Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cơn bão đã tan, mặc dù cái vòm Đại sảnh đường vẫn còn u ám.

" Mình ghét cái thời tiết này quá đi mất "

Pansy phàn nàn. Draco trét thêm bơ vô miếng bánh mì nướng, rồi nhanh tay đưa sang cho Clara:

" Hôm nay cậu có tiết gì ? "

" Giáo sư Sprout có việc bận nên mình không phải học tiết Dược thảo "

Clara cắn thêm một mẩu bánh mì nướng, nói: " Chắc mình sẽ sang thư viện "

" Ồ "

Draco đáp lại bằng cái giọng ỉu xìu. Đột nhiên có một tiếng xào xạc phía bên trên đầu tụi nhỏ, và hàng trăm con cú bay vút qua những khung cửa sổ rộng mở, mang theo thư sáng.

Con Mia thả lên bàn một hộp kẹp, rồi nhìn chằm chằm miếng bánh mì nướng. Draco nhanh tay bẻ một mẩu bánh, đẩy sang phía Mia. Cô nhóc có vẻ còn cay cú vụ quả bóng nước lắm, nó nhìn mẩu bánh mì một lúc rồi quay đầu sang hướng khác.

Clara cầm lấy hộp kẹo, trong lòng cảm thấy ấm áp. Kẹo ngũ vị luôn là thứ mà cô thích nhất, chiếc hộp đầy màu sắc kèm theo một tờ giấy nhớ hồng nhạt: ' Anh định tham gia cuộc thi Tam Phép Thuật '

" Mình trước đây "

Clara đứng dậy, đi ngang qua Cedric, nhẹ nhàng đặt lên bàn anh một cây kẹo hương cam: " Em nghĩ cha sẽ vui nếu biết điều này "

Cedric nhìn theo bóng dáng em gái mình, khẽ mỉm cười.

Nhiều giờ sau, một tiếng chuông vang vọng từ hướng lâu đài, vượt qua những trảng đất ẩm, báo hiệu đã hết giờ học. Clara đóng quyển sách còn đang đọc dở dang, đứng dậy bước ra khỏi thư viện.

Ngoài bìa khu rừng Cấm, lão Hagrid đã chờ sẵn ở đó, một tay nắm cái vòng đeo cổ của con chó săn đen khổng lồ - con Fang. Dưới chân lão, nằm trên đất, là nhiều cái thùng gỗ thưa, và con Fang cứ rên rỉ, vùng vẫy trong dây buộc cổ, có vẻ như chằm hăm muốn xem xét cho kỹ càng bên trong cái thùng.

" Mắc gì tụi này lại muốn nuôi chúng chứ ? "

Cái giọng lạnh lùng cất lên, thành công khiến bước chân của Clara đi nhanh hơn một tí.

" Ý tôi là, tụi nó làm được gì ? Ý nghĩa gì cái bọn ấy chứ ? "

" Draco, sao thế ? "

Clara chen ngang vào, nhìn Draco rồi lại nhìn sang lão Hagrid. Lão Hagrid há miệng, vẻ suy nghĩ khó nhọc. Ngưng vài giây, rồi lão nói cọc cằn:

" Đó là cho bài sau, Malfoy. Bữa nay cho tụi nó ăn thôi. Bây giờ, các trò sẽ cho chúng thử mấy món khác nhau. Tôi chưa bao giờ nuôi, không chắc chúng thích cái gì… Có ít trứng, gan ếch, một chút rắn cỏ… cứ thử cho tụi nó mỗi thứ một chút "

Draco càu nhàu: " Mắc gì phải cho mấy con Quái Tôm Đuôi Nổ này ăn chứ "

" Quái Tôm Đuôi Nổ ? "

Clara bước lại gần, nhìn vào cái thùng. Chúng trông giống như những con tôm hùm không vỏ, biến dạng, nhợt nhạt khủng khiếp và nhầy nhụa, với những cái cẳng túa ra từ những chỗ kỳ quái và những cái đầu vô hình. Có khoảng một trăm con trong mỗi thùng, mỗi con dài khoảng mười lăm phân, bò chồng lên nhau, búng mình một cách mò mẫm vào các cạnh thùng. Chúng bốc mùi cá sình nồng nặc. Thỉnh thoảng, vài ba tia lửa tóe ra từ đuôi một con Quái tôm, và với một tiếng ‘phụt’ nhỏ, con vật bắn mình tới trước được cả chục phân.

Sau khoảng mười phút, chợt Dean Thomas kêu lên: " Úi da! Nó cắn tôi! "

Lão Hagrid vội vàng chạy lại, nhìn lo lắng. Dean vừa nói, giọng giận dữ, vừa chỉ cho lão Hagrid thấy vết phỏng trên bàn tay mình:

" Đuôi nó nổ! "

Lão Hagrid gật đầu: " Ờ, phải, chuyện này vẫn xảy ra mỗi khi tụi nó nổ "

Lavender lại kêu lên lần nữa:

" Ế! Bác Hagrid, cái gì nhọn nhọn trên người nó nè ? "

Lão Hagrid nói với cái giọng thật ấm áp: " À, một số con có vòi nọc "

Lavender lập tức rụt ngay tay ra khỏi cái chuồng.

" Bác nghĩ tụi nó là mấy con đực… Mấy con cái thì có giác hút trên bụng… Bác nghĩ tụi này hút máu "

" Rồi, tao biết chắc chắn vì sao người ta... "

Rồi Draco chợt im lặng khi Clara dẫm một cái rõ mạnh lên chân mình. Cậu lùi ra phía sau, ấm ức nhìn cô. Sau khi tiết học kết thúc, bọn trẻ nhanh chóng chạy ùa về phía Đại sảnh đường để hưởng thức một bữa tối ngon lành.

Clara thở dài nhìn chiếc áo choàng lấm lem bùn đất của mình, khẽ lắc đầu: " Các cậu đi trước đi "

Phòng sinh hoạt rộng lớn bây giờ chỉ còn một mình Clara. Sau khi thay cái áo choàng lấm lem thành một bộ đồ sạch sẽ, cô nằm dài trên giường, xung quanh là những cuốn sách phép thuật dày cộm. Clara bỗng cảm thấy hơi buồn cười, ngay cả chính bản thân cô cũng từng lầm tưởng mình là một Ravenlaw.

" Clara "

Pansy vội vàng chạy vào phòng, thở gấp: " Draco... bị biến thành... chồn..."

" Cái gì cơ ? "

Clara ngồi bật dậy, khó hiểu. Nếu như cô nghe không lầm thì hình như Pansy vừa bảo rằng Draco bị biến thành chồn phải không ?

Phải không ?

...

" ĐỂ YÊN ĐÓ! "

Giọng Moody vang lên từ phía đám đông ở trước cửa Đại sảnh. Kèm theo đó là cái giọng ngơ ngác của Harry Potter: " Gì cơ ạ ? "

"Không phải trò… thằng kia! "

Moody gầm lên, hất ngón tay cái qua vai, chỉ về hướng Crabbe. Clara nhanh chóng nhìn về phía cậu nhóc. Crabbe lúc này đã gần như hóa đá, trước mặt cậu nhóc là một con chồn hương đang đứng run rẩy.

" Ôi không! Draco!"

Clara vội chạy đến ôm lấy con chồn hương trắng toát, nó rút sâu vào lòng Clara, kêu chin chít như đang kể tội.

" BỎ NÓ XUỐNG! "

Moody bắt đầu bước khập khiễng về phía Clara, mắt y đảo quanh, gầm gừ. Clara lùi về sau một bước, tay vẫn ôm con chồn hương, giọng lạnh lùng:

" Thầy đang làm gì vậy thưa giáo sư Moody ? "

" Bỏ con chồn đó xuống, ta phải dạy dỗ thằng nhóc thối tha, hèn hạ này! "

Con chồn hương kêu the thé vì đau đớn, Clara nhìn nó, rồi lại nhìn về phía Moody: " Thầy không được phép làm điều này "

" TA NÓI LÀ BỎ NÓ XUỐNG! "

Moody vừa nói vừa cầm cây đũa phép chỉ về hướng Clara. Ngay lúc này một giọng nói sửng sốt vang lên:

" Giáo sư Moody! "

Giáo sư McGonagall đang bước xuống trên chiếc cầu thang đá, tay bà đầy những sách.

