LÔNG VŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Hàn Tuyết đứng dựa vào tường trong lúc Tiết Mông đang cố gắng gây sự chú ý bằng bộ lông tuyệt đẹp tô điểm cho hắn ngay lúc này.

Tất nhiên tất cả chuyện đó chắc chắn rất bất bình thường bởi vì Tiết Mông hiện giờ đang là một con công mặc dù ngày thường hắn đã luôn giống. Nhưng lần này là con công thật sự.

Sau đó Mai Hàn Tuyết không thể nhớ nổi làm thế nào y có thể rơi vào hoàn cảnh này.

Trên đường đến đỉnh Tử Sinh, y được chào đón bởi một con chó nhìn rất giống sói và khá thân thiện nhưng y vẫn cảm thấy kì lạ.

Mãi cho đến lúc y gặp được Sở Vãn Ninh, y mới biết được chuyện gì đang xảy ra. Y nhận được lời giải thích cho bức thư được gửi đến vài ngày trước.

“Đây là rắc rối do chúng ta gây ra. Sự việc này là trách nhiệm của ta nhưng trường hợp như hiện giờ lại rất phức tạp và nó không được phép để lộ ra ngoài. Đó là lý do ta mời ngươi tới, người không chỉ có được sự tin tưởng của Tiết chưởng môn mà còn rất thông minh.”

Sở Vãn Ninh tỏ vẻ lo lắng và Mai Hàn Tuyết hiếm khi thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề khi chứng kiến con chó đó liếm mặt y và nhìn chằm chằm vào y.

“Ta hiểu rồi.”

“Đây là pháp chú chỉ có thể hóa giải được bởi chính người thi thuật. Rõ ràng nàng ta có ác cảm với Mặc Vi Vũ vì một vài lý do nào đó mà coi hắn không như con người. Vì vậy pháp chú này mới biến người thành động vật hoàn toàn đến ngay cả bản tính cũng không giữ lại.”

“…”

“…”

“Thế con chó đó có phải Mặc…?”

“Chính xác.”

“…”

“Ta không biết nên giúp sao.”

“Mặc Nhiên từng là mục tiêu tấn công nhưng hắn không phải nạn nhân duy nhất. Thực ra hắn và cả Tiết chưởng môn đều bị nguyền rủa.”

“Thế y cũng biến thành chó à?”

“Không, y biến thành con công.”

“…” Mai Hàn Tuyết không nói gì nhưng y nghĩ rằng điều này thực sự rất thích hợp với tính cách của Tiết Mông.

“Ý ngài là muốn ta trở thành bảo mẫu?”

“Chỉ một vài ngày thôi.”

Mai Hàn Tuyết thực sự đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Tiết Mông đang rất tức giận và Mai Hàn Tuyết không biết làm sao y có thể trở thành một người chăm sóc xuất sắc. Tất cả tại điều đầu tiên con công đó làm là tấn công y và y cảm thấy thật may mắn khi Sở Vãn Ninh đã kịp thời xoa dịu nó trước khi y có thêm mấy vết cào bởi đôi chân mảnh khảnh đó.

“Y điên tiết như vậy bởi vì một bên cánh bị Mặc Nhiên cắn.”

“Tại sao?” Quan hệ của bọn họ rất tốt mà con chó kia cũng khá hiền mà.

“Ta nghĩ trong lúc chơi đùa, hắn đã có chút manh động.” À đúng rồi, bản tính của hắn đâu được giữ lại.

“Chúng ta phải đi bây giờ, xin hãy chăm sóc tốt cho Tiết chưởng môn.”

Vào thời điểm đó, Mai Hàn Tuyết phải phân tích tình huống bây giờ. Y đang phải đứng cạnh con công đáng lẽ là Tiết Tử Minh giờ bị thương một bên cánh.

Con công ấy giờ đang giữ một khoảng cách nhất định với y, nhìn chằm chằm vào y, chờ đợi chuyển động dù là nhỏ nhất để tấn công.

Mai Hàn Tuyết nhận ra rằng tuy đang trong hình dạng một con công nhưng Tiết Mông không khác mấy so với khi còn là người, với cái tính cách khó ở và ngoại hình xinh đẹp, bộ lông xanh xanh mướt bao phủ trên hầu hết cơ thể, lông vũ ở phần đuôi dần chuyển sang màu xanh lá sặc sỡ và có mấy phần tím mộng mơ nhẹ nhàng. Có thể mọi loài công đều như vậy nhưng hắn lại có vẻ đặc biệt hơn.

Sau đó, Tiết Mông tạm thời tin y vô hại và y có thêm mấy ngày yên bình trên đỉnh Tử Sinh. Y có thể dành thời gian tham quan môn phái cùng với chú công bên cạnh, tiếp tục đi theo hắn và kiêm luôn cả việc nuôi dài bộ lông của hắn.

Mấy ngày sau, Mai Hàm Tuyết đến.

