Quyển 1 chương 12: Tiến đến sân ga chín - ba - phần - tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên tiếng chào cụ Ollivander xong, tôi nhường Nott tiến lên thử đũa trước, tôi không biết có phải bản thân mình bị hoa mắt hay không nhưng hành động của cụ lại mang cho tôi cảm giác rất kì quặc. Không phải là về ngoại hình hay gì khác mà là do ánh mắt của cụ như thể nhìn thấu người khác làm tôi hơi mất tự nhiên.

Trái ngược với Harry mãi mới chọn được cây đũa cho riêng mình thì Nott chỉ cần chạm vào một cây đũa là chọn được luôn, cây đũa của cậu ta rất đẹp, chuôi đũa màu bạc lấp lánh rất hợp với màu tóc cậu ta. Dài mười tấc, gỗ Sồi, lõi lông đuôi bạch kì mã, tinh xảo và đầy quyến rũ.

Giờ đến lượt tôi, tôi ung dung tiến lên phía trước thử đũa. Bỏ qua vẻ mặt vô cùng đắc ý của Nott.

- Bây giờ để ta xem cây đũa nào phù hợp với cháu - Cụ lấy từ trong túi ra một cuộn thước dây có dấu khắc bạc rồi cuốn lên người tôi.

- Cháu thuận tay nào? - Cụ ôn tồn hỏi

- Dạ, cháu thuận tay phải - Tôi đáp

Còn có cả những người vung đũa phép bằng tay trái hay sao? Tôi tự cảm thấy câu hỏi của mình quá ngu ngốc, ở thế giới Muggle còn có những người cầm bút bằng tay trái nói gì là cầm đũa phép.

- Được rồi, cháu thử cái này đi. Cây nhựa ruồi và lõi lông đuôi bạch kì mã, chín inch, có thể uốn dẻo được.

Tôi cầm cây đũa lên phẩy phẩy một chút và "Rầm" một tiếng, một dãy hộp đựng đũa phép ngã xuống làm tôi xém chút nữa nhảy dựng lên. Tôi ngại ngùng gãi gãi đầu rồi đưa cây đũa cho cụ.

Cụ Ollivander không thèm quan tâm đến đám đồ bị vứt lăn lóc kia mà vẫn ung dung mang một cây đũa khác đến trước mặt tôi.

- Gỗ Trăn và gân tim rồng, 12 inch, mạnh mẽ và đầy quyền lực. Rất thích hợp với môn Biến Hình.

Tôi thoáng do dự vung cây đũa lên, lần này sức công phá còn kinh khủng hơn lúc nãy làm tôi có cảm tưởng như cửa tiệm này sắp sập luôn rồi. Thì ra là tôi không hề thích hợp với bộ môn Biến Hình.

Nhưng cụ Ollivander lại không tỏ vẻ gì là mất kiên nhẫn cả, cụ cứ đưa tôi hết cây đũa này đến cây đũa khác làm tôi chóng hết cả mặt, cho đến khi những cây đũa phép chất thành một đống lớn thì Nott đã hết kiên nhẫn và nói thầm vào tai tôi.

- Này, cậu biết không? Đũa phép chọn phù thủy chứ không phải là phù thủy chọn đũa phép. Tôi cá là những cây đũa này đủ thông minh để hiểu rõ rằng bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm thế nào nếu rơi vào tay một đứa thiểu năng như cậu. - Nói xong, cậu ta khuyến mãi cho tôi một nụ cười đầy mỉa mai làm tôi muốn dập đầu vào tường.

Tôi thở dài mệt mỏi, việc này phải kéo dài bao lâu đây.

Tôi cứ thử rồi thử, không biết đây là cây đũa thứ bao nhiêu rồi mà trong cụ Ollivander vẫn tươi cười tràn đầy sức sống như thế. Tôi không biết có phải cụ bị thần kinh chập mạch hay không mà cứ bắt tôi phải cầm hết cây này đến cây khác rồi đúng lúc tôi sắp vung lên lại giật lại cây đũa.

