tế. Cậu dùng hiệu suất cực kỳ nhanh điều chế một vạc nhỏ thuốc rửa vết thương sơ cấp, mặc dù Severus nói cậu không cần làm loại thuốc cấp thấp này nhưng giờ cậy là một học sinh mà nhỉ? Học sinh nên có dáng vẻ của học sinh. Chắc hẳn Severus sẽ không từ chối thêm chút điểm cho Slytherin đâu ha?

...

Khi cậu quay lại phòng học, tiết học đã sắp kết thúc, các học sinh đang nộp sản phẩm, phòng học xuất hiện sự hỗn loạn thường thấy trước khi tan học. Các Slytherin thấy thủ tịch xuất hiện, trong tay cầm một lọ thuốc với màu sắc hoàn hảo, đều lộ ra nụ cười cùng chung vinh quang. Snape thấy thứ thuốc trên tay Harry, bình tĩnh cho đệ tử nhà mình năm điểm, sắp xếp bài tập và nội dung tiết học kế tiếp.

"Điều chế và viết đặc tính của thuốc rửa vết thương sơ cấp, mười tấc Anh. Ngoài ra, tiết học sau chúng ta bắt đầu điều chế thuốc lẫn lộn sơ cấp, hy vọng các anh chị chuẩn bị bài thật tốt."

Câu cuối cùng của Snape tràn ngập ác ý kiểu Slytherin khiến các thú con rùng mình. Harry sửng sốt, thuốc lẫn lộn sơ cấp... Loại thuốc này khá dễ nhưng rất ít dùng, hình như là nội dung môn tự chọn năm nhất mà nhỉ? Sev định làm gì vậy? Harry lấy cớ giúp sư phụ dọn dẹp phòng học để ở lại, khi mọi người đi hết, cậu im lặng vung đũa phép như năm xưa khi tiết độc dược kết thúc, cả phòng học sạch sẽ. Snape nhìn cậu xếp lại sản phẩm của các học sinh và cầm rương đi về phía phòng làm việc của giáo sư độc dược. Giáo sư mặc đồ đen đi theo sau. Cậu để rương cạnh ngăn tủ bên bàn công tác rồi quay đầu nhìn người yêu, lấy ra món quà đã chuẩn bị tốt từ trong áo choàng, tặng anh.

"Chúc mừng sinh nhật, Sev!"

Giáo sư độc dược nhìn hộp giữ tài liệu trên tay Harry, tưởng cái hộp tinh xảo này là quà nên khóe miệng cong lên, nhận lấy nhưng không mở.

"Sao không mở ra xem? Hộp giữ tài liệu này em từng dùng, nếu anh thích, em sẽ làm cái khác cho anh." Harry cười nói, "Ban đầu định làm cho anh cái mới nhưng không kịp, em biết anh không quen dùng hộp giữ tài liệu người khác từng dùng... Ưm..."

Giáo sư độc dược rốt cuộc không kìm giữ được nỗi lòng rung động, hôn lên đôi môi không chịu yên của cậu bé, chỉ là bốn cánh môi rất nhẹ chạm vào nhau, thế nhưng hai người đều cảm giác linh hồn cộng hưởng.

Anh mở hộp, ngạc nhiên nhìn ba đóa Alimonasa bên trong. Nhìn tạo vật tự nhiên đẹp đẽ này thì đại khái đã biết lý do buổi chiều hôm qua cậu đột nhiên rời đi.

"Nếu anh nhớ không lầm, trước giờ hộp giữ tài liệu em làm chỉ có một hộp? Thế này là được rồi, tháng sau em đừng ngược đãi dung lượng não không nhiều lắm của mình chuẩn bị món quà đặc biệt nào cho anh nữa, anh chỉ cần thưa em từng dùng." Snape cam chịu nói, anh nghĩ, dùng dụng cụ Harry từng dùng có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc? Có lẽ bệnh sạch sẽ của anh sẽ không phát tác với cậu nhóc ấy? Vì cậu cũng là một bậc thầy độc dược ư? Không, đúng hơn là vì cậu là Harry?

"Em đã nhờ gia tinh đưa thuốc tới phòng y tế, sao vậy? Đột nhiên cần nhiều dược phẩm thế?" Harry để sản phẩm của các học sinh xuống, ngồi cạnh Snape.

"Quirrel ngu ngốc kia dám lợi dụng niềm yêu thích nghiên cứu của học sinh Ravenclaw, dụ bọn họ đi chọc chó ba đầu..." Snape âm trầm nói.

"Mấy học sinh bị thương?" Harry hỏi.

"Ba người." Snape biết cậu không vui.

Harry gật đầu, trầm mặc một lúc rồi nói:

"Xem ra em cần làm gì đó."

"Em tính làm gì?" Snape hỏi.

"Tất nhiên là làm một vài chuyện xấu." Harry thuận miệng nói.

"Nếu em không muốn khiến anh hoài nghi nội dung trong não em, em nên biết chuyện gì nên làm." Snape híp mắt dọa dẫm.

"Được rồi, em đi chuẩn bị đây." Harry cười nói.

...

Rời phòng làm việc của Snape, ánh mắt Harry lóe sáng. Cậu nghĩ mình cần một người hợp tác. Đúng vậy, không thể nghi ngờ Peeves là đồng bọn tốt nhất. Gọi Peeves tới, hồn ma trông trẻ măng này là em trai của Godric Gryffindor. Thuở sinh thời ông là Phies Gryffindor.

"Phies." Harry mỉm cười nhìn kẻ thích đùa nọ, trên thực tế đây mới là khởi nguồn của tinh thần Gryffindor, đáng tiếc năm mười lăm tuổi đã qua đời vì lục đục gia tộc, gia chủ Godric bỏ ra biết bao công sức, dùng đủ mọi loại độc dược để kéo dài sự sống của người em trai thân nhất, thậm chí đưa ông tới Hogwarts - tòa thành của Phù Thủy Hắc Ám Salazar Slytherin, nhưng kể cả thế, cuối cùng vẫn không thể giữ ông lại với cuộc đời.

"Ôi, cậu bé nhà Potter, Potter một lần nữa vào Slytherin, có việc gì tìm Phies?" Peeves vui vẻ nói.

"Giúp cháu một việc nhé. Chơi khăm một người." Thiếu niên cười rất xán lạn, "Bất kể dùng cách gì."

"Há, cứ giao cho ông, tuyệt đối khiến cháu thoả mãn." Peeves đảm bảo với hậu bối của mình, "Cháu muốn chơi khăm ai?"

"Quirinus Quirrel, giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám." Harry khẽ phun ra cái tên của nam phù thủy phản bội sinh mệnh và linh hồn bản thân, tên của phù thủy có tính phép thuật, đặc biệt là khi phù thủy có thân phận như Harry nói ra, thứ pháp thuật này sẽ biến đổi theo cảm xúc của cậu. Ví dụ như bây giờ, khi cậu nói tên đầy đủ của Quirrel với nỗi căm ghét, tòa thành Hogwarts với sản nghiệp dưới danh nghĩa Harry và trang viên Potter sẽ sinh ra sự cảnh giác và bài xích với Quirrel.

Vì vậy từ ngày đó, Quirrel xui xẻo, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu.

Đầu tiên là ghế giáo sư biến mất, dù Dumbledore biến ra một cái ghế thì nó cũng đột nhiên biến mất ngay khi Quirrel ngồi xuống.

Rầm--

"Haha, Quirinus..." Khi Quirrel té năm lần trong cùng một bữa tối, các học sinh đều khúc khích với cảnh tượng buồn cười của vị giáo sư, đặc biệt là Gryffindor chẳng bao giờ biết kìm nén tiếng cười oang oang của bọn họ.

"Ồ, tôi có thể cho rằng, Quirinus, tôi có nên tặng cậu một liều thuốc giảm béo không?" Nọc độc của ngài vua rắn hễ phun ra là chết người không đền mạng.

"Khụ, Se... Se... Severus, cảm... cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng... nhưng không... không... không cần... không cần... đâu." Quirrel vừa chật vật bò dậy vừa cẩn thận đỡ cái mũ trên đầu.

Snape biết tỏng là Harry trêu người, trong lòng không khỏi thoả mãn với việc nhóc con dùng tài đùa dai kế thừa từ đối thủ sống còn lên kẻ không có chút danh dự Slytherin mà Chúa Tể Hắc Ám bám vào.

Hai tháng kế tiếp, giáo sư Quirrel ở Hogwarts thật sự là thần xui xẻo. Uống nước lại cắn trúng lưỡi, dùng bữa thì ăn phải các thứ ghê tởm, mỗi ba bước có một hồn ma lướt qua mặt, ở đại sảnh chỉ có thể đứng ăn. Dù là trong phòng làm việc, Peeves cũng sẽ tìm cách xông vào phòng gã, quậy tung lên làm thần kinh gã suy nhược hơn. Lúc lên lớp thì đủ chuyện xảy ra.

Tuy nhiên chú rắn mắt xanh thao túng xem kịch nào đó luôn theo đúng kế hoạch cho vị giáo sư giấc ngủ đủ đầy và chút thời gian riêng tư mỗi ngày. Để vị giáo sư trẻ tuổi ấy mong đợi có đủ thời gian nói chuyện với Voldemort rồi tính toán kế hoạch với tên chủ nhân não tàn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net