Chương 13: Giận dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mei liếc nhìn thanh tonfa lẳng lặng nằm dưới đất, lại lướt qua Dino ôm một bên mặt đã bầm tím cùng với vết máu trên khóe môi, cảm tưởng như sống lưng lạnh ngắt.

Cô xoay người, nhìn thiếu niên âm trầm đứng đó, chợt sửng sốt.

Vẫn là khuôn mặt thanh tú đó, nhưng chưa bao giờ Mei thấy Kyoya bày ra vẻ mặt... đáng sợ như vậy. Đuôi mắt đầu mày toàn bộ là lệ khí, khoé môi mím chặt, đôi mắt đen luôn trầm tĩnh nay ánh lên sắc đỏ cuồng nộ. Hắn chầm chậm đi tới, mang theo sát khí kinh người.

Hibari tóm lấy tay cô, nhìn từ trên xuống dưới, nhíu mày thật chặt, trầm trọng mở miệng:

- Hắn làm gì?

Bị khí lạnh của hắn nhất kinh ngạc, Mei nhất thời không nói được lời nào, môi nhỏ hé ra, tắt nghẹn.

Thấy thế, sát khí của Hibari toát ra càng nồng liệt.

Ra về không thấy cô gái nhỏ chờ đợi như thường lệ, hắn đã đoán cô đi mua đồ ngọt để giải quyết nhanh trước khi hắn kịp ngăn lại. Nhưng vừa đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh tượng bóng lưng cô và một gã đàn ông ngoại quốc đứng thật gần, gã ta nắm tay cô, cúi đầu, nhìn từ tầm mắt của hắn, quả thật như một cặp tình nhân đang hôn nhau!!

Mà bộ dáng này của Mei, càng khiến hắn thêm tin tưởng.

Mà không như cô đứng ngẩn người, Dino bên kia đã sực tỉnh.

- Cậu là Hibari Kyoya phải không? Tôi đã nghe Mei--

- Câm miệng!

Mei là để ngươi gọi hay sao?

Hibari lạnh lẽo lia mắt sang Dino, giơ tonfa muốn xông lên, nhưng bị Mei nháy mắt ngăn lại. Cô tuy khó hiểu tại sao hắn lại biểu hiện kì quặc như vậy, nhưng Dino Cavallone không phải là người dễ động.

- Không được, Kyoya, đừng đánh Dino. Anh ấy không làm gì cả.

Hibari không hề nghe lọt câu sau, chỉ nghe thấy cô gái nhỏ của hắn ngăn hắn đánh tên lạ mặt kia, còn rõ ràng gọi tên gã một cách vô cùng thân mật. Hắn thu tonfa, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đen đặc, không nói một lời.

Chẳng lẽ, là người mà cô... thích?

Vừa nghĩ đến khả năng ấy, cơn giận dữ trong lòng hắn tuôn trào mạnh mẽ đến mức không kìm chế được.

Dino dường như đã nhận ra được gì đó, ngập ngừng lên tiếng:

- Ừm, cậu Hibari này? Có lẽ chúng ta cần giải thích một chú--

Nhưng chưa kịp nói hết lời, Hibari đã xoay người rời đi. Bước chân rất nhanh, Mei lập tức đuổi theo, nhưng dường như biết cô theo sau, hắn càng rảo bước, nháy mắt đã mất dạng.

- Ôi? Kyoya?

Mei dừng lại, hơi thở dốc, thể lực của cô sau khi rèn luyện chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút, không cách nào sánh được với tốc độ của Kyoya.

Cô không hiểu. Rốt cuộc vì cái gì hắn lại ra tay với Dino, thậm chí giận dữ đến thế?

Bỗng nhiên xuất hiện, rồi đột ngột rời đi.

Bên nhau suốt mười sáu năm trời, chưa bao giờ Mei thấy một Kyoya tràn ngập phẫn nộ như vậy.

Dino đã đuổi đến kịp, thấy dáng vẻ cô ngẩn ngơ đơn độc đứng đó, đại khái cũng hiểu ra bảy tám phần. Anh ta thở dài, xoa mái tóc vàng rối tung:

- Xem ra mình lại gây rắc rối rồi.

Mei dường như không nghe thấy, Dino khẽ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói:

- Em nên tìm cậu ta nói rõ ràng đi thôi, anh không giúp được gì rồi, anh xin lỗi.

Nói rõ ràng? Nói cái gì cơ?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, anh ta gượng cười, gãi má:

- Ừm, đại khái là về mối quan hệ của chúng ta ấy.

- Mối quan hệ của chúng ta thì có gì để nói?_ Mei nhíu mày.

Dino thở dài lần nữa, cô gái này bình thường thông minh như vậy, nhưng trong chuyện này lại ngây ngốc đến thế.

- Chính là như vậy đó.

Bỏ lại một câu như vậy, anh ta chào tạm biệt Mei, vội vàng quay về tiếp tục công việc bỏ dở vì tuỳ hứng bay sang đây, rốt cuộc cũng chẳng thu được lợi lộc gì còn rước thương tật lên người.

.

Tối đó, Mei không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, nhưng chỉ có túi sách của cô ở đó, không thấy bóng dáng của Kyoya đâu, cũng không có tờ giấy note nào ghi lại lời nhắn. Cô gọi điện thoại, nhưng hắn không nhấc máy.

Dù có lo lắng, nhưng nghĩ rằng hắn đi tuần tra rồi, nên Mei cũng dằn lòng lại, nấu một phần bữa tối để cho Kyoya rồi đi ngủ trước.

Ngoài dự đoán, sáng hôm sau, thức ăn vẫn còn nguyên.

Hibari đã không về.

Mei lo lắng đến mức bỏ bữa sáng để chạy đến trường sớm, cô xộc vào văn phòng Uỷ viên trưởng, nhưng chỉ có Kusakabe Tetsuya ở đó.

- Kusakabe, Kyoya đâu rồi?

Kusakabe nhìn Hội trưởng đứng thở gấp trước mặt mình, nuốt ngược lại hai tiếng "phu nhân" vào trong họng, châm chước vài giây, rốt cuộc cẩn thận đáp:

- Hội trưởng, tôi tưởng Uỷ viên trưởng đã nói với chị rồi. Hôm qua Uỷ viên trưởng ngủ lại ở đây, sáng sớm vừa ra ngoài đi tuần.

Kusakabe âm thầm nhớ lại. Hôm qua Uỷ viên trưởng mang một thân đằng đằng sát khí trở lại, doạ hắn chết khiếp, buổi đi tuần hôm đó cũng ra tay rất tàn nhẫn, không biết xảy ra chuyện gì, nhất quyết không về nhà mà ngủ lại văn phòng, khiến hắn cũng không dám về. Cả đêm trằn trọc không ngủ, vẻ mặt rất tệ, từ rất sớm đã dậy rồi. Vừa nãy thấy bóng Hội trưởng chạy vào trường đã vội vã biến mất, Kusakabe ngầm hiểu là xảy ra mâu thuẫn với "phu nhân", nhưng trực giác hắn nhắc nhở rằng tốt nhất không nên hỏi...

Nghe thế, Mei mím chặt môi, lờ ngợ đoán được là Kyoya tránh mặt mình.

Nhưng tại sao chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net