Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Sáng hôm sau, Lạc Băng Hà quay trở về, vừa nghe thấy tiếng, Thẩm Thanh Thu tức khắc liền bật dậy.

"Sư tôn, sớm…"

"Ngươi đã đi đâu?"

"Hả?"

"Ngươi tìm ai để giải quyết?"

"Ta…"

"Nếu ngươi dám ra ngoài ong bướm, ta lập tức thiến ngươi."

"..."

Thình lình bị một đống câu hỏi lẫn đe doạ đập vào mặt như pháo nổ, Lạc Băng Hà có chút ngây người, sau khi tiêu hoá được ý nghĩa trong đó, hắn liền cười như xuân về hoa nở.

"Sư tôn ghen sao?"

Biểu tình trên mặt Thẩm Thanh Thu cứng ngắc, vành tai lại lặng lẽ phiếm hồng, gân cổ quát lên: "Ai...ai thèm ghen. Ta chỉ không muốn xài chung đồ với kẻ khác thôi. Bẩn!"

Lạc Băng Hà thở dài nói: "Ta vì sư tôn thủ thân như ngọc, ngâm nước lạnh cả một đêm. Người lại vô tình như vậy, thật khiến ta đau lòng mà."

Thẩm Thanh Thu nghe thế, nghẹn khuất trong lòng mới được tháo gỡ. Nhìn dáng vẻ ủy khuất đáng thương của hắn, nghĩ đến đêm qua bản thân suy tưởng bậy bạ, mắng hắn máu chó đầy đầu, thua cả súc vật, không bằng cầm thú, y liền thấy hơi hổ thẹn, lại không cách nào kéo được mặt mũi xuống để mà nhận sai, đành dùng cách cũ nhảy sang chuyện khác.

"Ta...ta đói rồi."

Lạc Băng Hà nào lạ gì tính cách của y, lớn hay nhỏ đều không khác mấy. Vì để nịnh nọt tiểu sư tôn, hắn khôn ngoan lựa chọn giả ngu, cười nói:

"Vậy ta đi làm bữa sáng cho sư tôn. Người đợi một lát, ta sẽ về nhanh thôi."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, ngoan ngoãn ở trong phòng đợi hắn. Nhưng đợi nửa canh giờ vẫn không thấy người đâu. Y mất hết kiên nhẫn, liền quyết định đích thân ra ngoài tìm.

Cách trúc xá không xa, Lạc Băng Hà cùng với một người nào đó dường như đang xảy ra tranh chấp. Thẩm Thanh Thu nhìn thấy hắn bị kẻ kia đẩy ngã, đồ ăn đều rơi xuống đất, một đoàn lửa giận xộc thẳng lên não, nhanh chóng phóng như bay qua đó.

"Ngươi có sao không?" Y lo lắng hỏi.

Lạc Băng Hà lắc đầu nói không sao, vừa định đứng dậy, đột nhiên hắn khẽ rên một tiếng, ngửa tay ra, lòng bàn tay đã bị rách một miếng da, máu chảy đầm đìa. Tuy rằng không phải vết thương nghiêm trọng, nhưng cũng đủ khiến Thẩm Thanh Thu giận đến đỏ mắt.

Y hung hăng trừng người kia, đi tới dùng hết sức bình sinh đạp một cú thật mạnh vào đùi hắn, ác thanh ác khí mắng: "Con mẹ nó ngươi là tên khốn kiếp từ đâu chui ra, người của lão tử mà cũng dám động."

"Ngươi vì hắn mà đánh ta?" Liễu Thanh Ca bị đá phải lùi lại một bước, không dám tin hỏi.

"Sư tôn, đó là Liễu sư thúc, sư đệ của người." Lạc Băng Hà nhỏ giọng nhắc nhở.

"Sư đệ?" Thẩm Thanh Thu xùy một tiếng rõ to: "Sao ta lại có tên sư đệ đáng ghét như vậy. Còn đáng ghét hơn lão yêu bà hôm qua nữa."

"Ngươi ngươi ngươi…" Liễu Thanh Ca xém tức hộc máu. Hắn vừa làm nhiệm vụ quay về, nghe tin Thẩm Thanh Thu bị biến nhỏ, có lòng tốt đến thăm y. Nào ngờ bị Lạc Băng Hà cản trở thì đã đành, ngay cả Thẩm Thanh Thu cũng đối xử với hắn chả ra gì.