- Đừng mất kiên nhẫn như thế, cháu tưởng ta đang hành hạ cháu hả? Ta vẫn còn nhớ rõ năm nào khi bố cháu thử đũa phép ở đây, số cây đũa mà bố cháu thử còn nhiều hơn cháu gấp ba bốn lần nhưng vẫn chọn được một cây đấy thôi! Nào, gỗ Huỳnh Đàn và lông đuôi phượng hoàng lửa. Mười inch, một cây đũa tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm - Lần này cụ Ollivander hơi do dự một chút nhưng vẫn đưa cây đũa cho tôi.

Nguy hiểm hả? Chắc chắn không phù hợp với tôi rồi. Tôi cầm cây đũa rồi xoay một vòng nhỏ trên không trung, đột nhiên tôi cảm thấy như có một luồng khí ấm áp chảy qua toàn thân, trên đầu của đũa phép hiện ra những quả cầu lửa nho nhỏ bay lên rồi nổ như những chùm pháo hoa đầy màu sắc.

Nụ cười cứng đờ hiện lên trên mặt cụ, cụ nhanh chóng giật lại cây đũa trên tay tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm - Quá nguy hiểm, quá nguy hiểm, quá nguy hiểm. Không thể nào lại như vậy được.

Tôi tò mò, có chuyện gì mà lại khiến cụ xúc động như vậy?

Thế rồi cụ quay sang nhìn tôi, đôi mắt sũng nước, giọng nói nghẹn ngào - Vì cháu là con gái của Julian nên ta không hề muốn cháu có một chút thương tổn gì. Cây đũa phép này quá nguy hiểm, sức mạnh của nó quá lớn, nếu cháu không thể khống chế nó thì cháu sẽ bị nó phản lại với một luồng sức mạnh gấp 2 đến 3 lần. Nhưng bù lại, nếu nó thực sự trung thành với cháu thì cho đến khi cháu chết nó cũng sẽ tan biến theo, mãi mãi không phản bội. Cây đũa này quá mạo hiểm, đòi hỏi một tâm hồn vững chắc, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ tạo điều kiện cho tâm ma của cháu phát triển. Từ lúc cây đũa này được sản xuất đến nay chưa từng một ai được nó chọn, phi thường kì lạ, phi thường bí ẩn. Đáng lẽ ra ta nên tiêu hủy nó mới phải, cháu có lựa chọn cây đũa này làm bạn đồng hành hay không?

Nói thẳng ra thì tôi chẳng quan tâm cụ Ollivander nói cái mẹ gì cả, điều tôi muốn ngay lúc này là có một cây đũa phép để sử dụng rồi về nhà ngủ một giấc, nãy giờ thử đũa làm cho cánh tay tôi sắp liệt đến nơi rồi.

Tôi lấy cây đũa từ tay cụ rồi đưa cho cụ 7 Galleon, tới lúc tôi chuẩn bị rời khỏi thì cụ Ollivander bỗng níu tay tôi lại. Dúi vào trong tay tôi 7 Galleon tôi vừa trả.

Tôi nhìn cụ với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Cụ nhìn lại tôi, mỉm cười - Yên tâm, ta là một nhà tư bản biết cách làm ăn. Với những gì cha cháu đã làm cho ta thì 7 Galleon chẳng là cái thá gì cả, ta chỉ cần cháu hãy hứa là không được để tâm ma quấy rối là được.

Tôi gật gật đầu coi như đáp ứng rồi bước ra khỏi cửa, không để ý tới ánh mắt xúc động của cụ. Chuyện thử đũa nãy giờ với mấy câu nói vớ vẩn của cụ làm tâm trạng tôi không tốt.

- Nãy khi nghe cụ Ollivander nói cậu không thấy sợ sao? - Nott tò mò hỏi

Tôi lạnh lùng nói - Câm miệng. Thời điểm tôi và cụ nói gì, tới lượt cậu xen mồm vào sao? - Tôi ngoái đầu lại, nhìn cậu ta một cái - Hay là cậu muốn cùng tôi thử đũa tiếp?

Nott lập tức im miệng.

*************************************************

Những ngày tháng hè cuối cùng ở trang viên Gonzalez làm tôi cảm thấy chán nản. Ban đầu tôi định đọc mấy cuốn sách giáo sư McGonagall mua cho nhưng khi nhìn thấy độ dày của chúng, tôi chính thức tắt nắng. Thay vào đó, tôi dành hầu hết thời gian để làm bạn với Pavlova - con cú lông trắng muốt mà giáo sư McGonagall mua tặng cho tôi.

Tôi nhớ hôm trước lúc giáo sư đưa tôi tới cổng trang viên gia tộc rồi biến mất thì vài hôm sau đó tôi đã nhanh chóng bắt xe đến Luân Đôn. Đó là quãng thời gian rất khó khăn khi tôi phải cố lục soát những chi tiết trong truyện để có thể mở thông đạo đến Hẻm Xéo trong tiệm Cái Vạc Lủng và trực tiếp đi về phía Hẻm Knockturn. 

Nếu bạn thắc mắc việc tôi đến Hẻm Knockturn làm gì thì tôi xin trả lời ngay, là để mua phấn Ẩn Thân ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn. Tôi có khát khao mãnh liệt với việc tàng hình, thử nghĩ mà xem, nếu như bạn cay cú một người nào đó thì việc gì mà không giả ma giả quỷ dọa họ? Thậm chí nó còn có ích trong những lần chạy trốn khỏi sự săn bắt của kẻ thù.  Và lúc nhìn giá của phấn Ẩn Thân, tôi đã suýt nữa thì ngất vì nó nhiều gần bằng một nửa của số tiền mà giáo sư đưa cho tôi. Một bọc nhỏ phấn Ẩn thân cần đến 392 Galleon trong khi đó giáo sư chỉ đưa cho tôi vỏn vẹn 800 Galleon để tiêu vặt.

Làm gì có chuyện đã đến tận Luân Đôn mà không mua gì? Vì vậy tôi cắn răng chịu đựng mà run rẩy đưa cho chủ quán 380 Galleon sau gần 3 tiếng mặc cả. Sau khi nhìn thấy giá của áo choàng tàng hình trong truyền thuyết của Harry thì tôi cảm thấy như được an ủi hơn nhiều. Dù gì thì 3000 Galleon so với 380 Galleon vẫn còn tốt chán.

Không những thế, ngay cả việc hóa trang để bước vào Hẻm Knockturn cũng không hề dễ dàng, tôi phải đội chiếc mũ cao gần 70cm, đi đôi giày cao gót 10 phân, đã vậy còn phải chùm áo choàng đen kín đầu để giả trang người lớn tuổi, thỉnh thoảng vấp một cái là coi như ngã đập đầu xuống đất luôn. Cả thành quả lao động nặng nhọc như vậy mà rốt cuộc chỉ đổi được một túi phấn Ẩn Thân bé tẹo, chỉ to bằng nắm tay người lớn.

Thôi, thà có còn hơn không. Tôi cứ an ủi bản thân như vậy, tôi biết số Galleon mà tôi bỏ ra còn không bằng 1 phần 1000 số tài sản ở trong ngân hàng Gringotts mà Julian đang nắm giữ ( Đấy còn chưa kể số tiền khổng lồ của gia tộc Gonzalez ở giới Muggle), điều này đủ để mọi người thấy ông ta giàu đến mức nào. Giáo sư McGonagall lại cho rằng trẻ con chỉ nên chi tiêu một ít nên tôi phải năn nỉ gãy lưỡi bà mới đưa tôi số Galleon gấp hai lần ban đầu.

Tôi mân mê tấm vé xe lửa mà giáo sư đưa cho tôi, chỉ ngày mai thôi là tôi sẽ bước chân đến Hogwarts rồi nên không thể tránh được sự hồi hộp. Tôi thầm nghĩ, không biết mình được đưa đến đây có phải là một điều tốt lành hay không, ngay cả bản thân tôi cũng không thể chắc chắn được. Cả đêm hôm ấy tôi không tài nào chợp mắt nổi, mắt tôi cứ nhìn trân trân lên trần nhà, tôi cứ có cảm giác là mình đã quên một việc gì đó vô cùng quan trọng.

Khoan đã!!! Tôi nhớ ra rồi! Nhập học ở Hogwarts phải đụng mặt với Harry hằng ngày mà nếu tôi cứ dùng khuôn mặt này tiếp cậu ấy thì không ổn, đáng ra hôm trước ở Hẻm Knockturn tôi phải mua luôn thuốc Dịch Dung mới phải. Ôi trời ạ!!! Tôi thật là ngu ngốc mà. Bây giờ mới nghĩ ra thì đã quá muộn, thảo nào hôm ấy tôi đi qua chỗ bán thuốc Dịch Dung tôi lại chỉ cảm thán về giá cả của nó nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi thở dài bất lực, ngày mai tôi phải mượn đồ trang điểm của chị Maria thôi, nghĩ lại thì cho dù lúc ấy tôi có nhận ra đi chăng nữa thì căn bản tôi cũng không có đủ tiền để mua. Thuốc Dịch Dung so với phấn Tàng Hình còn muốn đắt hơn, tầm hơn 1000 Galleon gì đấy nhưng được cái tác dụng của nó rất mạnh, chỉ cần uống một ngụm nhỏ là có thể thay đổi khuôn mặt được trong vòng 1 tháng mà nó lại được đựng trong một chai rượu to. Chỉ cần từng ấy thôi cũng đủ để tôi sử dụng trong 7 năm học.

Biết là vậy nên tôi yên tâm đắm chìm vào giấc mộng.

**********************************************************

7 sáng hôm sau tôi thức dậy với một trạng thái mệt mỏi. Tôi đã nhờ chị Alisa sắp xếp đồ đạc từ hôm qua nên không có gì đáng ngại, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn không thể chối cãi rằng hôm qua tôi ngủ rất muộn. 

Tôi uể oải đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì tôi bước ra ngoài trang viên gia tộc. Đáng ngạc nhiên là Julian đã chờ tôi ở đó từ nãy đến giờ, và điều khiến tôi kinh hoàng hơn nữa là chị Maria đã tiết lộ cho tôi rằng hôm nay ông ấy đã bỏ lỡ một buổi họp gia tộc vô cùng quan trọng chỉ để tiễn tôi đến trường.

Mặc dù lúc nào Julian cũng đẹp hết nhưng hôm nay thì phi thường quyến rũ, thay vì những bộ quần áo thường ngày thì ông ấy mặc một bộ vest lịch lãm, mái tóc vàng được chải chuốt kĩ càng, đôi mắt xanh ngọc lạnh lùng nhưng không kém phần tinh xảo làm ai cũng muốn đắm chìm vào nó, làn da trắng gần như trong suốt nhưng lại vô cùng khỏe mạnh. Chỉ đứng đó thôi cũng làm cho người đối diện muốn ngạt thở.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước lên trước mặt ông ấy. Julian nhìn tôi với vẻ mặt gần như muốn giết người làm cho quản gia John lau mồ hôi hột trong sự im lặng đầy chết chóc.

- Con đã làm cái quái gì với chính khuôn mặt của mình vậy!? - Ông ấy gằn giọng

- Hì hì, papa vẫn cực kì đẹp trai như mọi hôm - Tôi cười toe toét

Thật ra tôi cũng không ngạc nhiên lắm trước phản ứng này. Tôi đã dành tận 30 phút để trang điểm thành cái dạng này đấy. Trước tiên là dùng phấn trắng bôi lên mặt cho tới khi trắng tầm cỡ Geisha chuyên nghiệp của Nhật Bản, tiếp theo là dùng son môi quệt một đường dài tới mang tai cho đến khi thành một máu mồm to lớn, trông y hệt như Joker. Sau nữa là vẽ lông mày, phải căn chỉnh góc thật chính xác sao cho lông mày trông vừa thô vừa to là được. Bước cuối cùng là vẽ phấn mắt tím lên xung quang vành mắt cho tới khi giống hệt như vừa bị ăn đấm giữa mắt và đội tóc giả là ok. Nói đơn giản thế thôi nhưng làm thì cũng kì công lắm đấy.

Kỳ thật trong lòng Julian lúc này rất ngứa, chỉ muốn lôi con gái của mình nhúng vào bồn nước rửa sạch sẽ khuôn mặt hết phấn son mới thôi. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng Vivian chớp chớp đôi lông mày vừa thô vừa to, ôm ngực nói "Trong lòng bé cưng có nỗi khổ, nhưng bé cưng không thể nói" thì hắn cũng thở dài bất lực.

Đúng vậy, con gái hắn hồi nhỏ còn dám giật tóc rồi đánh vào mặt hắn thì còn có gì mà nó không dám làm nữa chứ?

**************************************************

Tôi đã đặt chân đến Ngã Tư Vua.

Chậm rãi xách hành lí của mình, tôi chuẩn bị đi đến sân ga chín – ba – phần – tư.

- Đi đi - Một bàn tay chạm nhẹ vào lưng tôi rồi đẩy lên phía trước.

Tôi nhìn vào Julian, ông ấy cũng nhìn tôi. Bàn tay ấm áp đó đã không còn lạnh lẽo nữa rồi. Ông ấy vẫn cứ đứng đó, đôi mắt xanh xinh đẹp ẩn chứa vẻ dịu dàng mà tôi cứ ngỡ như là mơ.

Vào khoảnh khắc đó.

Tôi bỗng chốc nhận ra.

Cảm xúc thật sự của mình.

- Papa, con cảm ơn vì đã ở cùng con hôm nay. Nhờ có papa, hôm nay đã trở thành một ngày vui và đáng nhớ đối với con - Tôi mỉm cười, đây chính là lời nói từ tận sâu trong đáy lòng tôi.

Kể từ khi tôi còn bé tí, mặc dù Julian vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng ông ấy luôn quan tâm đến tôi. Cho dù ông ấy có thực sự không coi tôi là con gái vì đã có Nolan đi nữa thì Julian vẫn là người cha đầu tiên yêu thương tôi mà tôi có, người mà tôi vô cùng quý trọng. Và tôi trân trọng tất cả những điều ấy.

Đây là khoảnh khắc duy nhất mà tôi có thể nói ra những điều từ tận đáy lòng, sau này tôi phải tiếp tục lừa gạt mọi người để sống sót và hoàn thành nhiệm vụ.

Cho dù Julian có hận tôi bao nhiêu, căm ghét tôi bao nhiêu thì căn bản tôi cũng không thể nào hận lại ông được. 

Ông rất yêu mẹ tôi.

Và tôi là lí do dẫn đến cái chết của bà ấy.

Nếu tôi là Julian trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ không thể nào đối diện với người đã gián tiếp giết chết người mình yêu được, càng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà ôm ấp vỗ về nó được.

Nhưng Julian đã làm vậy.

- Tạm biệt cha - Tôi mỉm cười rồi dần hòa mình vào đám người đang di chuyển tấp nập

******************************************************

Chẳng hiểu sao lúc ấy, cứ ngỡ như được giải thoát khỏi đứa con mà mình căm hận nhưng hắn lại không vui vẻ chút nào.

Hắn cứ giơ tay ra phía trước.

Cứ mãi giơ lên như vậy cho tới khi con gái hắn hòa vào đám đông.

Thế rồi hắn cười.

Rõ ràng là cười nhưng nước mắt lại chảy ra.

Đúng là vậy nhỉ, dù con có giống cô ấy đến mức nào đi chăng nữa thì con vẫn là người khác. 

Ta đúng là ngu ngốc mà. 

******************************************************

P/s: Viết chương này xong mỏi hết cả tay, tui đã phải thức đến hơn 11 giờ rưỡi để đăng chap cho quý dị đấy.

Thấy tui đáng thương ghê hông~

Cầu vote (人・ω・)

Cầu vote(人・ω・)

Cầu vote(人・ω・)

Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho tui. Thân ái ~








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net