Chương 8: Hắn Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương đã lành, có thể đi lại bình thường. Kyoya bắt đầu trở lại trường sau thời gian dài dưỡng bệnh, nếu so ra với chuẩn đoán của Yusuke thì sức hồi phục của hắn cũng đáng nể lắm, may mắn là không để lại di chứng về lâu về dài.

Theo thông lệ của Namimori, mỗi tối thứ sáu hàng tuần sẽ là ngày thu gom rác, tôi cột cái bịch đen không quá lớn lại, haiz, thú nhận tôi mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, vì vậy nếu rác trong nhà có mùi hôi thì tôi sẽ lăn quay ra chết mất, cho nên luôn chủ trương làm việc mà không cần nhắc nhở. Nhà tôi chỉ có hai người, lại còn là phụ nữ nên rác trong nhà cũng không nhiều, tầm một chiếc bịch đen cỡ vừa thôi, mình tôi cũng tự vác đi được.

Đem bịch rác đến khu thu gom, đêm nay trời mát mẻ, có tiếng dế kêu cả ngày, một cậu bé gầy gò, để đầu đinh, mặc áo ba lỗ hơi bẩn đã ở đó trước tôi, tay hắn mò mẫm trong những bịch đen được người khác vứt lại, mấy cái xung quanh cũng không thoát nổi, rác từ trong bịch trào ra một ít, nhìn chung rất hỗn độn. "Bịch bịch" rồi "Cạch cạch", dường như hắn không cảm nhận được sự hiện diện của tôi, lá cây ngô đồng trên đầu thỉnh thoảng rơi xuống, tôi chớp chớp mắt, thấy hắn đi vào trong góc phải, tay vươn ra chuẩn bị mở bịch rác.

Trẻ vô gia cư sao? Tôi thầm nghĩ, hơi nghiêng đầu, "Này cậu." Tôi gọi, giọng không quá lớn, vẫn đủ làm kinh động hắn, cậu bé nâng đầu lên, mắp hẹp và dài, rất sắc bén hệt dao lam nhìn thẳng vào tôi. Miệng hắn không mở ra lấy một lần, âm trầm như đang thẩm định điều gì đấy, làm tôi nhớ lại lần đầu tiên được gặp Kyoya, hai người họ giống nhau như vậy, biết đâu là cơ duyên, sau này có thể thành tri kỉ. Tôi đi đến bên cạnh hắn, bỏ bịch rác đen xuống, mắt liếc xuống để ý mấy ngón tay thâm sì như dính than chì của hắn, tội nghiệp, đứa trẻ còn nhỏ đã phải làm những công việc thế này, bàn tay hắn chai sần cả rồi. Hình như điều kiện dinh dưỡng cũng không tốt, da dẻ hắn hơi vàng, má hắn hơi lõm vào, thấy rõ cả gò má nhô cao, môi nứt nẻ.

"Cậu làm gì giờ này vậy?" Tôi hỏi.

Vẫn giữ nguyên gương mặt khó ở của mình, hắn đáp lại: "Kiếm đồ." Có vẻ hơi cáu kỉnh, cách trả lời cộc lốc thế kia thì hẳn là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương và sự giáo dục, tôi hơi cúi thấp đầu, trầm ngâm suy nghĩ, hắn những tưởng tôi mất hứng liền quay đầu rời bỏ, tuy nhiên tôi ngay lập tức nắm lấy cánh tay hắn níu lại, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Cậu đã ăn gì chưa?"

"Chưa, để làm gì?" Hắn nói rất thiếu thân thiện, như là trách tôi lo chuyện bao đồng quá đấy. Tôi nghe câu trả lời của hắn, mặt hơi thả lỏng đi đôi phần, dù đằng nào thì hắn cũng chưa làm gì khiến tôi khó chịu. "Quả nhiên... Ở đây chỉ có rác thôi, có đồ ăn cũng không thể tiêu hoá, cậu có muốn ăn chút gì không? Tôi có thể giúp cậu."