Nếu là bình thường, Liễu Thanh Ca đã rút kiếm chiến một trận với đối phương. Nhưng hiện tại y chỉ là một đứa nhỏ, đánh không được mắng không xong, chỉ có thể nuốt cục tức xuống, ngậm bồ hòn làm ngọt, giận đùng đùng ngự kiếm bay đi.

Lạc Băng Hà nhìn bóng người bay xa, trên môi khẽ nhếch cười. Khi Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, hắn liền trở về bộ dáng vô hại như cũ.

"Sư tôn, đồ ăn đổ hết rồi. Để ta đi nấu lại cái khác cho người."

Thẩm Thanh Thu tức tối giậm chân.

"Nấu gì mà nấu. Đi bôi thuốc."

~~~

Thẩm Thanh Thu biến nhỏ đã năm ngày, Lạc Băng Hà luôn kè kè theo bên cạnh y như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ. Nhiều lúc y cảm thấy, bọn họ không giống sư đồ, cũng không giống đạo lữ, giống cha con hơn.

Tất nhiên nếu Lạc Băng Hà không hai hồi ba chập nổi máu dâm tà, động tay động chân, sờ soạng khắp nơi, vậy sẽ càng giống.

Sáng ngày thứ mười, Thẩm Thanh Thu tỉnh dậy, phát hiện mình đã trở lại bình thường.

Có lẽ thuốc đã hết tác dụng.

Ký ức của mấy ngày qua lũ lượt ùa về, chuyện sau đặc sắc hơn chuyện trước, khiến y chỉ muốn độn thổ ngay thôi.

Trời ơi là trời, nhục ơi là nhục.

Cái gì mà lâu ngày sinh tình, tương tư thành bệnh, bất chấp luân thường, sống chết có nhau. Y vậy mà lại đi tin sái cổ những lời bịa đặt nhảm nhí của Lạc Băng Hà, còn chủ động dâng lên tới miệng hắn, cùng nhau làm mấy trò buồn nôn cực điểm.

Thẩm Thanh Thu đưa mắt nhìn kẻ đang ngủ say bên cạnh mình, không nói không rằng giơ chân đạp hắn bay thẳng xuống giường.

"Ai dám…" Một cú này suýt đá bẹp ruột hắn. Lạc Băng Hà lập tức tỉnh ngủ, vừa ngẩng đầu lên liền kinh ngạc: "Người trở lại bình thường rồi."

"Tên súc sinh ngươi dám nhân lúc ta không nhớ gì mà lừa ta?"

"Lừa ngươi?" Lạc Băng Hà bật cười, nếu như đã bại lộ, vậy cũng không cần thiết giả vờ làm gì. Hắn đè lên người Thẩm Thanh Thu, siết chặt cằm y: "Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta không phải phu thê hay sao. Gọi cũng gọi rồi, làm cũng làm rồi. Ngươi nói có đúng không, phu quân?"

Tay hắn giật tung tấm chăn bọc trên người y, mơn trớn làn da trần trụi bên dưới. Sau khi biến trở lại bình thường, quần áo của y đều rách tan nát, nói là khoả thân cũng không quá đáng. Thẩm Thanh Thu giận tím mặt, há mồm cắn mạnh vào cổ hắn, thừa cơ Lạc Băng Hà ăn đau, lại bồi thêm một cú hiểm hóc bên dưới.

Bên trong trúc xá lập tức truyền ra tiếng gào thét cực kỳ phẫn uất:

"THẨM THANH THU!!!"

Hôm đó náo lớn như vậy, Thẩm Thanh Thu cho rằng mình sẽ bị hắn lột một lớp da. Nào ngờ Lạc Băng Hà lại không làm gì, mang theo cuồng phong bão táp rời khỏi trúc xá.

Đến nay đã được ba ngày. Đừng nói người, tới cái bóng còn chẳng nhìn thấy.

Tiểu súc sinh đáng chết, có giỏi thì đừng về nữa.

Càng nghĩ càng tức, vừa tức lại vừa phiền não.