" Chào giáo sư McGonagall. ''

Moody vừa nói, giọng bình tĩnh, tay vẫn cầm đũa phép nhọn hoắt.

" Anh… anh làm gì đó? "

Giáo sư McGonagall hỏi, mắt bà chuyển sang hướng con chồn đang nằm trong lòng Clara.

"Dạy "

Moody đáp. Giáo sư McGonagall khẽ nhíu mày: " Giáo sư Moody, trò Diggory luôn là một học trò ngoan ngoãn, có lẽ anh đã hiểu nhầm chuyện gì ở đây rồi "

" Trò ấy đang ngăn cản tôi dạy một thằng nhóc láo xược "

Giáo sư nhìn Clara, bỗng dưng thét lên, chồng sách rớt khỏi tay bà:

" Dạy… Anh Moody, bộ con chồn đó là học trò sao? "

" Đúng "

" Không! "

Giáo sư McGonagall hét to, vừa chạy vội xuống thang, vừa rút ra cây đũa phép. Một lúc sau kèm theo một tiếng nổ “bụp”, Draco hiện ra trở lại, nằm thành một đống trên sàn, mớ tóc chẹp nhẹp phủ đầy gương mặt bây giờ đã đỏ ké. Cậu vịn theo tay Clara đứng lên, cau có.

Giáo sư McGonagall nói yếu ớt:

" Anh Moody, tụi tôi không bao giờ lấy phép Biến làm hình phạt cả! Chắc giáo sư Dumbledore có nói với anh điều đó chứ ? "

Moody vừa đáp vừa gãi cằm ơ hờ:

" Hình như có nói… ừ. Nhưng thiết nghĩ một cú sốc tốt đúng lúc… ''

" Tụi tôi dùng phạt cấm túc, Moody! Hoặc nói với giáo viên chủ nhiệm Nhà của đứa học trò phạm lỗi. "

Moody nói, nhìn chằm chằm Draco đầy ghét bỏ: " Kỳ sau tôi sẽ làm vậy. "

Draco ngước đôi mắt xanh nhợt vẫn còn ngấn nước mắt vì đau và nhục lên nhìn Moody, miệng lẩm bẩm: " Ba tao sẽ biết điều này "

" Ồ, vậy á? "

Moody nhìn Draco với vẻ giễu cợt rồi đẩy cậu về phía hầm ngục của thầy Snape. Clara vội vàng chạy lên trên, nắm tay Draco rồi nhìn Moody bằng ánh mắt lạnh lùng: " Thầy đã trừng phạt cậu ấy rồi, thưa giáo sư "

" Tránh ra "

Moody gầm gừ, lão ta nắm chặt cây đũa phép trong tay, dường như có thể chỉa nó vào Clara bất cứ lúc nào. Giáo sư McGonagall cũng bất ngờ trước hành động của cô học trò ngoan ngoãn: " Phạt cấm túc là điều cần thiết, Clara "

" Thầy ấy đã phạt rồi, thưa giáo sư McGonagall. Giáo sư Moody đã phạt học trò của mình bằng cách biến cậu ấy thành một con chồn. "

Clara nói bằng giọng giễu cợt. Moody nhìn chằm chằm Clara, cái giọng khàn khàn vang lên: " Ta nhớ rõ trò rồi, trò Diggory "

Nói xong, Moody quay người bước đi. Giáo sư McGonagall lo lắng nhìn một màn trước mắt, bà vẫy cây đũa phép vào đống sách rơi, làm chúng bay vút lên trở lại vào cánh tay bà.

Clara nhìn chằm chằm bóng lưng của Moody, im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net