Hắn dại cả người, khuôn mặt ánh lên tia nghi hoặc, nhưng ngay sau đã vụt tắt. "Bằng cách nào?" Hàng lông mày dày của hắn hướng lên, vẻ tò mò. Tôi cười nhẹ, buông cánh tay hắn ra, "Đừng vội."

"Chi bằng cậu đến nhà tôi đi." Giờ này nhà tôi cũng vừa mới ăn tối xong, đồ ăn hôm nào cũng còn dư dả kha khá, vứt đi thì rất tiếc, nhà cô Hibari lại không ăn đồ còn lại, Yusuke thì càng không, hiện giờ đồ ăn vẫn còn nóng, chưa phải hâm lại. Hay là tôi tốt bụng giúp hắn no bụng đêm nay, vừa không phải tiếc vừa làm việc tốt, đúng là một phương án hay.

"Đây, của cậu." Tôi đi ra từ trong bếp, tay bưng theo một bát canh chua, đặt lên bàn đối diện ghế sopha, hắn ngồi ở đó, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng. Tôi cảm thấy bất ngờ vì thông thường khi dọn lên món đầu tiên người ta đã cặm cụi nhai nuốt rồi, còn hắn lại chờ đến khi tôi đem lên đầy đủ mới động đũa. Hắn nhai rất từ tốn, một đũa lại đến một đũa, tôi vẫn thấy hắn ăn cơm nhiều hơn là thịt thà, hắn ăn xong một bát, ngồi im thin thít không cử động gì, ánh mắt nhìn xuống chén cơm đã sạch sành sanh của mình có chút tiếc nuối. Tôi nghĩ nghĩ, chắc hắn vẫn còn đói, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn ăn nữa không?"

Môi hắn mấp máy: "Tôi... Có." Khuôn mặt hơi ửng đỏ, thật là một đứa trẻ đáng yêu.

Tôi che miệng cười thầm, cầm lấy nồi cơm đã cạn, đi vào bếp nấu thêm một nấp nữa. Mở vòi nước, nước xả xuống ào ào, cẩn thận lấy tay vo gạo. Gạo nhà tôi dùng loại dẻo thơm đặc trưng ở Namimori, hạt cơm mềm, kĩ hơn sẽ thấy có vị ngọt thanh, không bị gắt, điều cần lưu ý là phải nấu ít nước một chút, không thì sẽ bị nhão, cơm để nhão thì còn gì là cơm nữa.

Mẹ tôi pha một ly nước cam mát lạnh cho hắn, ngồi bắt chuyện với hắn khi tôi đang nấu cơm. Người phụ nữ này quả thật giống như một chiếc lá bạc hà, đem đến làn gió mát mẻ, người khác nói chuyện với cô ấy lúc lâu sẽ càng thích cô ấy, dễ dàng lấy được hảo cảm của mọi người. Cảm thấy may mắn vì được nuôi dạy dưới cánh chim của người phụ nữ này, luôn từ bi và săn sóc hết mức. Tôi đem chó mèo lạc về nhà, cô ấy không có ý kiến ngược lại còn giúp tôi chăm sóc chúng, dùng mối quan hệ tìm lại chủ cho nó. Người này, chính là kiểu người tôi yêu thích và hướng tới.

Đến khi cơm chín, tôi bưng đến, xới cho hắn một bát đầy, thấy hắn không ăn thịt nhiều, nghĩ rằng hắn khách sáo, tôi tiện tay dùng đũa gắp thịt chiên bỏ vào bát hắn, với sang gắp một ít rau xào. Hắn nhìn tôi, ánh mắt đã dịu dàng đi, nói: "Cảm ơn cậu." Tôi cong môi cười mỉm, gật đầu một cái, quan sát cậu bé này được một lúc lâu, tôi nhận ra hắn mang khá nhiều bệnh trong người, gân xanh trên tay hiện rõ rành rạch, suy dinh dưỡng. Nếu hắn thường xuyên đến bãi rác tìm đồ, tiêu hoá phải chăng cũng không được chăm sóc tốt. Hẳn không thể ăn đủ bữa, thật đáng thương, tôi nhìn hắn ăn, tay rót trà ra ly.