Thật ra Thẩm Thanh Thu không quá để tâm chuyện hắn lừa mình. Lạc Băng Hà là người thế nào, hai đời cộng lại, y hiểu rõ hơn ai hết. Hắn quỷ kế đa đoan, miệng lưỡi xảo trá, y từng thấy, cũng từng trải nghiệm. Nhưng bởi vì như vậy, y mới giận bản thân sao lại dễ dàng tin vào những lời đường mật của hắn, thậm chí còn muốn giao ra chân tâm, cùng hắn một đời một kiếp ở bên nhau.

Lời Lạc Băng Hà nói là giả, nhưng y rung động lại là thật.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, Thẩm Thanh Thu giật mình, không kịp suy nghĩ đã vội bật dậy đi đến mở cửa. Người kia cũng vì hành động đột ngột của y mà nhảy dựng lên.

"Sư tôn!" Minh Phàm cung kính hành lễ.

Trong mắt y chợt loé một tia thất vọng, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

"Chưởng môn sư bá mời người đến Khung Đỉnh Phong một chuyến."

Thẩm Thanh Thu gật đầu tỏ ý đã biết. Y vào phòng chỉnh lại y phục và phát quan, sau đó ngự kiếm đến Khung Đỉnh Phong. Đại đệ tử của Nhạc Thanh Nguyên đã chờ sẵn, dẫn y tới viện tử của hắn.

Trước phòng của Nhạc Thanh Nguyên có một cây hoa lê già, nhờ được linh khí nuôi dưỡng nên quanh năm đều nở rộ tươi tốt. Dưới gốc cây đặt một bộ bàn ghế, bày sẵn rất nhiều món ăn ngon. Vừa nhìn thấy y, Nhạc Thanh Nguyên liền mừng rỡ lôi kéo y cùng ngồi.

"Đây là…" Thẩm Thanh Thu khó hiểu hỏi.

"Tiểu Cửu quên rồi sao? Hôm nay là sinh thần của đệ."

Y đúng là quên thật. Lần cuối cùng được mừng sinh thần, là chuyện rất lâu của kiếp trước.

Nhạc Thanh Nguyên thở dài nói: "Đều trách ta, mấy năm nay công vụ bận rộn, không có thời gian mừng sinh thần cho đệ."

Thẩm Thanh Thu lắc đầu. Trên thế gian này, có lẽ chỉ còn duy nhất mình hắn là nhớ tới sinh thần của y. Rõ ràng là y tệ bạc, đem toàn bộ thành ý và lễ vật của hắn vứt bỏ, nhưng người này lại nhận mọi lỗi lầm về phần mình. Hắn thật ngốc, bất kể là Nhạc Thanh Nguyên kiếp trước hay kiếp này đều ngốc như vậy, ngốc tới mức vì một kẻ cặn bã như y mà bị vạn tiễn xuyên tâm, hồn phi phách tán.

Nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy mảnh Huyền Túc gãy nát trên nền ngục lạnh lẽo, lòng Thẩm Thanh Thu lại chợt buốt đau.

Nhạc Thanh Nguyên gắp thức ăn đặt vào trong chén của y, cười nói: "Đệ nếm thử xem, đây đều là do đầu bếp chính của đệ nhất tửu lâu nấu đấy."

Thẩm Thanh Thu ăn một miếng thịt, quả thật rất ngon, tuy rằng so với Lạc Băng Hà vẫn còn kém một chút. Y bất giác nhíu mày, sao lại nhớ tới tên tiểu súc sinh đó nữa rồi. Thật đúng là âm hồn không tan.

"Không ngon sao?"

"Không, rất ngon."

"Đệ thích là tốt rồi. Nào, ăn nhiều một chút."

Nhạc Thanh Nguyên liên tục gắp thức ăn cho y, chén của mình thì lại trống không. Thẩm Thanh Thu san bớt một nửa qua cho hắn, giống như ngày bé, mỗi năm sinh thần hắn chỉ đủ tiền mua cho y một chiếc bánh nhỏ, bọn họ chia đôi. Lúc ấy Nhạc Thanh Nguyên luôn miệng hứa hẹn sau này sẽ bù đắp cho y thật nhiều sơn hào hải vị.

Đáng tiếc rằng, có quá nhiều hiểu lầm xảy ra, nguyện vọng đơn giản đó lại không cách nào thực hiện được.

Thẩm Thanh Thu kính hắn một ly rượu, khẽ cười: "Đa tạ huynh, thất ca."

Đa tạ huynh đã vì ta xả thân hy sinh.

Đa tạ huynh đã ở bên ta không rời không bỏ.

