Chương 8: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kì hai đã bắt đầu được vài tuần. Không khí nhà Slytherin trầm hẳn xuống vì mấy ngày trước, nhà Gryffindor đã giành được chiến thắng trong cuộc thi Quidditch.

Clara đứng mở cửa bước vào căn phòng, bên trong tối đen như mực. Cô bước đến giữa căn phòng, Clara không biết tại sao mình lại ở đây, những gì cô làm hoàn toàn là do linh cảm mách bảo.

" Trò Diggory ? "

Clara vội xoay người lại, trước mặt cô bây giờ là giáo sư Quirrell.

' Giáo sư Quirrell ' nhìn cô:

" Tại sao trò lại ở đây ? "

Clara không trả lời. ' Giáo sư Quirrell ' cười to:

" Ta đùa thôi "

Nói xong, ' giáo sư Quirrell ' xoay người ra sau, cái khăn trùm trên đầu ông rơi xuống, lộ ra gương mặt nhăn nheo:

" Xin chào, Clara Diggory "

Clara giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi, miệng cô lẩm bẩm một cái tên: " Voldemort... "

Xoay người bước vào nhà vệ sinh, cô liên tục hất nước lên mặt cho tỉnh táo. Clara mở cửa, bước ra phòng sinh hoạt chung, cô ngồi lên cái ghế ở trước lò sưởi, tay đặt lên đầu gối, gục đầu xuống.

' lạch cạch '

Tiếng đóng cửa phòng vang lên từ bên khu phòng ngủ nam, một bóng người rón rén bước ra. Cái bóng đó chợt khựng lại khi nhìn thấy Clara.

" Diggory ? "

Draco ngồi bệt xuống sàn nhà, đối diện với Clara. Người trước mặt cậu giờ đây đầu tóc ướt sũng, ánh mắt không có lấy một tia sáng. Draco lấy cái khăn choàng trên cổ mình xuống, choàng lên người Clara:

" Mày ổn không vậy ? "

" Mình ổn, mình muốn ngồi ở đây một lát "

Clara dừng lại, nhìn sang đồng hồ treo trên tường rồi nói tiếp:

" Khuya lắm rồi, cậu định đi đâu ? "

" Tao có một chút việc, đi rồi về ngay "

" À "

Thấy Clara không hỏi nữa, Draco suy nghĩ một tí rồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh Clara. Hôm trước cậu phát hiện bọn Harry lén nuôi một con rồng, tối hôm nay chúng sẽ đưa con rồng cho người khác để họ đem nó ra khỏi Hogwarts. Vốn dĩ tối nay Draco sẽ theo dõi bọn Harry và lựa thời cơ báo cáo cho giáo sư McGonagall, nhưng có vẻ cô bạn thân của cậu tâm trạng không được tốt cho lắm, giữa mấy đứa nhóc kia và Clara thì chắc chắn Draco sẽ chọn vế sau.

" Cậu không đi hả ? "

Draco lắc đầu: " Ừ, tao ở đây với mày "

Clara bật cười. Draco ngó sang:

" Mày cười cái gì ? "

" Không gì cả, Malfoy "

Clara đứng dậy, lôi cả Draco theo, chân bước về phía cửa:

" Đi thôi, mình đi chung với cậu "

Draco hỏi cô: " Đi đâu ? "

Clara nhìn cậu:

" Đi đến nơi mà cậu muốn á "
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Draco và Clara rón rén đi trên hành lang phía dưới tòa tháp cao nhất. Clara nhìn lên bầu trời:

" Không khí ban đêm tuyệt thật đấy "

Draco gật đầu đồng tình, giờ đây cậu chỉ để ý đến tâm trạng của cô bạn thân:

" Mày đã thấy ổn hơn... "

Chưa đợi cậu nói hết câu, một giọng nói quát to:

" Tại sao mấy đứa dám đi lang thang trong lâu đài lúc nữa đêm hả ? "

Đó là giáo sư McGonagall trong bộ váy ngủ và lưới bịt tóc.

" Thưa cô, cô không hiểu rồi, Harry... "

" Em xin lỗi, thưa cô "

Chưa đợi Draco nói hết, Clara đã chen vào. Giáo sư McGonagall nhìn cô một cách đầy thất vọng, quay người bước đi:

" Phạt cấm túc! Nhà Slytherin bị trừ bốn mươi điểm, tôi sẽ báo cho giáo sư Snape. Còn bây giờ thì hai trò đi theo tôi ngay. Nhanh chân lên "

Clara ra dấu im lặng cho Draco rồi bước theo giáo sư McGonagall, Draco cũng chậm rãi đi theo. Trên đường đi, giáo sư McGonagall còn thu thập thêm một thành viên bé nhỏ - Neville. Cả đám lủi thủi theo bà bước vào văn phòng.

Một lát sau thầy Filch bước vào, theo chân thầy là Harry và Hermione.

Tuyệt! Hai con rắn con và ba chú sư tử nhỏ trốn ngủ, sau đó bị giáo sư bắt gặp, một cuộc hội ngộ đầy ngại ngùng.

Harry và Hermione có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Neville. Còn Neville, cậu nhóc kêu lên khi vừa nhìn thấy Harry:

" Harry! Mình đang đi kiếm bồ để báo cho bồ biết, mình có nghe Malfoy nói là nó sẽ đi bắt quả tang bồ. Nó nói bồ có một con rồng... "

Harry lắc đầu lia lịa ra hiệu cho Neville ngậm miệng lại, nhưng giáo sư McGonagall đã nhìn thấy. Bà quay lại nhìn bọn trẻ, bừng bừng như sắp thở ra lửa:

" Ta không thể tin được đứa nào trong bọn bây lại dám làm chuyện này. Thầy Filch nói hai đứa bay leo lên tháp thiên văn. Lúc một giờ khuya... Tự giải thích ta xem "

Harry im lặng, Hermione thì cúi đầu nhìn xuống đôi dép xẹp của mình, đứng yên như bức tượng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé không trả lời được câu hỏi của giáo sư.

Giáo sư McGonagall nói tiếp:

" Ta đã nghĩ ra đầu đuôi câu chuyện rồi. Cũng không cần phải là thiên tài mới suy ra được: hai đứa bây vẽ vời ra câu chuyện nhảm nhí về một con rồng cho Draco Malfoy nghe, cốt dụ nó ra khỏi giường để gặp rắc rối. Và nó gặp rắc rối rồi! Ta đã tóm được nó. Ta chắc tụi bây cũng đã dàn cảnh cho Neville nghe lóm được câu chuyện nhảm nhí của tụi bây, cho nó tin sái cổ chuyện này để tụi bây cười chứ gì?

Kinh hoàng! Năm học sinh trốn ngủ trong một đêm! Trước giờ ta chưa từng thấy! "

Bà quay sang Hermione:

" Hermione, ta cứ tưởng con là người có ý thức nhất chứ? Còn Harry, ta cũng tưởng con là đứa biết coi trọng danh dự nhà Gryffindor hơn những trò nhảm nhí này chứ! Cả ba đứa sẽ bị cấm túc... Đúng cả Neville nữa. Không ai có thể viện bất cứ lý do gì để đi lang thang trong lâu đài vào ban đêm, đặc biệt là trong những ngày này, rất nguy hiểm... Gryffindor bị trừ năm mươi điểm. "

Harry há hốc mồm:

" Năm mươi điểm? "

" Phải, mỗi đứa bị trừ năm mươi điểm "

Giáo sư McGonagall thở nặng nhọc qua cái mũi dài ngoằn và nhọn hoắc của bà.

Ngay lúc này, giáo sư Snape cũng bước vào, mắt ông nhìn chằm chằm vào hai đứa học trò mà mình tự hào:

" Cớ gì mà hai đứa tụi bây lại không ở trong phòng ngủ ? "

" Thưa thầy, là do em "

Clara bước lên trước nhận tội về mình:

" Là do em gặp ác mộng, Draco thấy tâm trạng em không được ổn nên cậu ấy dẫn em đi dạo, vì thời tiết ban đêm thật sự rất thoải mái... "

Giáo sư Snape nhìn Clara, có vẻ không tin lắm những điều cô vừa nói.

" Em có thể cho thầy thấy nó "

Không để cho giáo sư Snape có thời gian trả lời, Clara đã bước đến, dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán ông.

Trong đầu giáo sư Snape bỗng hiện lên một đoạn phim ngắn, từ giáo sư Quirrell đến người đàn ông đằng sau chiếc khăn trùm, không thiếu một chi tiết nào.

Giáo sư Snape nhìn sang cô học trò của mình, rồi nhìn sang Draco:

" Hai đứa bây về đi, chép một trăm lần nội quy nhà Slytherin. Diggory, ta cần nói chuyện với trò vào chiều thứ hai "

Clara gật đầu, rồi cùng Draco bước về phòng sinh hoạt chung.

Draco nằm lăn qua lăn lại trên giường, cậu không ngủ được. Draco không biết Clara đã cho giáo sư Snape xem cái gì, cậu cũng không biết tại sao ông ấy lại dễ dàng tha cho bọn họ đến như vậy.

Về phần Clara, cô không biết giáo sư Snape có đáng để cô tin tưởng hay không, quyết định này cứ như một ván cờ, mà cô thì lại không biết chơi cờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net