"Vị có chút..." Hắn phân vân không biết có nên nói hay không, tôi hiểu, Kyoya ban đầu uống cũng đâu thích trà ướp hương sen, nhưng không muốn thì tôi cũng chỉ biết pha trà, thế là hắn lại cắn răng nuốt hết xuống trong sự miễn cưỡng. Người có khẩu vị hợp tôi nhất chỉ có Yusuke và Akari thôi. Có chăng cái tuổi trưởng thành mà tôi luôn nghĩ tới lại là một bà thím bốn mươi tuổi nào đó không?

Sau khi hắn ăn xong, tôi lấy trong tủ ra một ổ bánh mì lớn, dịu dàng đặt vào tay hắn, "Đây, cho cậu, chỉ cần bảo quản ở nơi khô ráo một chút có thể dùng làm lương thực trong bốn ngày tới."

Hắn bối rối vẫn nhận lấy, ôm cái bánh mì vào lòng, "Cảm ơn..."

"Không có gì." Mỉm cười trong trẻo, đôi mắt xanh đen hơi híp lại, "Nếu muốn, cậu có thể đến đây."

"... Được sao...? Cảm ơn cậu..." Giọng hắn nhỏ dần đến chí cuối, đứa trẻ ngại ngùng thật khiến người ta muốn trêu chọc, e hèm! Đấy là điều chỉ có những người xấu mới làm, tôi tuyệt đối không thể làm vậy!

Dắt hắn ra đến cửa, đặng định mở cửa ra, đột nhiên bị tiếng lạch cạch ngoài cửa làm cho thất thần một giây. Cửa mở từ bên ngoài, Kyoya đứng như trời trồng ở đấy, vẫn áo in hoạ tiết Ultraman, vẫn ánh mắt vô hồn kia, vẫn khuôn mặt dửng dưng kia. Quay sang nhìn cậu bé đó, khuôn mặt khó ở bẩm sinh của hắn đột ngột phải hứng trọn nấm đắm mãnh liệt, chân hắn loạng choạng, ngã ầm xuống sàn.

Tôi ngẩn người, nụ cười thu lại, phát ra tiếng "Ơ" một cách ngơ ngác. Vài giây sau khi thích ứng với mọi chuyện, tôi vội vã chạy đến bên cạnh cậu bé, giục giã như giặc đến nhà: "Cậu không sao chứ?"

Hình như Kyoya còn định bồi thêm phát nữa, ngửa đầu lên tôi đã thấy hắn đứng đó làm tư thế như chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào, chẳng qua vì hành động ngoài dự đoán của tôi mà mắt hắn hơi mở to.

"Kyoya, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?" Tôi quay lại chất vấn hắn, cậu bé bên cạnh cúi gầm mặt khiến tôi không tài nào quan sát được, bỗng hắn ngẩng đầu, khoé môi còn có vết bầm mới.

"Hắn là ai?" Kyoya hỏi, giọng ngây thơ như thiên thần. Ách! Tôi bị kinh hách bởi sự điềm tĩnh này, cậu vừa đánh người đấy thưa hàng xóm đại nhân!!

Tôi khóc rống trong lòng, bề ngoài vẫn bình tĩnh đối diện với đôi mắt của Kyoya, tức gần chết cũng phải hạ giọng xuống nói: "Là khách của nhà tớ!"

"Sao tôi chưa thấy hắn bao giờ?" Úi, hắn đổi cách xưng hô rồi, hậu quả của quá trình dậy thì sao? Nhưng tuổi hiện giờ của hắn cũng quá sớm để dậy thì rồi! Tôi mím môi giải thích: "Khách nhà tớ phải để cậu thấy hay sao?" Lỡ cậu bé đó sợ hãi, nghĩ hắn là thành phần phản loạn đi báo cho thị trưởng biết thì mẹ hắn biết giải quyết thế nào? Người này... Người này, hắn đúng là quá tùy hứng!

"Tên này bắt nạt cậu sao?" Cậu bé bên cạnh bấy giờ lên tiếng, đứng dậy đầy mạnh mẽ như thể người vừa nãy ăn đấm không phải hắn vậy, giơ tay phải ra chắn đi tầm nhìn đằng trước của tôi, ngước đôi mắt lên nhìn hắn, bóng lưng thật đáng tin cậy. Nhấn mạnh đây không phải lần đầu tôi thấy Kyoya đánh người, hiểu rõ sức nặng trong từng đòn hiểm hắn tung ra, càng nể phục cậu bé này. Tôi cố hoà giải: "Không, cậu cũng đừng có hành động dại dột."

"Hàng xóm của tớ đấy." Tôi chỉ tay về Kyoya, cậu bé hơi chau mày, nghĩ gì nói đấy: "Phần tử nguy hiểm ở cạnh cậu như vậy sẽ gây hại." Thôi xin cậu, Kyoya hắn mà tức lên thì tôi không biết ngăn bằng cách nào nữa. Không khéo hắn sẽ vác 'hàng nóng' rượt cậu và tôi chạy khắp hành lang chung cư này. Nghĩ đến viễn cảnh đen tối đó, mặt tôi tối sầm lại cố lảng tránh, phân tâm sự tập trung của cả hai đứa trẻ ấy.

Chạy lên phòng ngủ thật nhanh lấy xuống lọ gel mà Kyoya quen dùng dúi cho cậu ta, nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng đẩy Kyoya về nhà hắn, ấn hắn ngồi xuống sopha, vớ lấy cái điều khiển bật Ultraman, sau đó, ngồi bên cạnh hắn chăm chú nhìn vào màn hình.

"Bịch" một tiếng, Kyoya đã nhảy xuống ghế, hắn cầm lấy mấy quyển sách trên bàn, ngồi trong góc phòng, tiếng lật sách vang lên như sấm dội, cứ như hắn đang trút cơn giận của mình lên chúng. Giận? Tôi làm gì để hắn giận?

Tâm tình trẻ con ngày nay thật khó đoán.

Tôi ngồi đó, đến khi trên màn hình hiện chữ 'Kết thúc' mới trở về nhà. Nằm trên giường, gác tay lên trán ngẫm nghĩ một hồi, tại sao hắn giận tôi cơ chứ? Giữa đêm, trời bỗng có mưa lớn, tôi khoác hờ một chiếc áo khoác lụa đi xuống dưới lầu, bước ra ban công, cẩn thận đặt những chậu hoa trên lan can xuống, sợ gió mạnh thổi chúng rớt xuống bên dưới, có người nào đi qua sẽ rất nguy hiểm, dù là người dân Namimori rất quy tắc, đi ngủ cũng đúng giờ nhưng thận trọng vẫn là trên hết.

Chợt nghe tiếng ho khan của mẹ, xem ra cô ấy bị cảm rồi. Người bị bệnh nên ăn gì nhỉ? Nhớ đến món cam sành luộc của Yusuke từng chỉ dẫn, sáng mai nên dậy sớm để làm cho cô ấy mang theo vậy. Tường nhà ở thị trấn này hoàn toàn không có cách âm, đôi khi hơi phiền toái đến người khác, nhưng rồi sẽ quen thôi mà. Tôi khoá cửa lại, tiếng mưa rơi nhỏ đi, nhìn lên khối ánh sáng trên bầu trời, mê ly trong sự mị hoặc và huyền bí ấy. Kiểm tra tủ lạnh, hài lòng gật đầu nhìn hai quả cam to, hơi mềm. Vậy là thuận lợi rồi.

Ngày mới bắt đầu vào 4:50 sáng.

