Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Thẩm Thanh Thu thẫn thờ một mình đi dạo giữa rừng trúc, vừa đi vừa suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

Không giết được, cũng không thể làm trái lòng mình đối xử tốt với Lạc Băng Hà. Chẳng lẽ phải bỏ phái mà đi trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm nào đó mãi mãi không gặp lại hắn.

Còn đang phân vân không biết làm sao thì đột nhiên nghe thấy mảnh rừng phía trước xảy ra xao động. Thẩm Thanh Thu đứng nấp sau một gốc cây, lặng lẽ theo dõi Lạc Băng Hà cùng đám người Minh Phàm xung đột đánh nhau.

Minh Phàm sợ Ninh Anh Anh giận dỗi, vốn dĩ đã định dừng tay, ai ngờ bất chợt bị Lạc Băng Hà cho một cú ngay mặt, máu nóng bốc lên, xem ra lần này không lột một lớp da của Lạc Băng Hà thì quyết không bỏ qua.

Thẩm Thanh Thu giật mình, chưa kịp suy nghĩ đã vội sử dụng Trích Diệp Phi Hoa ngăn cản đám nhóc kia. Minh Phàm ngã xuống đất la oai oái, điên tiết gầm lên:

"Là kẻ nào?"

Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ đành lộ diện, lạnh lùng nhìn thoáng qua, nghiêm khắc nói:

"Gây gổ đánh nhau, các ngươi xem Thanh Tĩnh Phong là cái chợ sao?"

Minh Phàm cùng chúng đệ tử sợ hãi quỳ rạp dưới đất, lắp bắp giải thích:

"Sư tôn, không phải, là hắn..."

"Không nói nhiều, tất cả đến giáo đường quỳ hai canh giờ cho ta, chép phạt môn quy hai mươi lần."

Đám người Minh Phàm ngớ ra một hồi. Trước nay bọn họ ức hiếp Lạc Băng Hà không phải lần đầu tiên, sư tôn đều mắt nhắm mắt mở giả vờ không thấy, sao...sao bây giờ lại...

"Còn không đi, chẳng lẽ muốn ta phải dìu các ngươi đi sao?"

Thẩm Thanh Thu híp mắt nói, y sao lại không nhìn ra được sự ngỡ ngàng trong mắt Minh Phàm. Kiếp trước dung túng Minh Phàm hành hạ Lạc Băng Hà chỉ vì muốn hắn thay y trút hết bực bội, nhưng giờ đây nhìn lại, hành động này không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết, kết cục sau này bị Lạc Băng Hà ném xuống hố cho vạn trùng xâu xé.

Y vẫn còn nhớ như in tiếng kêu la gào thét ngày đó của Minh Phàm. Lạc Băng Hà bắt y phải mở to mắt nhìn đồ đệ của mình từng người một bị ăn tươi nuốt sống.

Đám người Minh Phàm nghe vậy liền sợ tái mặt, líu ra líu ríu kéo nhau đi lĩnh phạt. Lạc Băng Hà vừa định đứng lên, đã bị uy áp của Thẩm Thanh Thu đè xuống không cho nhúc nhích. Ninh Anh Anh cũng bị y đuổi đi, trong rừng thoáng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Sư tôn..." Lạc Băng Hà yếu ớt gọi, ánh mắt vô thức đảo quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Thẩm Thanh Thu vung chiết phiến đánh rơi miếng ngọc quan âm bị mắc trên nhánh cây, chụp lấy rồi ném cho Lạc Băng Hà. Hắn kinh ngạc ngước mắt nhìn y, mừng rỡ nói:

"Đa tạ sư tôn!"

Vui vẻ chưa được bao lâu, lại nghe y nói:

"Ngươi hãy rời khỏi đây đi."

"Dạ?" Lạc Băng Hà mờ mịt không hiểu.

"Ngươi thấy rồi đấy. Đám Minh Phàm không thích ngươi. Mà ta..." Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, tận lực khiến cho giọng của mình duy trì bình tĩnh "...cũng không thích ngươi. Ngươi ở Thanh Tĩnh Phong sẽ không có tương lai. Chỉ cần ngươi muốn, các phong còn lại, thậm chí là môn phái khác, ta đều có thể an bài ổn thoả mọi thứ cho ngươi."

Lạc Băng Hà run rẩy khoé môi, hai mắt ầng ận nước, bò đến dưới chân Thẩm Thanh Thu níu chặt vạt áo y, nức nở cầu xin:

"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi. Đệ tử không nên đánh nhau với các sư huynh. Sư tôn muốn trách phạt thế nào cũng được, chỉ xin người... đừng đuổi đệ tử đi."

"Thanh Tĩnh Phong có gì tốt, để ngươi dù bị đối xử như thế vẫn kiên trì ở lại?"

Lạc Băng Hà không đáp, đúng hơn là hắn không dám nói ra. Thanh Tĩnh Phong dù có ngàn cái không tốt, chỉ cần một ngày Thẩm Thanh Thu còn ở đây, hắn vẫn muốn ở lại. Từ lần gặp đầu tiên, hắn đã đem vị tiên nhân lạnh lùng cao ngạo kia thâm tạc vào đáy lòng. Bất kể sau này đối phương từng chút một mài mòn đi hy vọng của hắn, thì hình bóng y trong trái tim hắn vẫn không cách nào xoá bỏ.