Đệ đệ của y tới bởi vì cả hai người đã ở cùng nhau khi nhận được thư của Sở Vãn Ninh. Và vì không biết rõ chuyện gì xảy ra từ các trưởng bối nên Mai Hàm Tuyết đã tự mình đến xem xét.

Hẹn ngày gặp mặt rất dễ nhưng cái khó ở chỗ phải bắt y giữ bí mật.

Mai Hàn Tuyết sẽ không thừa nhận rằng thực sự y rất vui vẻ khi Tiết Mông vẫn sẽ tấn công người lạ mặt khi mới gặp lần đầu và cho dù điều đó là do bọn kia đã dứt mấy cái lông dài tô điểm cho đuôi của hắn, đó là một sự xúc phạm to lớn đối với động vật.

Mai Hàm Tuyết quen thuộc nơi này hơn. Vì vậy y đã sớm đến được Tàng Thư Các để tìm sách hướng dẫn về cách chăm sóc các loài chim.

“Nhìn này, đệ tìm được một quyển rồi, có vẻ thú vị lắm: ‘Chim công và bí kíp yêu thương chúng đúng đắn (*)’, huynh xem không phải rất phù hợp với tình cảnh bây giờ sao?”

“Không.”

“Vậy thì:’Đừng đối xử với công như một con gà nếu không một lời nguyền sẽ ám ngươi (**).”

“…”

“À thì…’Công và bí kíp nhổ phần lông đẹp nhất’?”

“Không có một quyển sách nào đàng hoàng hơn sao?”

“Ha ha, mấy quyển khác còn vớ vẩn hơn. Cứ thử quyển đầu tiên xem thế nào.”

Công bằng mà nói thì cuốn “Chim công và bí kíp yêu thương chúng đúng đắn” khá là hữu dụng. Nó không chỉ cho biết thêm về thức ăn của công mà còn có cả hành vi của chúng.

Quay trở về hiện tại, Mai Hàn Tuyết thực sự hối tiếc vì đã tiếp thu đống kiến thức này.

Y nhận ra rằng bằng cách nào đó kể cả khi đang là một con chim, bị Tiết Mông ve vãn là quá đủ đối với y.

Bộ lông mọc dài, rung rinh theo từng chuyển động của hắn. Thực sự hắn sẽ thu hút rất nhiều người, hầu như luôn là Mai Hàm Tuyết nếu đến gần đều bị Tiết Mông mổ. Tất cả hàng động đó dẫn đến một kết luận, đó là TÁN TỈNH.

Tệ hơn nữa, không chỉ Mai Hàn Tuyết nhận ra, ngay cả đệ đệ của y cũng cảm thấy hứng thú với sự thật này:

“Huynh trưởng, đừng lạnh lùng nữa, Tử Minh đang rất cố gắng mà.”

“Câm mồm.”

“Thôi nào, không phải xấu hổ, tình yêu chẳng có gì đáng che giấu. Điều đáng khen là bộ não chim của hắn vẫn nhận ra huynh.”

“Thôi, quên đi và giúp ta khiến hắn ít nhất lấy lại được bản tính đã.”

Trong lúc thời gian trôi qua Mai Hàn Tuyết biết rằng Sở tông sư đã gặp phải các chướng ngại và có thể còn lâu hơn nữa.

“Hả, vậy đệ chẳng được gì sao? Đệ đã mất quá nhiều nhưng chẳng giành được gì.” Mai Hàm Tuyết nói bằng một giọng tiếc nuối xen lẫn vẻ u buồn.

“…Ta sẽ giúp đệ giải quyết năm cô nương.”

Vị huynh trưởng có vẻ ghét việc này nhưng đấy là sự lựa chọn duy nhất.

“Hai mươi”

“Mười.”

“Được rồi, đệ sẽ đến Tàng Thư Các lần nữa…”

Chậc. Thay mặt đệ đệ từ chối mấy cô gái của y có biết bao phiền phức. Tiểu đệ của y không biết có thấu nổi nỗi đau này…

Cách giải quyết thực ra lại rất đơn giản, một vài thảo dược hòa lẫn với nhau có thể giúp Tiết Mông khôi phục được phần lớn bản tính. Lượng thuốc vừa đủ nhưng con chim bướng bỉnh kia cứ không chịu uống mãi. Cuối cùng hai huynh đệ phải chuẩn bị một thùng nước tắm âm ấm. (tắm thuốc ấy)

Nhưng một con chim ở trong nước lại không được tự nhiên, ít nhất không phải con công. Và phải có ai đó đặt Tiết Mông vào.

“Huynh trưởng, đây là phần của huynh, sẽ không thích hợp nếu đệ vào cùng một thùng tắm với tình lữ người chim của huynh.”

“Từ khi nào mà đệ quan tâm đến vấn đề hợp hay không hợp?”

Chắn chắn đệ đệ y định chuẩn bị đi tìm mười cô nương cho y từ chối.

Cuối cùng y cũng phải cởi áo trong ra và kéo Tiết Mông vào trong nước, giúp hắn lấy lại được chính bản thân hoặc ít nhất là tâm trí cũng được.

Sau bao nhiêu nỗ lực cố gắng trốn thoát, trượt chân ngã xuống sàn, Mai Hàn Tuyết cũng kéo được con công xuống nước.

Để đạt được hiệu quả phải thật chậm rãi từ từ và Mai Hàn Tuyết tính toán phải đến gần ba canh giờ mới có kết quả. Đó là vào ban đêm (để tránh nhiều người bị liên lụy) và hôm nay là một ngày dài.

Mai Hàn Tuyết chỉ định chợp mắt một lúc để thư giãn đầu óc nhưng khi mở ra lại là…

“Ngươi làm gì trong phòng tắm của ta!?” Câu hỏi phun ra từ khuôn mặt đỏ bừng của Tiết Mông nay đã trở thành người.

“Tử Minh, ta…”

“TẠI SAO TA LẠI KHÔNG MẶC GÌ!!!?”

“TA BIẾT RỒI! Hóa ra ngươi cũng biến thái y như tên đệ của ngươi!”

Liệu có ai biết cái cụm từ ấy khiến y mất bình tĩnh đến mức nào. Trong tích tắc, Mai Hàn Tuyết tiến sát đến gần Tiết Mông và nâng cằm của người kia lên một cách đột ngột.

“Ngươi còn dám nói với ta mấy câu như thế? Người không ngừng quyến rũ ta không phải là ngươi sao? Bám dính lấy ta và thể hiện hết ra ngoài như thế, ngươi tưởng ta không biết tý gì sao?” Y không nên so đo hành động của một con chim với của một con người nhưng y thực sự rất buồn bực.

Y không ngừng nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt và quan sát phản ứng của hắn chuyển từ phẫn nộ sang hỗn loạn.

“Ai…Làm thế nào ngươi nhận ra?” Sự xấu hổ giờ đã lan rộng khắp khuôn mặt Tiết Mông.

“Cái gì?” Khuôn mặt hai người ở rất gần nhau, ngay cả hơi thở cũng như quyện vào một chỗ. Mai Hàn Tuyết hầu như không nghe được người kia nói gì, y còn không dám nhìn thẳng vào môi hắn.

“Làm sao ngươi biết ta thích ngươi, ta chắc chắn ta chẳng làm gì lộ liễu như ngươi nói nhưng ngươi vẫn nhìn ra.” Tiết Mông quay đầu ra chỗ khác, vẻ mặt rất khó coi.

Lúc đó, sự mờ mịt xâm chiếm lấy Mai Hàn Tuyết.
Tiết Mông yêu y.

Không chỉ lúc hắn đang là một con công mà Mai Hàn Tuyết vẫn còn chăm nuôi.

Mà cả bây giờ khi hắn biết hắn là ai.

Tiết Mông nằm trong vòng tay người thanh niên hắn yêu và ôm chặt y giây lát.

“Thực ra ta cũng vừa mới nói rồi nhưng ta cảm thấy vui vì tình cảm của ta được đáp lại.”

Tiết Mông xoay mặt lại vì vậy y có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.

“Ngươi nghiêm túc chứ?” Giọng nói y run rẩy và đôi mắt sáng lấp lánh của Tiết Mông khiến y không thể nào quên được hình ảnh đó.

“Đúng vậy.”

Câu nói đó khiến y tan chảy trong cái ôm thắm thiết.

Y chỉ cần buông ra là có thể đặt lên môi Tiết Mông một nụ hôn sâu.

Họ ở bên nhau một lúc lâu nữa đến khi Tiết Mông nhận ra hắn vẫn đang lõa lồ và Mai Hàn Tuyết phải tìm y phục cho hắn mặc.

Sau đó đệ đệ của y trở về và cả hai người phải giải thích về sự biến đổi của Tiết Mông bao gồm cả cách cư xử của hắn nữa.

“Hiểu rồi, đó là ý của ngươi.”

“Cái gì? Hai người nói về cái gì thế?” Đệ đệ không hiểu cuộc đối thoại của hai người.

“Thành công lớn nhất của ta trong việc tán tỉnh.”

Sau khi kể hết mọi chuyện, Tiết chưởng môn nhanh chóng quay trở về giải quyết các vấn đề quan trọng của môn phái đang cần xử lý.

“Ca ca?” Mai Hàn Tuyết bây giờ càng mờ mịt hơn.

“Ta sẽ kể với đệ sau.”

Thực ra bây giờ y chỉ muốn nhớ lại sự hạnh phúc nóng bỏng trong làn nước hôm đó với người y đã trao cho nụ hôn thật mềm mại

_ HOÀN_

(*), (**): Hai quyển sách này mình không biết dịch sang Hán Việt như thế nào. Bạn nào biết thì chỉ mình nhé T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC