☆Chương 9: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng áo choàng của phu nhân Malkin là nơi may đồng phục cho học sinh Hogwarts, cũng là cửa hàng tư nhân có tài nghệ và thái độ phục vụ tốt nhất nước Anh. Đồng thời, Harry còn biết, phu nhân Malkin - chủ cửa hàng còn là một cao thủ phép thuật đen hiếm có. Tuy rằng bề ngoài của bà rất vô hại nhưng vị phu nhân này thật sự không đơn giản.

Vừa đi vào cửa hàng, phu nhân Malkin với dáng người mập mạp mặc một cái áo choàng màu tím lập tức đi tới, ôn hòa nói với Harry:

"Muốn mua đồng phục của Hogwarts phải không? Cậu bé?"

"Vâng, đúng vậy, thưa phu nhân. Ngoài ra cháu còn muốn may một ít quần áo mặc hằng ngày."

Tuy rằng gia tộc Potter có rất nhiều gia tinh chuyên môn chuẩn bị quần áo cho cậu, bản thân cậu cũng không quá mức soi mói đối với quần áo, tuy nhiên, cậu nghĩ, đã tới trường học thì khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn. Những quần áo ở gia tộc chuẩn bị cho cậu đều quá mức quý giá đẹp đẽ, bên trên còn thêu hoa văn.

"À, là vậy sao. Như vậy, cậu bé, đến đây lựa kiểu dáng đi. Đây đều là những kiểu dáng quần áo mới nhất hiện nay."

Phu nhân Malkin lập tức lấy ra một quyển sách đưa cho Harry. Harry nhận lấy quyển sách, Kelly kéo xe đẩy đi theo phía sau, trên xe đều là đồ tốt. Sau đó Harry bắt đầu lật xem.

"Phu nhân, cháu muốn loại áo sơ mi không tay này, 5 bộ màu xanh, 3 cái quần dài màu đen, áo choàng thắt eo màu đen, trắng, xanh thẫm, hoa râm, mỗi màu 2 bộ. A, có áo đuôi ngắn dành
cho quyết đấu không ạ?"

Nhớ tới thói quen của mình, Harry hỏi.

"Có, cậu bé, cháu xem, ở chỗ này đây."

Sách tự động lật vài tờ.

"Chọn loại này đi, màu xám đậm, 3 bộ."

Harry chỉ một cái trong đó, nói.

"Không thành vấn đề. Cậu bé, cháu thật tinh mắt. Có yêu cầu gì nữa không?"

Phu nhân Malkin hỏi.

"Cảm ơn đã khích lệ, phu nhân."

Harry cười khẽ, đùa gì chứ, ánh mắt của mình do chính Salazar và Stephen huấn luyện ra mà.

"Vậy phiền toái phu nhân giúp cháu chọn đi, cháu tin tưởng ở phương diện này phu nhân là chuyên nghiệp nhất."

"Được, ta sẽ làm cho cháu vừa lòng, đứa trẻ đáng yêu. Cháu đợi một chút, ta cần đo kích cỡ của cháu."

Phu nhân Malkin vừa lòng nói, đối với sự khen tặng mờ mịt của Harry cảm thấy rất vui vẻ, quyết định giảm giá cho Harry một chút.

"A, không cần đâu, phu nhân. Kelly, đưa kích cỡ của tôi cho vị phu nhân này."

Harry nói với gia tinh quản gia nhà mình.

Kelly lập tức tiến lên, giao một tấm da dê cho phu nhân Malkin.

"Ôi, cậu bé, cháu thật là chu đáo."

Phu nhân Malkin nhìn tấm da dê, lại dùng ánh mắt đánh giá dáng người của Harry, rất vừa lòng với sự chuẩn bị đầy đủ của Harry, sau đó bà rất hợp tình hợp lí hỏi:

"Cậu bé, cháu chờ ở đây hay đi mua những đồ vật khác?"

"Cảm ơn, phu nhân, nhưng cháu nghĩ cháu có thể ngồi ở đây chờ. Người xem, đồ vật cháu mua đã đủ, ngoại trừ đũa phép. Người biết tầm quan trọng của đũa phép rồi đấy, cho nên cháu tính toán sẽ mua nó cuối cùng."

Harry cười thật lễ phép.

"Phu nhân, đúng rồi, nếu không phiền, nhờ người thêu giúp cháu hoa văn hoa bách hợp và trường thanh đằng tại vị trí trái tim và cổ tay áo trên áo sơ mi và áo choàng."

Harry chỉ vào hoa văn tinh xảo trên áo choàng và cổ tay áo của mình.

"Xin lỗi, vừa rồi cháu quên nói."

"A, đương nhiên là được, hoa văn thật sự rất tinh xảo."

Phu nhân Malkin nhìn thoáng qua liền khen ngợi, cũng không thấy yêu cầu này có gì khó. Bà vừa chỉ huy đường kim vừa nói:

"Muốn màu gì?"

"Phu nhân, không cần quá bắt mắt, cùng màu với vải dệt là được rồi." Harry nói. "Đây chỉ là một sự an ủi, không cần quá nhiều người thấy."

"Được, cậu bé, cháu đợi một lát."

Phu nhân Malkin nói.

"Có lẽ cháu nên đến bên kia ngồi một chút."

Harry lập tức đi tới. Tao nhã ngồi xuống, giống như không có việc gì mà trêu đùa nhóc Phượng Hoàng đang đứng trên vai. An tĩnh chờ đợi người thiếu niên bạch kim trong trí nhớ của mình.

******************************

Draco Malfoy cùng cha mẹ đi đến Hẻm Xéo. Từ khi còn rất bé, cậu đã chờ đợi ngày này. Bởi hôm nay, cậu không những nghênh đón người bạn có lẽ sẽ gắn bó suốt đời với cậu - cây đũa phép định mệnh, mà còn có thể gặp được rất nhiều phù thủy nhỏ sắp nhập học tại Hẻm Xéo....

Mười một tuổi đúng là cái tuổi tràn ngập lòng hiếu kì. Cho dù thân là người thừa kế của gia tộc Malfoy xuất sắc nhất Giới Phép Thuật, đối với bạn bè mới và thế giới mới chưa hề quen biết, cũng luôn có sự chờ đợi và hi vọng của trẻ con. Ngày thường, những phù thủy nhỏ có thể xưng là "bạn" với tiểu bạch kim không tính là nhiều - đại tiểu thư Pansy của gia tộc Parkinson coi là một nửa, thiếu gia Blaise của gia tộc Zabini có thể coi là một nửa. Về phần Crabbe của gia tộc Vincent và Gregory của gia tộc Goyle, còn kém xa mới được gọi là "bạn". Nhưng cho dù là Pansy và Blaise, đối với Draco mà nói cũng không đúng với ý nghĩa chân chính của từ "bạn bè", cho nên mới gọi là một nửa. Bởi vì, quan hệ giữa ba người, ngoài việc làm bạn còn tồn tại rất nhiều gút mắt. Con cháu của gia đình quý tộc, nhất là người thừa kế, trừ khi lánh đời, thì từ nhỏ đã bắt đầu qua lại với nhau. Công khai gặp mặt trên tiệc tùng cũng được, lén lút gặp nhau cũng thế, tất cả những việc này đều chỉ là phương thức xã giao mà thôi. Kì thật Draco chẳng hề để ý mấy loại bạn bè như vậy. Không thể không nói, cậu rất cố chấp với hai từ "bạn bè". Thiếu chủ gia tộc Malfoy đến tận bây giờ, ngoại trừ Blaise và Pansy thì chưa thấy bất kì ai có tư cách để cậu thừa nhận là bạn ... Draco rất hi vọng có được một người bạn cực kì ăn ý, khiến người khác hâm mộ như giữa cha cậu và cha đỡ đầu. Ai cũng không thể nói cậu sai lầm, đúng không? Nếu tương lai cậu nhất định phải trở thành gia chủ của gia tộc bạch kim như cha cậu, vậy, Draco hy vọng cậu có thể có một người bạn khiến cậu có thể buông bỏ một phần ngụy trang, giao phó sự tin tưởng và tình bạn lớn nhất mà cậu có thể bỏ ra. Để thời điểm cậu mỏi mệt, có người lắng nghe cậu tâm sự mà không cần lo sợ đối phương sẽ tiết lộ bí mật của cậu vì ích lợi của bản thân....

Đó mới là tiểu bạch kim, khát vọng có được bạn bè.

Trên thực tế, vị quý tộc nhỏ này cũng không biết bản thân có thể trong một thời gian ngắn ngủi như vậy gặp được một người bạn có thể khiến mình tri kỉ tương giao cả đời hay không, nhưng cậu biết, đây là một cơ hội, vậy là đủ rồi.

Cho nên, khi Draco từ phòng phía sau của cửa hàng phu nhân Malkin đo xong kích cỡ, vừa đi tới gian phía trước vừa vì mình chưa thu hoạch được gì mà âm thầm thở dài thì thấy được một cậu bé rất xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt trong phòng. Cậu ấy an tĩnh ngồi đó, mái tóc dài đen nhánh được một dây cột tóc màu đen buộc sau ót, một thân áo choàng màu xanh thẫm, cặp mắt xanh nhạt có vẻ ngây thơ trong sáng, trên tai trái có một chiếc khuyên tai khảm ngọc rubi. Cậu ấy đang tao nhã đùa giỡn với chú chim màu đỏ đứng trên bả vai, một gia tinh rất cung kính đứng bên cạnh. Đôi mắt bụi lam của Draco sáng lên: ít nhất đây là một cậu bé của một gia đình có giáo dục, tốt lắm. Phù hợp với tiêu chuẩn của gia tộc Malfoy!

Harry nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Draco, vì thế, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu bé bạch kim kia.

Harry cảm khái - Draco Malfoy, chúng ta ... lại gặp mặt!

Draco phát hiện động tác nhỏ của mình bị phát hiện, vì thế, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, không hề nhìn cậu.

Harry biết, tiểu bạch kim thẹn thùng - Draco, kiếp trước là tớ cự tuyệt cậu, vậy, lúc này đây đến phiên tớ sẽ chủ động ....

"Chào cậu, cậu cũng đến Hogwarts sao?"

Harry mỉm cười lịch sự chào hỏi Draco.

Đứa trẻ tóc bạch kim nhìn Harry, sau khi xác nhận Harry đang nói chuyện với mình, trên khuôn mặt tái nhợt liền ửng hồng. Draco đánh giá Harry, cảm thấy thiếu niên này nhất định là hậu duệ của một gia tộc quý tộc lánh đời cao quý liền chạm rãi nói chuyện:

"Đúng vậy. Tớ là Draco Malfoy, rất vui được gặp cậu."

"Tớ tên là Harry Potter. Buổi sáng an lành, Malfoy."

Harry biết thói quen của quý tộc. Kiếp trước, khi mới gặp mặt, sở dĩ Draco ngạo mạn như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do bản thân cậu ăn mặc không phù hợp với ánh mắt thưởng thức của quý tộc. Tuy nhiên, kiếp này Harry tao nhã, cao quý cực kì phù hợp với tiêu chuẩn của tiểu bạch kim. Đồng thời, lần đầu tiên gặp mặt không thể quá thân mật, nếu không sẽ khiến cho các quý tộc
khinh thường.

"Harry Potter?! Đứa trẻ đại nạn không chết?"

Malfoy cả kinh kêu lên, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía cái trán của Harry, nhưng rất nhanh liền thu hồi ánh mắt không lễ phép. Harry vẫn mỉm cười, mặc dù mình là "một trong" những Cứu Thế Chủ nhưng danh xưng "đứa trẻ đại nạn không chết" vẫn chưa bị hủy bỏ.

"Nhỏ giọng dùm một chút."

Harry cười nói.

"Hôm nay tớ không muốn bị người khác chú ý."

"A, Potter, được rồi. Có lẽ chúng ta có thể tâm sự."

Draco gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đầy phong phạm quý tộc mở miệng nói. Đương nhiên, nếu có thể xem nhẹ lỗ tai đã đỏ ửng của cậu thì sẽ rất tốt. Sau đó tiểu quý tộc chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Harry.

"Dĩ nhiên rồi, Malfoy, rất vinh hạnh."

Harry mỉm cười nói.

"Có thể nói cho tớ nghe một chút về Hogwarts không? Tuy rằng các bức họa trong nhà tớ từng nói đến, tớ cũng xem trong sách một chút nhưng không biết học viện nào là tốt nhất."

"Điều này ... Được rồi, Potter, tớ rất vinh hạnh có thể giải thích nghi hoặc cho cậu." Draco ngân nga giọng điệu quý tộc, "Hẳn cậu cũng biết, Hogwarts có bốn học viện, Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff cùng Gryffindor. Tớ cho rằng Slytherin là tốt nhất. Cả nhà tớ đều tốt nghiệp từ nơi này. Slytherin tượng trưng cho thuần huyết, cao quý; Ravenclaw cũng được, là đại biểu cho trí tuệ; về phần Hufflepuff, nơi đó đều là những kẻ ngu ngốc ... Nếu tớ bị phân tới đó, tớ nghĩ tớ sẽ bỏ học. Mà Gryffindor lại là đại bản doanh của một đám sư tử lỗ mãng, ngu dốt. A, quên mất, tớ nghe nói gia tộc Potter là Gryffindor thuần huyết."

"Điều này, tớ cũng không biết. Trước sáu tuổi tớ sống tại nhà dì, ngày sinh nhật sáu tuổi năm đó, tớ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi tỉnh lại thì đã ở trong một trang viên lớn. Gia tinh nơi đó tốt lắm, bọn họ nói đó là trang viên Potter. Vài năm này tớ đều sống ở trang viên, nơi đó có rất nhiều bức họa, bọn họ đã dạy tớ rất nhiều."

Harry nói đơn giản.

"Ồ, thật không ngờ, cậu sẽ trở lại trang viên Potter."

Draco tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, cậu nói:

"Tớ nghĩ cậu sống một mình thì nhất định chưa từng chơi môn Quidditch. Đó là một loại thể thao tiêu khiển, đấu nhau trên những chiếc chổi. Đến Hogwarts, chúng ta sẽ có một khóa chuyên dạy về kĩ năng cưỡi chổi."

Nhắc tới Quidditch, ánh mắt màu xám của Draco bắt đầu sáng lên.

"Tớ từng xem trong sách, Malfoy, về sau nếu tớ học được Quidditch, chúng ta có thể chơi với nhau không?"

Harry biết, Draco là một người rất mê Quidditch ,vì thế lại hỏi.

"Ách, ừ, vinh hạnh của tớ, Potter."

Cặp mắt bụi lam của Draco sáng hơb vài phần, nhưng vẫn ra vẻ rụt rè như trước.

"Vậy, rất cảm ơn, Malfoy. Tớ nghĩ cậu có thể gọi tớ là Harry."

Harry đút cho Seffiny một quả hạnh nhân.

"Được rồi, Ha - Harry, cậu cũng có thể gọi tớ là Draco." Draco đỏ mặt, "Về đồ vật cần thiết, mẹ tớ đang đi chọn đũa phép cho tớ, cha tớ đang mua sách ở cửa hàng cách vách, Harry, tớ thật không hiểu vì sao Hogwarts không cho học sinh năm nhất mang theo chổi? Cậu có giáo sư dẫn đường không?"

"Không, tớ đi cùng với gia tinh. Các tổ tiên của tớ nói, tớ có thể tự mình đi. A, đây lần đầu tiên tớ ra ngoài, rất thú vị."

Harry biểu hiện cực kì hưng
phấn.

"Nhưng, Draco, nghe nói đũa phép tốt nhất phải do chính mình chọn lựa?"

"À, có lẽ tớ cũng nên đi một chuyến, Harry, ngày 1 tháng 9 trên tàu tốc hành Hogwarts gặp lại. Cậu có thể viết thư cho tớ, trang viên Malfoy."

Tiểu quý tộc bạch kim nói xong liền vươn tay phải ra.

"Đương nhiên, cậu cũng có thể viết thư cho tớ, cậu đã biết tớ tại trang viên Potter rồi đấy. Rất hân hạnh được biết cậu, Draco. Đây là Seffiny, phượng hoàng của tớ, lần sau tớ sẽ nhờ nó gửi thư cho cậu."

Harry vươn tay cầm lấy bàn tay của bạn thân.

"A, tớ có một con chim tuyết, tên là King, tớ sẽ để nó đưa thư cho cậu."

Draco đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Harry, thân là người thừa kế của một gia đình quý tộc, cậu đương nhiên biết vật này đại biểu cho cái gì, vì thế, thập phần thâm ý nhìn Harry một cái. Trên thực tế, cậu cũng không thèm để ý bạn của mình là một trong những Cứu Thế Chủ hay là "Đứa trẻ đại nạn không chết", thậm chí không để ý thân phận gia chủ của cậu ấy. Bởi vì cậu biết, cha đỡ đầu của mình cũng là gia chủ gia tộc Prince. Sau đó, Draco liền rời đi cửa tiệm áo choàng.

Nhìn Draco đi ra ngoài, như vậy xem ra, kết quả cũng không tệ lắm? Harry nhướn mày. Ít nhất không có phá hư, có lẽ, cậu bé này sẽ nhắc đến người bạn mới của cậu ấy với cha đỡ đầu của mình?

Ngay khi Harry nhỏ giọng "xì xì" hàn huyên với Herpo hơn nửa giờ, phu nhân Malkin mới giao quần áo cho Harry. Sau khi nói lời cảm ơn và thanh toán tiền, Harry rời đi và bước đến cửa hàng đũa phép của Ollivander, tuy rằng đã có đũa phép, nhưng, cậu vẫn cần một cây đũa phép khác, đồng thời cũng để vị nào đó thả lỏng, cây đũa phép làm bằng gỗ sồi kia là không thể thiếu.

Nhưng, cậu không biết, ngay khi cậu vừa rời khỏi cửa hàng áo choàng, Draco đã bị cha mẹ cùng
cha đỡ đầu mang về cửa hàng bán áo choàng. Sau đó vị được xưng là giáo sư lạnh nhất, khốc nhất Hogwarts, gia chủ gia tộc Prince - Severus Snape rất nhanh lại chạy ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng của người thiếu niên giữa đám người ngược xuôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net