Hắn không biết cảm giác này là gì, hắn chỉ biết mình không muốn rời xa Thẩm Thanh Thu. Có thể vì hắn quá ngốc cho nên sư tôn mới chán ghét hắn. Lạc Băng Hà tự hứa với lòng, hắn sẽ nỗ lực gấp ngàn lần, gấp vạn lần, trở thành một đệ tử ưu tú, vậy thì có phải sư tôn sẽ thích hắn, chịu nhìn hắn hay không?

Hắn không dám xa cầu, chỉ cần một chút ít sự quan tâm của đối phương là đủ rồi, quá đủ rồi.

"Sư tôn, đệ tử sai rồi, đệ tử sai rồi." Lạc Băng Hà vừa nói vừa dập đầu xuống đất. Cái trán đã bị đụng tới chảy máu vẫn không chịu ngừng lại.

"Đủ rồi." Thẩm Thanh Thu nhíu mày khẽ quát, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, trong lòng không biết là tư vị gì, phiền chán nói: "Muốn đi hay ở tùy ngươi. Ta không miễn cưỡng."

"Đa tạ sư tôn."

Y xoay người quay về trúc xá, trong lòng rối như tơ vò. Vốn tưởng có thể nhân cơ hội đá bay mối hoạ này, từ nay sống chết của hắn không liên quan tới mình, ai ngờ hắn lại lỳ lợm không chịu đi. Xem ra chỉ đành đi bước nào tính bước nấy.

Thẩm Thanh Thu chợt dừng chân, lo sợ đám Minh Phàm âm thầm ghi hận lại tiếp tục gây khó dễ cho Lạc Băng Hà, trên mặt không giấu nổi chán ghét nhưng vẫn phải cắn răng nói:

"Bên hông trúc xá còn một căn phòng, ngươi dọn đến đó ở."

Nói xong liền bỏ đi, cũng không màng xem phản ứng của Lạc Băng Hà.

Sáng hôm sau thức dậy, Thẩm Thanh Thu phát hiện trên bàn không biết từ lúc nào đã chuẩn bị sẵn một bát cháo nóng hổi, bụng thầm nghĩ tiểu tử Minh Phàm hôm qua bị trách phạt, hôm nay đã gấp gáp muốn lấy công chuộc tội rồi.

Đợi rửa mặt thay y phục xong, cháo cũng đã nguội bớt, nhiệt độ vừa thích hợp, Thẩm Thanh Thu từ tốn ăn một muỗng, hai mắt tức khắc sáng lên.

Hạt cháo nhuyễn mịn, gia vị hoàn hảo, thịt và hành băm nhỏ phối hợp tôn độ thơm ngon lên tới đỉnh điểm, khiến y phút chốc cảm thấy tất cả những món mình từng ăn trước đây chẳng khác nào cơm thừa canh cặn.

Cho dù Thẩm Thanh Thu không phải người ham mê mỹ thực, cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của món cháo này, từng muỗng một chậm rãi ăn hết sạch, dung nhan thanh lãnh thoáng hiện vẻ thoả mãn hiếm có.

Tất cả biểu hiện đó đều lọt vào trong mắt Lạc Băng Hà, hắn rụt rè đứng nép ngoài cửa, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy vừa định hỏi hắn đến đây làm gì thì Lạc Băng Hà đã lên tiếng trước.

"Sư tôn, có thích không?"

Y sửng ra một chập, ngạc nhiên hỏi:

"Cháo là do ngươi nấu?"

Lạc Băng Hà gật đầu, mặt Thẩm Thanh Thu thoáng chốc liền tối sầm.

Vốn muốn hỏi Minh Phàm người nấu là ai, định bụng lôi hắn về làm đầu bếp riêng cho Thanh Tĩnh Phong, giờ kế hoạch chỉ có thể chết non mà chưa kịp thực hiện.

"Sư tôn, nếu người thích, ngày nào đệ tử cũng sẽ nấu cho người." Lạc Băng Hà hào hứng nói.

Thẩm Thanh Thu muốn nói không cần, nhưng nhớ lại bát cháo ban nãy, hương vị thơm ngon vẫn còn đọng lại trong miệng chưa tan khiến dạ dày cồn cào ngứa ngáy, nghĩ sao cũng thấy luyến tiếc.

Y còn đang do dự không quyết, thì Lạc Băng Hà lại bồi thêm cú nữa:

"Đệ tử biết nấu rất nhiều món, một ngày ba bữa không thành vấn đề, nhất định sẽ không làm sư tôn thất vọng."

Nội tâm chán ghét bị mỹ thực tuyệt vời đè bẹp, cán cân nghiêng hẳn về một bên. Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ, nếu hắn đã tự nguyện muốn làm nô tài hầu hạ mình, tội gì không trọng dụng. Coi như đổi một cách khác đòi lại món nợ trong địa lao kiếp trước.

Y lạnh nhạt gật đầu, Lạc Băng Hà cười tươi như hoa, hí ha hí hửng nói muốn chuẩn bị bữa trưa cho y xong liền chạy như bay tới nhà bếp.

Thẩm Thanh Thu nhấp một ngụm trà, không hiểu sao lại có cảm giác bản thân vừa tự chui đầu vào rọ.

P/s: Chương sau bắt đầu rải thịt rồi, tuy chỉ là thịt nửa nạc nửa mỡ. Nhưng cũng tự cảm thấy mình thật biến thái, thật đen tối. Theo thiết lập truyện, Băng Ca hiện tại chỉ mới 14 tuổi thôi, ứ ư...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net