Đa tạ huynh đã cùng ta đón sinh thần này.

Trải qua hai đời, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu có thể buông xuống gánh nặng, thật lòng thật dạ gọi hắn một tiếng thất ca. Cho dù quá khứ không thể thay đổi, nhưng khúc mắc đã được tháo gỡ, bọn họ vẫn có thể làm lại từ đầu, chân chính đối diện nhau mà không còn vướng bận.

Nhạc Thanh Nguyên vô cùng vui vẻ, không ngừng kể chuyện trời nam đất bắc. Hắn nói, y nghe, không khí hài hoà, phảng phất như ngược dòng thời gian trở lại những năm tháng xa xưa thuở ấy.

Đến khi trở về trúc xá, Thẩm Thanh Thu đã ngà ngà say. Rượu của Nhạc Thanh Nguyên trước ngọt sau cay, hương vị thấm tận ruột gan. Tuy thần trí y vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng bước chân lại hơi lảo đảo, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Vừa mở cửa ra, liền thấy Lạc Băng Hà đang ngồi trong phòng. Tâm trạng của Thẩm Thanh Thu rất tốt, không muốn tiếp tục tính toán nợ cũ với hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi về rồi."

"Ngươi vừa đi đâu?"

Một câu này khẩu khí vô cùng nặng nề, hệt như tát thẳng vào mặt Thẩm Thanh Thu. Y bị khơi mào tính kiêu ngạo, lạnh lùng đáp: "Liên quan gì tới ngươi."

Lạc Băng Hà nổi giận đi tới muốn bắt lấy tay y, lại bị Thẩm Thanh Thu nhanh nhẹn né được. Hai người giao thủ với nhau, chưa được mấy chiêu Thẩm Thanh Thu đã bị hắn bóp cổ dồn vào vách tường.

"Có gan đi gặp Nhạc Thanh Nguyên, lại không có gan nói ra sao? Thế nào, mới vắng vẻ ngươi mấy ngày, ngươi đã không nhịn được mà bò lên giường kẻ khác rồi?"

Thẩm Thanh Thu phẫn nộ ngập trời, bất chấp tất cả quăng cho hắn một bạt tai, tức phát run mắng: "Súc sinh, ngươi câm miệng."

Hắn cho rằng y là loại người gì, là tiện nhân ai ai cũng ngủ được sao. Thẩm Thanh Thu không ngại muôn đời mang ác danh, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ khác sỉ nhục mình như vậy.

Lực đạo trên cổ bỗng chốc tăng lên, ngay lúc y tưởng rằng sẽ bị hắn bóp chết, thì Lạc Băng Hà lại buông tay ra, kéo y quăng lên giường.

"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là súc sinh thật sự." Lạc Băng Hà cười lạnh, cúi sát xuống gần y ác độc nói: "Ta không chỉ muốn làm ngươi, còn muốn để cho toàn bộ người của Thương Khung Sơn Phái đến chứng kiến ngươi bị ta làm, ở dưới thân ta dâm đãng cầu hoan như thế nào, đặc biệt là vị thất ca kia của ngươi."

Thẩm Thanh Thu không hề nghi ngờ hắn nói được làm được. Y sợ tới vỡ mật, liều mạng ra sức giãy dụa.

"Buông ta ra, súc sinh, buông ta ra."

Lạc Băng Hà không tốn bao nhiêu sức lực đã chế trụ được y. Từng tiếng roạt liên tiếp vang lên, y phục trên người ít đi một món, lòng Thẩm Thanh Thu cũng lạnh thêm một phần. Hắn hôn lên môi y, không hề thương tiếc giày xéo nó, hai cánh môi đều bị hắn cắn nát, máu tươi rót vào trong miệng, tanh tưởi lại chua xót. Vật nhỏ dưới thân nằm gọn trong tay hắn, chỉ cần mạnh thêm chút nữa thôi chắc chắn sẽ bị bóp nát. Hắn quá thô bạo, Thẩm Thanh Thu không hề cảm nhận được một chút khoái cảm nào, chỉ có đau đớn cùng tủi hổ không ngừng tra tấn hành hạ y.

Y từ bỏ chống cự, cắn răng chịu đựng hắn ngược đãi thân thể mình, nước mắt lại không khống chế được chảy xuống.

Hắn nói thích y, y đã tin. Nhưng sự thật lại quá tàn khốc, hắn chỉ muốn trả thù, đơn thuần xem y là công cụ phát tiết.

Nếu vậy, tại sao phải đối xử tốt với y, tại sao lại cho y thấy một mặt dịu dàng của hắn, tại sao lại khiến y mù quáng tin tưởng những điều không thể xảy ra.

Là thân thể còn chưa đủ, ngay cả trái tim cũng muốn hủy hoại luôn sao.

Lạc Băng Hà ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Thu không ngừng rơi lệ. Y không tiếng động khóc rất thương tâm, trong mắt đã không còn chút ánh sáng nào, mờ mịt buông xuôi.

Hắn vốn dĩ định mặc kệ mà tiếp tục trừng phạt y, nhưng cảm giác khổ sở trong tim lại quá mức rõ ràng. Lạc Băng Hà tức giận đấm mạnh xuống giường, quát lớn: "Khóc cái gì. Thật mất hứng. Chơi kỹ nữ còn thú vị hơn ngươi."

Nói xong liền đá cửa bỏ ra ngoài, để lại Thẩm Thanh Thu một mình trong phòng. Toàn thân y trải rộng dấu tím xanh lẫn vết cắn, có nơi mơ hồ còn rướm máu, bộ dáng cực kỳ thê thảm, hệt như món đồ chơi bị vứt bỏ sau khi hung hăng đùa bỡn xong, chật vật lại khó coi.

Y thất thần nằm trên giường hồi lâu, mới đứng dậy đi về phía tủ tìm y phục cho mình. Nước mắt đã cạn khô mà trong lòng không thể nào bình tĩnh lại.

Ban nãy uống nhiều rượu nên bây giờ rất khát. Thẩm Thanh Thu đi đến cạnh bàn rót nước, bất chợt nhìn thấy trên bàn có một lồng đậy nhỏ. Y mở lồng ra, bên trong là mỳ trường thọ cùng dĩa bánh đào tiên, trên mỗi chiếc bánh đều có chữ, hợp lại thành câu chúc Sinh Thần An Khang.

Đây là...Lạc Băng Hà chuẩn bị? Hắn biết hôm nay là sinh thần của y?

Thức ăn đều đã nguội, có lẽ hắn đã đợi rất lâu, từ nhiệt tình ban đầu dần hoá thành tâm tàn ý lạnh.

Trong lòng Thẩm Thanh Thu ngũ vị tạp trần, y cầm một cái bánh bẻ ra, chưa kịp cho vào miệng thì chợt thấy mảnh giấy giấu giữa nhân bánh.

Dòng chữ cứng cáp hữu lực, là do y lúc trước cầm tay hắn luyện từng nét từng nét.

Sư tôn, ta xin lỗi.

Thẩm Thanh Thu vội bẻ cái thứ hai.

Sư tôn, ta thích người.

Cái thứ ba.

Sư tôn, cho ta một cơ hội được không?

Cái thứ tư.

Sư tôn, ta nhất định sẽ đối xử tốt với người.

Mỗi chữ chân thành mà tha thiết, hệt như hắn đang đứng bên cạnh khe khẽ nói vào tai y. Thẩm Thanh Thu có thể tưởng tượng, khi làm những thứ này hắn đã háo hức đến mức nào. Hoá ra Lạc Băng Hà biến mất ba ngày nay không phải vì giận y, mà là muốn cho y một bất ngờ. Hắn trông ngóng y sớm quay về cùng đón sinh thần với hắn. Nhưng y lại không hay biết gì vui vẻ ở cạnh Nhạc Thanh Nguyên.

Thẩm Thanh Thu siết chặt bốn mảnh giấy trong tay, cẩn thận cất vào túi trữ vật. Sau đó gấp gáp chạy ra ngoài tìm hắn. Y tìm rất lâu vẫn không tìm được, lại không dám lớn tiếng gọi, sợ sẽ kinh động người khác. Cuối cùng đành thất vọng quay về.

P/s: Đọc chùa là chém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net