Tôi đi khe khẽ, rón rén đóng cửa phòng, đánh răng rửa mặt xong xuôi, kế tiếp tiến đến nhà bếp. Lấy cam đặt trên thớt, tay dùng dao gọt vỏ, lưỡi dao đi qua quả cam mềm, ngọt xớt thái xuống, cho cả vỏ và ruột vào trong nồi, cho nước gần đầy, bật bếp lên. Trong ánh lửa xanh, tôi lười biếng vươn vai hít thở, thỉnh thoảng lại dụi dụi mắt. Dọn dẹp mọi thứ trong lúc chờ món cam sành luộc hoàn thành. Nhìn về đồng hồ, đã 5:30 rồi, rót vỏ và ruột cam vào trong bát, khói bốc lên nghi ngút, chắt một ít nước luộc vào trong bát, còn lại cho vào bình giữ nhiệt mà cô ấy hay mang theo.

Mặc đồng phục vào, bây giờ còn hơi sớm nhỉ. Xem qua dự báo thời tiết, trưa nay có nắng ấm, không quá gắt, nhiệt độ tầm hai mươi tám hai mươi chín độ. Lại nghe thấy tiếng ho khan, ngồi trong phòng khách, tôi ngước mắt lên lầu hai, pha lẫn sự lo lắng và thấu hiểu. Dạo đây cô ấy hay thức khuya, có thể do sợ tôi lo toan nhiều điều mà thường xuyên vào phòng ngủ rồi bật máy tính lên gõ liên hồi. Một lần nữa, tường ở Namimori không có cách âm, loáng thoáng nge được tiếng "lạch cà lạch cạch" từ phòng bên cạnh tôi đã biết ngay.

Cuối cùng cũng dậy rồi, tiếng nước xối xả, chắc là đang tắm. Cô ấy đi xuống cầu thang, chào buổi sáng tôi, tôi cũng chào lại. 6:18, ừm, đến lúc đi rồi. Mở cửa ra, vừa vặn nhìn thấy Kyoya đi lướt qua mình, quái lạ, hôm nay không chờ sao? Hắn đi một mạch xuống tầng trệt, tôi không hiểu kiểu gì vẫn nhấc chân đi theo phía sau. Hay là vì vụ hôm qua hắn vẫn còn giận tôi? Tôi chạy nhanh về trước, song song với hắn, tôi hỏi: "Cậu giận tớ sao?"

"Ờ."

"Tại sao lại giận?"

Hắn im lặng một hồi, từ ba bước thành một bước vừa dài vừa nhanh, còn không thèm nể nang nhìn tôi một cái trong lúc nói: "Cậu không làm tôi hết giận thì từ giờ về sau đừng nói chuyện với tôi nữa."

Ầm! Tinh thần tôi chịu đả kích nặng nề, tuổi dậy thì... Aizz, khiến người ta lo chết mất.

Kyoya không phải kiểu người chỉ nói suông, tan học, cả một buổi chiều tôi lẽo đẽo phía sau hắn cố bắt chuyện, không có lửa làm sao có khói, trước hết ưu tiên hàng đầu là tìm ra nguyên nhân khiến hắn giận tôi, tôi càng gợi mở câu chuyện càng bị hắn phớt lờ, cho ăn bơ ngập miệng, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho tôi. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn giờ đây giống như đang phát ra sát khí, một đêm đã thay đổi như vậy à?

Buổi tối, trong lúc chuẩn bị cơm tôi vô tình làm mình đứt tay, nhìn máu nhỏ giọt chảy ra, tôi ngây người. Bình thường tôi không phải người bất cẩn hay lơ đãng, chỉ có thể là đang có mối bận tâm riêng. Nhanh chóng sát trùng rồi dán băng cá nhân vào, tiếp tục cắt bông cải.

"Hôm nay không sang à...?" Tôi thơ thẫn hỏi, cũng không biết là đang hỏi ai, hơn chín giờ tối, đã qua giờ chiếu phim rồi.

Quả nhiên, hắn cạch mặt tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC