Phiên Ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên Ngoại 3

Giấc mộng lần trước đã qua nhiều ngày.

Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Thanh Thu lập tức ném cái lư hương khốn kiếp đó bay xa một vạn tám nghìn dặm, rốt cuộc mới yên lòng, giữ nó lại không biết sẽ còn xảy ra chuyện quái đản nào nữa đây.

Mùa hè có chút nóng nực, y sai người đặt một chiếc giường gỗ nhỏ trước hiên trúc xá, thoải mái ngủ trưa. Vừa chợp mắt được một lúc, bên vai bỗng bị ai đó nhẹ nhàng lay động, thanh âm non nớt quen thuộc truyền vào trong tai.

"Sư tôn, sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, sau đó lập tức nhắm lại, mơ màng nói: "Đừng làm phiền ta."

Y đang định tiếp tục ngủ, bất chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm, kinh hãi nhìn lại lần nữa, mới biết được không đúng chỗ nào.

Người trước mặt là Lạc Băng Hà thuở thiếu niên, dáng vẻ nhiều nhất chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Mà y rõ ràng đang ngủ trưa ngon lành, bỗng biến thành ngâm mình trong suối nước nóng, được hắn đứng bên cạnh hầu hạ tắm rửa.

Lại là mộng cảnh sao? Nhưng y đã vất cái lư hương kia rồi, sao lại bị kéo vào trong mộng lần nữa?

"Sư tôn."

Tiểu Băng Hà thấy sắc mặt y khác lạ, lo lắng y ngâm nước quá lâu sẽ bị cảm. Nhưng chưa kịp chạm vào, Thẩm Thanh Thu đã theo phản xạ vung tay hất ra, khiến hắn không kịp phòng bị ngã nhào xuống nước.

Bọt nước văng tung toé, mặt hồ xao động một trận rồi dần yên ả trở lại. Tiểu Băng Hà ngoi lên, thở gấp vài hơi, cúi đầu im lặng không dám nhìn y.

"Ngươi sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, không biết có phải do ngâm nước nóng hay không, mà từ trán đến cổ hắn đều rất đỏ. Y thử vỗ nhẹ lên mặt hắn một cái, Tiểu Băng Hà đột nhiên bắt lấy cổ tay y, sau gáy cũng bị hắn đè chặt, ướt át hôn môi.

"Ưm...ưm..."

Cái hôn vừa thô bạo vừa non nớt, giống như trẻ con mút kẹo, rất thích nhưng lại luyến tiếc ăn hết, mang theo một loại ý vị khác xa hắn của lúc trưởng thành. Thẩm Thanh Thu không thấy phản cảm với nụ hôn này, ngược lại còn vì kỹ thuật vụng về của hắn mà có chút buồn cười. Khi cùng Lạc Băng Hà kia thân mật, y luôn là người thua cuộc, giờ có cơ hội trả đũa, lý nào lại bỏ qua.

Thẩm Thanh Thu đưa lưỡi thăm dò khoang miệng hắn, dạy hắn cách hôn chân chính là như thế nào. Tiểu Băng Hà ngây thơ đi theo sự dẫn dắt của y, hôn không dứt ra nổi. Thân thể của Thẩm Thanh Thu cọ sát vào hắn rất thoải mái, đáng tiếc vướng bận mấy lớp y phục, không thể tận tình hưởng thụ tư vị của đối phương. Tiểu Băng Hà vội vã cởi hết quần áo của mình, trần trụi ôm lấy y.

Ban nãy ở dưới nước nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp này, hắn lại không tự chủ nhớ đến cảnh tượng giao hoan bên bờ suối ngày ấy, lửa dục thiêu đốt, khát cầu cùng y dung hoà một lần nữa.

Bàn tay đặt trên lưng trượt dần xuống eo, mân mê hai cánh mông căng tròn, tìm được nơi bí ẩn dụ hoặc kia, chậm rãi tham nhập một ngón tay vào trong mơn trớn thành ruột.

Thẩm Thanh Thu hoảng hốt đẩy hắn ra. Cho dù đây là Lạc Băng Hà, nhưng hắn hiện tại vẫn là một tên nhóc lông tơ còn chưa mọc đủ, cùng hắn làm loại chuyện này, cảm giác như y đang tàn phá cỏ non, quá mức vô sỉ.

Tiểu Băng Hà tủi thân lên tiếng: "Sư tôn..."

Y quay mặt đi, cắn răng nói: "Không được, ngươi còn nhỏ."

"Ta không nhỏ. Ta cũng rất lớn." Hắn kéo tay y đặt lên dương căn của mình, nghiêm túc nói: "Sư tôn không tin thì sờ thử xem."

Thẩm Thanh Thu kinh hãi rút tay lại, giận dữ quát: "Ta không nói cái đó. Ta nói là...tuổi của ngươi còn nhỏ."

"Đệ tử đã sắp 16 tuổi. Đã có thể thành thân được rồi."

"Dù vậy vẫn không được."

"Sư tôn..." Tiểu Băng Hà nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm y: "Đệ tử rất khó chịu."

Thẩm Thanh Thu nào lạ gì cái đức hạnh của hắn, diễn tuồng mà thôi, y mới không bị mắc lừa đâu. Nhưng chết tiệt, y chính là không kháng cự được.

Dù sao cũng chỉ là mộng, buông thả một lần thì có sao đâu. Huống chi bị hắn sờ soạng nãy giờ, nói không ham muốn là giả.

Thẩm Thanh Thu bước lên bờ, nhỏ giọng nói: "Ở đây không được. Về trúc xá trước đã."

Y chỉ vừa kịp khoác một lớp áo ngoài, cả người đã bị nhấc bổng lên. Vốn định mắng hắn quá nóng vội, mới nhìn một cái, Thẩm Thanh Thu liền há hốc mồm.

Trời trời trời đất ơi, tiểu súc sinh này lại dám trần truồng bế y chạy.

Đến khi đã nằm trên giường, y mới hoàn hồn lại, tức giận đạp lên vai hắn: "Ngươi điên rồi hả, không sợ bị người khác nhìn thấy sao."

Tiểu Băng Hà nắm cổ chân y, vừa hôn vừa đáp: "Đã rất khuya rồi, không có ai đâu. Hơn nữa, ta thực sự chờ không kịp."

Nụ hôn của hắn dọc theo cẳng chân lên tới bắp đùi, mỗi nơi đi qua đều lưu lại dấu vết ái muội. Hắn vùi đầu giữa hai chân y, chăm chú ngắm nhìn huyệt động xinh đẹp kia, không nhịn được tò mò vươn đầu lưỡi khẽ liếm.

Thẩm Thanh Thu rùng mình, xấu hổ nói: "Nơi đó...không được liếm..."

Tiểu Băng Hà mờ mịt hỏi: "Tại sao vậy ạ? Chỗ này của sư tôn rất xinh đẹp, còn chảy nước, mùi vị vô cùng ngọt ngào, ta rất thích."

Hắn nói xong, bất chấp ý kiến của Thẩm Thanh Thu tiếp tục hăng hái liếm mút. Hai chân bị hắn giữ chặt, nửa người dưới được nhấc bổng lên cao khiến y không tài nào né tránh hắn tùy ý càn rỡ. Nếp nhăn ngoài cửa động bị cái lưỡi hư hỏng của hắn làm cho run rẩy, phân bố ra càng nhiều dịch thể trong suốt, toàn bộ đều bị hắn nuốt vào trong bụng.

Tiểu Băng Hà càng làm càng say mê, thấy chưa đủ, liền dùng hai ngón tay căng ra huyệt khẩu, luồn đầu lưỡi vào bên trong trêu chọc thịt non, cướp lấy càng nhiều chất lỏng ngọt lịm.

"A...không..." Thẩm Thanh Thu bị cơn khoái cảm xa lạ làm cho phát run. Đầu lưỡi vừa ướt vừa nóng, cực kỳ linh hoạt, đem lại kích thích hoàn toàn khác hẳn so với dùng ngón tay hay dương căn của hắn.

Y không dám nhìn cảnh tượng bên dưới xem giờ nó đã trở nên dâm loạn đến mức nào, thân thể thuận theo dục vọng, mặc cho Tiểu Băng Hà muốn làm gì thì làm.

"Ngươi...sao ngươi lại...thành thục như vậy?"

Thẩm Thanh Thu có chút không cam lòng, chịu thua đứa lớn đã đành, ngay cả đứa nhỏ cũng có thể làm y mất tự chủ. Chẳng lẽ chuyện trên giường này cần có khả năng thiên phú hay sao. Y thà tin rằng Lạc Băng Hà sinh ra đã là cầm thú, chứ không muốn thừa nhận mình kém cỏi hơn hắn.

Tiểu Băng Hà thoả mãn ngẩng đầu lên, thật thà đáp: "Lúc cùng sư tôn hoan hảo bên bờ suối, đệ tử ngu dốt làm người bị thương, hối hận không thôi. Cho nên sau này đã dốc lòng học hỏi, xem hết sách tranh, hy vọng có thể khiến sư tôn thoải mái."

Nói như vậy, từ thời điểm đó, hắn đã bắt đầu nảy sinh ý tưởng đại nghịch bất đạo với y rồi sao? Tiểu súc sinh không hổ là tiểu súc sinh, mắng không oan xíu nào, ngoài mặt ngoan ngoãn hiếu thuận, trong đầu lại nghĩ làm sao lột sạch y phục của sư tôn mình, đem người đè ở dưới thân ngày đêm ân ái.

Thẩm Thanh Thu không hiểu, y rốt cuộc đã sai ở điểm nào, hai đời đều dạy dỗ ra một Lạc Băng Hà mặt người dạ thú, đời sau khốn nạn hơn đời trước.

Y không kịp tức giận, đã bị hắn một phát xỏ xuyên, bộ vị tư mật của hai người dính liền không lọt một khe hở. May mắn côn thịt của hắn không lớn bằng lúc trưởng thành, huyệt nhỏ được hắn hầu hạ ướt đẫm, xông vào không quá trắc trở, nhưng chung quy vẫn làm y hơi khó chịu.

Học thì học, lý thuyết làm sao sánh được với kẻ đã thân chinh bách chiến. Tiểu Băng Hà không đủ khả năng kiềm chế, mỗi lần đâm vào đều dựa theo cảm giác của mình mà phát tiết dục vọng, không biết nặng nhẹ, càng không biết chạm vào đâu mới khiến Thẩm Thanh Thu sung sướng.

"A...nhẹ chút...ưm..."

Tràng đạo bị thô bạo xâm nhập, nhưng lại gãi không đúng chỗ ngứa, làm y vừa vui thích vừa thống khổ. Thẩm Thanh Thu không bỏ được mặt mũi xuống để chỉ dạy hắn cách thao mình, đành cắn răng cật lực nhẫn nhịn. Rõ ràng cách đỉnh cực lạc chỉ thiếu một bước thôi, lại cố tình không thể đạt được.

Thẩm Thanh Thu cầu mong giấc mộng này mau chóng kết thúc. Đột nhiên hai tiếng chậc chậc nối tiếp vang lên, y chấn kinh quay đầu, nhìn thấy Lạc Băng Hà trưởng thành đang đứng ngoài cửa chứng kiến một màn xuân sắc vô biên trên giường.

Hắn cảm thán: "Là ta ở bên ngoài không hầu hạ sư tôn vừa ý hay sao? Để người đói khát tới mức phải vào mộng tìm hoan thế này."

Tiểu Băng Hà chỉ liếc thoáng qua, rồi làm như không có chuyện gì chăm chỉ cày cấy trên người Thẩm Thanh Thu. Đáng tiếc y không bình tĩnh được như hắn, thở dốc nói:

"Sao...sao ngươi vào đây được?"

"Sư tôn quên ta là truyền nhân của Mộng Ma rồi sao? Người không hề đề phòng ta, đi vào trong mộng quả thực là dễ dàng."

Lạc Băng Hà đi tới cạnh giường, ngồi xuống xoa đầu Thẩm Thanh Thu, khẽ cười nói: "Lúc ta trở về thấy sư tôn đang ngủ, dáng vẻ rất khổ sở. Ta lo lắng chuyện lư hương lần trước để lại tác dụng phụ, nên mới vào trong mộng của người, không ngờ...lại để ta thấy được cảnh này."

Hắn ghét bỏ nhìn Tiểu Băng Hà: "Đồ ngu ngốc, không có trình độ gì cả." Sau đó dùng tay ước lượng khoảng cách, nhấn vào một điểm trên bụng Thẩm Thanh Thu rồi nói: "Ở đây, sư tôn thích nhất là được đâm vào đây, càng dùng sức sẽ càng chảy nhiều nước."

Tiểu Băng Hà nghe lời, quy đầu tận lực ma sát điểm mẫn cảm kia, quả nhiên khiến Thẩm Thanh Thu run rẩy lợi hại, tiếng ngâm rên nức nở kiều mị, cả người giống như sắp hoá thành một vũng nước xuân.

Lạc Băng Hà cúi đầu chăm sóc nhũ hoa xinh đẹp của y, một tay bận rộn vuốt ve ngọc hành đáng thương đã bị bỏ quên nãy giờ. Nụ hoa ngậm trong miệng hắn nở rộ đỏ bừng, bên còn lại trống trải cũng thèm khát được người ta đụng chạm. Y vừa định đưa tay xoa nắn, thì Tiểu Băng Hà đã nhanh nhẹn gặt hái trước.

Cùng là Lạc Băng Hà, giờ lại biến thành hai, một lớn một nhỏ ở trên người y tác loạn, những nơi nhạy cảm nhất đều bị bọn họ khống chế, đem y nhấn chìm trong cơn trụy lạc hoang đường cực điểm này.

Lạc Băng Hà xoay người y lại, cự vật đằng sau ở trong cơ thể y xoay tròn một vòng, khoái cảm xộc thẳng lên não, thịt huyệt co rút cắn chặt dương căn, Tiểu Băng Hà ăn đau gầm nhẹ một tiếng.

"Sư tôn, chặt quá, ta không cử động được."

Thẩm Thanh Thu thở hồng hộc, cố gắng thả lỏng thân thể, y vừa mới buông lơi, côn thịt đã tàn bạo công kích, vồ vập xâm chiếm hậu huyệt nhỏ bé. Hắn đâm vừa nhanh vừa ác, giống như đem y trở thành con mồi, để hắn mặc sức xâu xé.

"Sư tôn, đừng quên ta chứ."

Lạc Băng Hà không cam lòng chịu thiệt, nâng cằm buộc y ngẩng đầu lên, hắn đã cởi hết quần áo, cầm côn thịt nóng rực của mình cọ vào má Thẩm Thanh Thu, ôn nhu dụ dỗ: "Sư tôn, ngoan, ngậm nó đi."

Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ khẩu giao cho hắn, không phải chê bai gì, mà vì con người y sĩ diện cao, không thể hạ mình đi chủ động hầu hạ hắn. Lạc Băng Hà tuy ở trên giường chơi rất phóng túng, nhưng chạm đến vấn đề mấu chốt, hắn vẫn suy tính kỹ càng, chuyện y không thích, hắn tuyệt đối không ép buộc.

Nay hắn đã mở lời trước, y cũng không còn trở ngại, há miệng ngậm lấy dương căn của hắn. Côn thịt thô to vẫn chưa vào được một nửa, vậy mà đã nhồi đầy khoang miệng, nước bọt tiết ra không có chỗ chứa, chảy xuống thấm ướt đệm giường. Thẩm Thanh Thu khó chịu phát khóc, ngước mắt nhìn hắn, mơ hồ mang theo một tia van xin.

Vị tiên nhân thanh cao kiêu ngạo bị bức thành bộ dáng dâm đãng tột cùng, bất kỳ nam nhân nào cũng không cầm lòng nổi. Lạc Băng Hà cũng vô pháp thương tiếc y, ngược lại càng muốn hung hăng thao chết y, thao y phải vừa khóc vừa xin tha mới thôi.

Hắn đè sau gáy Thẩm Thanh Thu, tự mình luật động, côn thịt ra ra vào vào trong khoang miệng ấm áp, nhiều lần đâm tới tận yết hầu, xúc cảm tuyệt vời không thua kém gì huyệt động phía dưới.

Thẩm Thanh Thu khóc không thành tiếng. Hai con dã thú liên tục gây sức ép cho y, thân thể bị bọn hắn kẹp giữa, từ trên xuống dưới đều bị lấp đầy, hai cây gậy thịt thô bạo đâm xuyên, khiến tay chân y bủn rủn không còn sức phản kháng.

Tiểu Băng Hà cắm rút thêm vài chục lần, rốt cuộc cao trào bắn ra, đem tinh dịch nóng hổi tưới lên thành ruột non mềm. Hắn rút phân thân khỏi huyệt khẩu, hài lòng nhìn thứ thuộc về riêng mình chảy ra từ cơ thể Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà vẫn còn chưa bắn, nhưng cũng buông tha cho miệng của y, kéo người ngồi trên đùi hắn, nâng mông y lên thẳng tắp đâm vào trong tiểu huyệt đã hơi sưng đỏ.

"A...hức...sâu quá...từ từ...hức ha..."

Thẩm Thanh Thu ôm cổ hắn khóc nức nở, rên rỉ không ức chế được. Lạc Băng Hà so với Tiểu Băng Hà càng hung ác hơn, càng biết cách chơi hơn, làm y dẫu đã vô cùng mệt mỏi vẫn có thể bị ép ra khoái cảm, liều mạng truy cầu hoan lạc, cùng hắn mây mưa điên đảo.

Tiểu Băng Hà nhìn hai người cuồng nhiệt giao hoan, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, dương vật mềm rũ lại ngẩng cao đầu, khiến hắn hoang mang không biết làm sao để giải quyết.

Lạc Băng Hà nhìn bộ dạng thất thố của mình lúc bé, bật cười nói: "Muốn nữa sao?"

Tiểu Băng Hà thành thật gật đầu.

"Vậy cùng đến."

Hắn chợt dừng động tác, vươn tay xoa nhẹ nơi giao hợp của hai người, sau đó chậm rãi chen một ngón tay vào cửa động đang bị côn thịt nhồi đến căng trướng, miễn cưỡng kéo ra một khe hở nhỏ.

Thẩm Thanh Thu rùng mình, đau đớn nhè nhẹ giúp y thoáng thanh tỉnh, hoảng sợ nói: "Ngươi...ngươi muốn làm gì?"

"Sư tôn đừng sợ, không sao đâu, chúng ta sẽ làm người thoải mái."

Thêm một ngón tay chen vào, đau đớn càng rõ rệt hơn. Thẩm Thanh Thu nhiều năm lui tới thanh lâu, cho dù chưa từng đích thân trải nghiệm, nhưng chuyện phong nguyệt cũng chứng kiến không ít. Nhìn hành động của hắn, y lập tức đoán ra ngay hắn muốn làm gì, lắc đầu sợ hãi nói:

"Không được. Không thể vừa đâu. Ta...ta sẽ chết mất. Hai người các ngươi lần lượt, muốn làm bao lâu cũng được. Nhưng không thể cùng nhau...cùng nhau..."

"Sư tôn cứ tin tưởng ta, giao hết mọi chuyện cho ta."

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt. Người chịu đựng không phải hắn, bị đau cũng không phải hắn, đối với kẻ hễ động dục là không bằng cầm thú, y làm sao tin tưởng cho nổi.

Sau lưng bị hắn siết chặt, trốn không thoát, Thẩm Thanh Thu cảm nhận được Lạc Băng Hà đã rút tay ra, thay thế bằng một thứ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, nóng bỏng cứng rắn cọ sát bên ngoài miệng huyệt.

"Không được, Lạc Băng Hà, ta xin ngươi, không thể, đừng làm vậy..."

Y kinh hồn táng đảm, gào khóc thảm thiết, nhưng vẫn không ngăn được quy đầu cực đại kia tách mở cửa huyệt tàn nhẫn xông vào. Đau đớn thấu tim dường như muốn xé nát y thành mảnh nhỏ. Da thịt từng phân từng tấc đều đau. Y giống như con cá mắc cạn, bất lực vùng vẫy, thoi thóp chờ chết.

"Đau quá...Lạc Băng Hà...Lạc Băng Hà...ta chết mất...đau quá...tha cho ta...a ha...hức..."

Tiểu Băng Hà vẫn chưa vào hết, hắn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Thẩm Thanh Thu, vội vã dừng xâm nhập, tình trạng cực kỳ bế tắc, lùi không được mà tiến cũng không xong.

Lạc Băng Hà cũng không khá hơn, dương vật bị nội bích ép chặt rất đau, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, nghiến răng hạ quyết tâm nói: "Mau vào đi."

"Nhưng sư tôn..."

"Càng kéo dài sẽ càng khổ sở. Nhanh một chút"

Khi côn thịt đâm vào tận gốc, hai cây dương vật gắt gao chen chúc một chỗ, Thẩm Thanh Thu gần như sắp đứt hơi, trước mắt biến thành màu đen, lý trí vỡ vụn. Y khó nhọc thở từng ngụm, hạ thân đau nhức kịch liệt, sợ rằng ngay cả ngũ tạng cũng đã bị hai căn tính khí khổng lồ kia chọc nát, động một chút liền đau không thiết sống.

Hai Lạc Băng Hà đè nén lửa dục không dám vọng động, kiên nhẫn ngồi yên đợi Thẩm Thanh Thu thích ứng. Cả hai liên tục đùa bỡn những điểm mẫn cảm trên người y, hy vọng khoái cảm có thể vùi lấp đi đau đớn hiện tại.

"Ưm..."

Thẩm Thanh Thu yếu ớt khẽ rên, giữa cơn đau như bị đoạ xuống địa ngục lại âm thầm tràn ra một tia vui sướng, lặng lẽ bò theo mạch máu của y mà lan khắp cơ thể. Huyệt nhỏ bắt đầu chảy nước, báo hiệu y đã động tình. Lạc Băng Hà mừng rỡ thử nhẹ nhàng di chuyển, quả nhiên không còn căng chặt như trước, đã có thể đồng thời tiếp nhận hai người bọn họ.

Sợ y vẫn còn đau, hai Lạc Băng Hà không dám cùng lúc tiến công, mà chia ra thay phiên thao huyệt, kẻ ra người vào, phối hợp nhịp nhàng ăn ý. Ba người dây dưa chung một chỗ, thông qua bộ vị dán sát thân mật mà cảm nhận mãnh liệt sự tồn tại của đối phương.

Lạc Băng Hà ân cần hỏi: "Sư tôn, còn đau không? Ta chậm lại một chút nhé."

Thẩm Thanh Thu đã khóc khàn giọng, khô khốc đáp: "Hức...còn đau...nhưng sướng lắm....cảm giác rất tuyệt...không cần chậm lại...cứ...cứ tiếp tục như vậy..."

Hắn nháy mắt ra hiệu với Tiểu Băng Hà, liếm cắn cổ y tà mị nói: "Ta sẽ khiến sư tôn càng sung sướng."

Dương vật dưới thân thay đổi cường độ, đạt được nhất trí đồng loạt đâm vào. Cúc huyệt giãn mở tối đa, tận tình hầu hạ hai cây côn thịt đang ra sức chiếm đoạt nó. Miệng huyệt bị căng tới mức mỏng dính, phần da xung quanh mơ hồ tấy đỏ, dịch thể của ba người trộn lẫn với nhau, hỗn loạn thành một đống.

"A...ha ưm a...ta...ta không chịu nổi nữa...tha cho ta đi..."

Thẩm Thanh Thu đã không phân biệt được sung sướng hay thống khổ, cái nào càng nhiều hơn. Y không còn đủ sức nhấc nổi một đầu ngón tay, thân thể hoàn toàn phó mặc cho người ta đùa bỡn. Đầu óc nửa tỉnh nửa mê, chỉ biết dựa theo bản năng rên rỉ cầu xin bọn họ chừa cho mình một con đường sống.

Nhìn thấy y thực sự đã đến cực hạn, hai Lạc Băng Hà cũng không dám tiếp tục kéo dài, đâm rút gần trăm lần rồi đồng thời bắn ra. Thẩm Thanh Thu run lên bần bật, thành ruột nóng như chứa lửa, tinh dịch phun trào không sót một giọt, khiến bụng y phồng lên như đang hoài thai ba tháng.

Lạc Băng Hà yêu thích sờ lên vùng bụng hơi nhô cao đó, thầm nghĩ nếu thật sự có cốt nhục của bọn họ thì tốt biết bao. Sau khi rút dương vật ra, hắn xé một mảnh vải đút vào hậu huyệt của y, ngăn chặn không cho tinh dịch chảy ra. Hắn ôm y vào lòng dịu dàng hôn môi, tưởng tượng khung cảnh một nhà ba người êm đềm hạnh phúc.

~~~

Thẩm Thanh Thu bừng tỉnh bật dậy, khắp người nhễ nhại mồ hôi. Giấc mộng kia ảnh hưởng quá lớn, hạ thân của y đã ướt một mảng. Ngoài trời tối đen, y nằm trên giường bên trong trúc xá, hẳn Lạc Băng Hà khi trở về đã đưa y vào phòng.

Một màn hoan ái kinh khủng kia vẫn khiến y phát run, không bao giờ muốn nó xảy ra lần nữa trong cuộc đời mình.

Thẩm Thanh Thu hung tợn quay đầu nhìn kẻ đang nằm bên cạnh, hắn cũng vừa mới tỉnh, không biết xấu hổ vạch áo nằm nghiêng dụ dỗ y.

Đêm đó, Lạc Băng Hà lại bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, ôm gối lăn tới phòng chứa củi sám hối.

~~~

P/s: Liệt não rồi. Để viết xong chương này phải xài hết chất xám đấy. Đọc lại kiểm tra cũng ù ù cạc cạc, ko còn sức cảm nhận nó có hay không nữa😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net