Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chia tay hai tháng lẻ 26 ngày.

Ivy đúng thật là muốn cùng Carlo tham gia lễ hội Giáng Sinh một lần, có thể trải nghiệm một chút không khí ở đó cũng không tồi.

Không đơn thuần là vì giận ai, đâu đó cũng chỉ là một phần ba, ừ thì hai phần ba trong nguyên nhân, một phần ba còn lại lát do cô cảm thấy mình không thể nào treo mình trên cây liễu đang đập của Fred được. Có rất nhiều cây liễu trên đời cơ mà?

Kết quả là Ivy bị 'bắt cóc' vào đêm trước khi cô định báo với Carlo

Khi cô bước ra khỏi phòng chờ của Ravenclaw để đến thư viện dưới nước mượn sách, thì lại bị kéo vào một văn phòng nhỏ hẹp và tối lúc ở hành lang.

Ngay lúc Ivy định la lên liền bị ếm một lá bùa im lặng, trùng hợp là lần này cô không mang đũa phép nên không có cách nào giải bùa, tay cô đang bị người bắt cóc giữ chặt đằng sau.

Căn phòng rất tối làm Ivy không thể thấy được bóng đang kẻ đó.

Nhưng khi rơi vào vòng tay của 'tên bắt cóc' đó, Ivy ngửi được một mùi hương quen thuộc, mùi của Fred, mùi xà phòng mật ong khô và ấm, một tác phẩm bà Weasley rất tự hào.

Bằng một cách không thể giải thích được, nhịp tim cô bắt đầu tăng nhanh, máu lưu thông nhanh hơn tốc độ bình thường, hơi thở dần dịu lại.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ở một mình kể từ khi chia tay hai tháng trước, thời gian trong bệnh xá hiển nhiên không tính, dù sao bọn họ cũng chỉ là diễn viên nhỏ trước mặt Chúa Cứu Thế.

Thấy Ivy không vùng vẫy nữa, Fred liền buông cổ tay cô ra

Ivy xoay người sang chỗ khác, làm một cái khẩu hình với cậu: "Này, thả mình ra"

Fred cười xấu xa: "Ứ thả, ai bảo bồ luôn gọi mình là Geogre"

Ivy có chút khó chịu, vươn tay muốn đánh ngực cậu, lại bị tay cậu bắt lấy, ôm cô vào trong lòng.

Vì bị ếm bùa nên không nói được lời nào, đành tha cho cậu ta.

Ivy nhìn kỹ nơi này. Đây không hẳn là một cái phòng, nó giống một hầm bí mật hơn.

Fred chỉ gắt gao ôm chặt cô, không nói gì.

Cho đến khi cảm thấy cơn kích động không giải thích được của cậu trong hai tháng nay đã được làm dịu bằng mùi hương ngọt ngào như cocktail bia bơ, cậu mới ngẩng đầu lên.

"Nếu bồ đảm bảo đừng la lớn, ngoan ngoãn đi vào hầm đạo cũng mình thì mình sẽ gỡ bùa"

Ivy gật đầu, đôi mắt to ngoan ngoãn nhìn cậu, đôi mắt cô được di truyền từ dòng màu Veela có màu xanh đậm pha thêm chút màu trắng mờ nhạt. Tựa như biển sâu không tưởng có chút lốm đốm.

Đôi mắt cô như thể muốn nói cô sẵn sàng làm bất kì điều gì cậu yêu cầu.

Fred bị vẻ ngoan ngoãn này làm cho tan chảy, cậu lấy đũa phép, giải thần chú.

Ngay khi Ivy chuẩn bị nói, cậu đột ngột hôn cô.

Ivy đơ ra trong chốc lát mới phản ứng lại.

Lần thứ hai rồi!

Chao ơi, đứa trẻ này cũng thật lớn! Còn biết cưỡng hôn cô cơ đấy!

Ivy trong lòng nghĩ thầm, lại không tự chủ được nương theo động tác của cậu. Môi và răng đan xen nhau, lẫn ôn nhu, rực rỡ đến ôi bức, làm cô mê đắm khó mà thoát ra.

Vào lúc đó, Ivy muốn dùng hết tất cả ký ức của mình để ghi nhớ hương vị tinh tế này.

Cũng không biết hôn được bao lâu, Ivy cảm thấy có chút choáng vàn

Sau đó, Fred như chợt nhớ tới cái gì, vội kết thúc nụ hôn này, nằm tay cô đi về phía con đường bí mật.

Con đường này rất hẹp, chỉ có một người qua vừa.

Fred để cô đi trước, Ivy nhưng lối đi tăm tối vô tận, liền có chút sợ hãi, quay đầu nhìn cậu, môi hơi mím, mày đẹp nhăn lại, tựa như muốn trách móc cậu. Rất đáng yêu.

"Đừng sợ, mình ở đây" Fred nhìn biểu tình Ivy, một luồng nhiệt bóc lên ở phía dưới.

Cậu di chuyển hầu kết lên xuống, buộc bản thân giữ bình tĩnh.

Fred thắp sáng cây đũa phép của mình để soi đường cho Ivy, vừa đi vừa giải thích: "Cái mật đạo này cũng khá ngắn"

"Đây là đâu? Bồ trói mình đến đây để khám phá bí mật chung với bồ sao?"

Cậu nhướng mày: "Bồ đi rồi sẽ biết"

Ivy cũng không phản bác lại cậu. Mọi người luôn nói cô rất dữ và ánh mắt có thể giết người thế nhưng cô lại rất ngoan ngoãn trước Fred. Chỉ cần cô không đặc biệt muốn làm gì thì cô sẽ đi theo Fred, hoặc chỉ cần cậu không động vào giới hạn của cô thì Ivy có thể dung tính cậu vô hạn.

Ở cùng cậu lâu vậy, cũng sẽ có người hỏi tại sao Fred có thể chịu được cái tính hung dữ này của cô. Rất đơn giản, bởi vì trước mặt Fred cô không hề làm sư tử cái.

Tựa như bây giờ vậy.

Cô không biết trong hồ lô của cậu chứa thứ gì, nhưng cô tin cậu sẽ không làm hại cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net