Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ivy đọc xong một quyển tiểu thuyết kinh dị mới ở thư viện, cô bò từ từ dưới nước lên với cơ thể ướt sũng, và tình cờ thấy một vài nữa sinh Gryffindor đang chạy qua, miệng còn đang nói "Mình nghe nói Potter và Weasley bị thương!"

Phản ứng đầu tiên của Ivy đó là, cô gái à, có rất nhiều Weasley ở Hogwarts, cô đang nói ai thế?

Nhưng Ivy quên mất, họ không nói chuyện với cô.

Mặc dù rất muốn biết là Weasley nào bị thương, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Cô cho quần áo một bùa sấy khô, sau đó sửa sang lại tóc, hai bước gộp một đi tới phòng y tế.

Lúc này phòng y tế tấp nập người đến và đi, khiêng những nạn nhân bị thương từ sân vào.

Ivy vội vã tìm kiếm người mình muốn gặp, tình cờ thấy được nhân vật yêu thích trước đây của mình, Harry cùng người đang giả vờ đau đớn Malfoy.

Không nhìn thấy cậu làm cô nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cô đoán đó không phải là Fred hay George mà là em trai họ, Ron Weasley.

Chuyện này không liên quan nhiều đến cô nên Ivy liền xoay người rời đi

Sau khi cô đi, George và Fred bước ra từ góc cầu thang khác, Geogre nhìn tay bó thạch của anh trai mình, cau mày hỏi "Anh đột nhiên từ trên giường bệnh nhảy xuống, lôi em xuống trốn ở chỗ này là vì cậu ấy? Không phải chứ? Anh là người đứng đầu Hogwarts mà sợ bạn gái cũ?"

Fred rõ ràng không muốn đáp lại cậu, nhưng vẫn thấp giọng nói "Anh không muốn cô ấy thấy anh bị ngã đến ra nông nỗi này, thật xấu hổ"

Geogre cười lạnh "Anh yên tâm, dù thế nào cũng không bằng cách cậu ấy trước cửa phòng ngủ quăng mặt mũi anh đi"

Fred phản bác "Không phải như vậy"

Chuyện đó chẳng có gì cả, nhưng nếu để cô ấy nhìn thấy cậu ở thời điểm này mới gọi là mất mặt.

Sau khi chia tay, cậu quả thực còn đau khổ hơn cô, điều này làm cậu rất xấu hổ khi thấy cô.

Fred không ngờ Ivy vậy mà thật sự chia tay, cậu cứ nghĩ là cô chỉ mất bình tĩnh, sau đó chỉ cần cậu dỗ dành lại như bình thường. Cậu không ngờ bản thân đã dẫm lên giới hạn của Ivy.

Ở chung với cô hai năm, cậu luôn biết rõ đạo lí không được đụng vào giới hạn, nếu không không ai có thể ngăn cản cô phát điên.

Cậu không dám đi tìm cô vì biết rằng lần này cậu đã sai, sai rất nghiêm trọng

Cạu không còn mặt mũi nào tìm cô, nhưng khi thấy cô vội vàng đến tìm cậu, trong lòng Fred nhoi lên chút hi vọng.

Điều này có thể giải thích rằng cô vẫn còn quan tâm cậu không?

Ivy quay lại Ravenclaw và ngồi trong phòng sinh hoạt để nghỉ ngơi, cô nhận ra hôm nay Dani rất lạ.

Khi đang nói chuyện với cô, Dani bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm cô, há miệng nhưng không nói khoảng ba lần, Ivy không chịu được nữa,  liền nói ra "Dani, nói tiếp đi, đừng nhìn mình như vậy"

Dani thì thầm: "Fred bị thương trong trận đấu"

Ivy thiếu chút nữa thốt ra 'Mình không thấy cậu ấy ở bệnh xá' nhưng cô cố kìm lại và chỉ nhẹ nhàng nói: "Ồ, thật sao?"

Dani im lặng một lúc mới cất tiếng: "Mọi người thấy khi cậu ấy rơi khỏi cán chổi, trong tay còn cầm một cái đồng hồ"

Vừa nghe thấy, tim Ivy khẽ run lên.

Chiếc đồng hồ đó là món quà cô tặng cậu vào năm hai, bên trong đó có chứa tên hai người do cô tự khắc và những bức ảnh.

Dani thấy Ivy không ừm hửm gì, liền tiếp tục nói: "Mình nghe nói cậu ấy rớt khỏi chổi là vì có một Truy thủ nhà Slytherin xé rách dây đồng hồ, cậu ấy vì chụp lấy nó mà rớt khỏi chổi"

Ivy thở dài: "Mình biết rồi"

Cô đứng dậy, choàng khăn quàng cổ, rời khỏi phòng, đi tới bệnh xá.

Bệnh xá ban đêm không còn ồn ào náo nhiệt lúc ban ngày.

Ivy cố tình tránh bà Pormey, nhân lúc bà đi kiểm tra phòng mà trốn vào.

Harry thì đang ngủ, còn Fred quấn mình trong chăn, có một ánh sáng lờ mờ phát ra, không biết đang làm gì.

Cô không mang gì cả nhưng cô nghĩ Fred sẽ không để ý

Ivy chỉ lặng lẽ ngồi xuống, mãi đến khi Fred thò đầu ra liền bị doạ đến văng tục.

"Shit! Bồ làm gì ở đây?"

Mặc dù đã hạ thấp âm lượng nhưng vẫn ảnh hưởng người xung quanh, Harry nhíu mày lại, xoay người ngủ tiếp.

Ivy bình tĩnh nói: "Bồ đang làm phiền người khác"

Fred bất đắc dĩ: "Còn không phải do bồ sao? Bồ tới đây làm gì?"

Ivy cười khẽ: "Đến gặp người yêu cũ cũng không được sao?"

Fred nghe thấy người yêu cũ Ivy nói, lông mày nhảy dựng lên, giọng điệu có chút ngượng ngừng: "Đến cả người yêu cũ bị thương cũng đến thăm, thật si tình"

Nhìn bộ dáng dù đang bó thạch cao nhưng vẫn có tình thần đấu võ mồm này của Fred, Ivy quyết định đi về.

"Thấy tinh thần bồ tốt như vậy, mình cũng nên về thôi"

Không nghĩ tới, lúc cô xoay người liền bị cậu nắm tay kéo lại, do sức lực quá lớn mà ngã vào lồng ngực cậu.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu

Ivy khống chế lại biểu tình, thấp giọng chất vấn: "Bồ làm gì vậy? Bị thương còn có sức lực như vậy?"

Tình huống hiện tại chính là, cô bị cậu dùng một tay mạnh mẽ khống chế ôm lấy, cả người ngồi trong lòng ngực cậu.

Cô quay lại nhìn cậu, đôi mắt xanh đen Veela có dấu vết tức giận, lông mày hơi nhăn lại, khuôn mặt cau có nhưng lại xinh đẹp vô cùng.

Đôi môi hồng hào mím chặt

Điều này làm cho Fred nhớ tới thời điểm bên cô rất ít khi họ hôn nhau, nếu bây giờ cậu hôn cô, cô sẽ vùng vẫy và tức giận sao?

Cậu không có thời gian suy nghĩ câu hỏi này, một cách nào đó mà thân nhanh hơn não, cậu trực tiếp ôm lấy eo cô, đưa cô đến gần rồi phủ môi mình lên môi cô.

Ivy bị dọa đến đơ người, nhưng sau khi phản ứng lại, cô không vùng vẫy vì lo lắng đến cán tay bị thương của cậu.

Đây có lẽ là lần đầu Fred hôn cô mà không báo trước, trước đây khi còn là trẻ con, nếu không nhịn được thì cùng lắm chỉ lướt qua rồi thôi.

Cậu không dùng sức nhưng Ivy không có suy nghĩ muốn thoát ra.

Cậu thậm chí còn cố cạy răng cô ra mà thăm dò bên trong.

Ivy cũng không ngăn cậu, mà đi theo động tác của cậu, hai người buổi tối ở trạm xá quấn quít nhau, cô ngồi trên đùi Fred, còn Fred thì ôm chặt eo cô.

Fred cảm thấy, nụ giống lần này đã bù đắp cho nỗi nhớ một tháng qua, hơn nữa Ivy trong rất hưởng thụ.

Nhưng cậu không nghĩ, ngay giây sau khi kết thúc nụ hôn, Ivy đã nói một câu làm Fred muốn phát điên.

"George, kĩ năng hôn của bồ vẫn rất tốt"

Fred như bị châm lửa, kích động nói: "Này! Mình không phải George"

Ivy ỷ vào việc cậu hành động không tiện, nhẹ nhàng đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc bạch kim vì ôm mà bị rối của mình: "Bồ sao không phải được, bồ cùng mình hẹn hò lâu vậy cần còn không nhìn ra sao? Nghỉ ngơi tốt nhé George!"

Fred oán hận nhìn bóng dáng cô gái đã đi xa, cô chắc chắn cố ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net