Chương 22 + 23: SPECIAL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy birthday to meeeee (*≧∀≦*)

Viết dòng này hôm 22/4 rồi mà giờ mới có thời gian đăng hic ;-;

Độ dài: 3202 từ

Cảnh báo: Phát cẩu lương cực mạnh, độc thân cẩu thận nhập thận nhập!
_______

Chương 22: Vị khách không mời

Sau cái lần "thổ lộ" mơ màng chiều nọ, Mei đã sớm quên sạch những gì đã xảy ra, còn Hibari thì không tỏ vẻ gì, chỉ là mật độ thương vong trên toàn bộ Namimori đại lượng sụt giảm khiến vô số người thở dài nhẹ nhõm.

Chuyện này Mei hoàn toàn không biết, nhưng nhận ra mình ăn nhờ ở đậu nhà Hibari đã lâu, cô quyết định về thăm nhà một chuyến.

"Vâng, ba, Kyoya luôn đúng mực (?), ba đừng---"

"Oái!"

Mei chuyển sự chú ý từ tiếng càu nhàu của người bố đáng kính trong điện thoại sang cổng lớn biệt thự họ Shiraishi chỉ cách chỗ mình vài mét, có một cậu bé ngã sấp ở đó, quần áo hỗn độn còn dính chút lá cây, ra vẻ là vừa rơi xuống từ trên cây anh đào bên cạnh.

"...Ba, con có việc phải đi trước, con sẽ gọi lại sau nhé."

Không đợi đầu dây bên kia kịp phản ứng, Mei cúp máy.

Cậu bé phủi lá cây trên người, chỉnh lại chiếc khăn sọc đen trên cổ rồi mới chậm rãi ngồi dậy, dường như đã phát hiện ra cô, đôi mắt nâu hướng về phía cô một cách đầy rụt rè.

Trông quen thế nhờ.

Mei thoáng nhếch mày, môi vẽ ra một nụ cười thân thiện thường trực.

"Chào em, nếu chị không nhầm, thì em vừa muốn trèo tường vào nhà chị hở?"

Con ngươi non nớt co rụt lại vẻ hốt hoảng, cậu bé hấp tấp phủ nhận.

"K-không, không phải!"

"Em, em là Fuuta." Nó luống cuống lấy ra một quyển sách to gần bằng cả người mình, vội vàng lật mở ra một trang, đưa ra cho cô xem. "Đài thiên văn nhà Shiraishi đứng thứ nhất ở Namimori, em muốn thử nhìn xem nên mới trèo lên cây chứ không phải--"

Bấy giờ Mei mới nhớ ra thân phận của cậu bé trước mặt.

Hoàng tử nhỏ Fuuta, sở hữu quyển sách tổng hợp các bảng xếp hạng của đủ chủng loại đề tài, cũng là một trong số nhân vật trong cốt truyện chính.

Nhà Shiraishi có xây đài thiên văn mini trên tầng thượng, chủ yếu là để thuận tiện cho việc tiên tri bằng cách chiêm tinh, nhưng không phải ai cũng biết chuyện này.

"Được, chị hiểu rồi." Mei khẽ cười, tiến tới vài bước, ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang với cậu bé. "Tại sao em lại muốn đến đài thiên văn?"

Fuuta cúi đầu, ngượng ngùng thì thầm:

"Em nghĩ như thế có thể liên lạc rõ ràng hơn với các hành tinh xếp hạng..."

Nhưng chỉ trong giây lát, đôi mắt nâu ngây thơ kia sáng bừng lên.

"Chị vừa nói đây nhà của chị sao?"

À, đúng là có chuyện "sự kết nối tinh thần diệu kì với vũ trụ" này.

Mei chớp mắt, tủm tỉm đáp:

"Đúng vậy, quên chưa giới thiệu, chị là Shiraishi Mei, gia chủ đời thứ Mười. Em có thể gọi chị là Mei."

Ngay lập tức, Fuuta phấn khích kêu lên:

"Oa, em biết chị!"

"Vậy sao?" Mei nhướng mày.

"Vâng, chị là người đứng đầu bảng xếp hạng [Nữ Boss mạnh nhất nếu trở thành Mafia]." Khuôn mặt cậu bé ửng đỏ hào hứng khi chỉ vào một trang trong quyển sách. " Và cũng xếp thứ nhất bảng [Những người có năng lực thuộc về huyền học*]."

*huyền học ý chỉ những điều thần bí, ở đây là nói sức mạnh thiên về tâm linh của nữ chính.

Cô liếc qua cái tên đầu tiên trên trang sách, đúng là [Shiraishi Mei].

Không ngờ mình cũng có tiềm năng như vậy ha.

Mà "huyền học" là cái quỷ gì?

"Chị có thể cho phép em lên đài thiên văn không? Em thật sự rất muốn xem!" Fuuta khẽ kéo tay áo Mei, hi vọng trong mắt như muốn hoá thành thực thể trào ra ngoài.

Bị ánh mắt mãnh liệt như thế nhìn chằm chằm, Mei có chút bối rối. Nhưng nghĩ đến cái gì, cô chợt vỗ đầu cậu, nói:

"Được thôi, nhưng đổi lại, em sẽ giúp chị một việc nhé?"

"Vâng ạ, không thành vấn đề." Fuuta gật đầu không chút khúc mắc.

.

Fuuta ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, trước mặt là sách xếp hạng trải rộng trên bàn, chờ đợi sự nhờ vả của Mei.

Mei nhận lấy tách trà còn phả khói từ tay quản gia, nghĩ đến cô nữ sinh vừa làm ơn mình tặng giúp chocolate cho Hibari vào ngày mai, sắc mặt quái dị.

Tuy mang ác danh hung tàn, nhưng vì treo một khuôn mặt xinh trai nên cậu thiếu niên trúc mã này của cô thật sự có nhiều hoa đào. Quả nhiên trai không hư gái không yêu mà!

Mei nghĩ sớm muộn gì cũng phải kết thúc cuộc sống độc thân của hắn, nếu không cô sẽ bị phiền chết.

Vì sao ấy hả, vì quá sợ hãi nên không một ai dám đưa quà tận tay đến Hibari... nên con đường dễ dàng hơn là thông qua Hội trưởng mang tiếng ôn nhu tốt bụng là cô đây!

Tuy là hầu như năm nào chỗ chocolate đó cũng vào bụng Mei, mà Hibari chỉ ăn đồ ngọt cô làm...

Mei muốn thử mai mối cho cậu bạn, thế nên câu hỏi tiếp theo bật ra khỏi miệng là:

"Người Hibari Kyoya thích nhất là ai?"

Fuuta cười cười:

"Vâng, em bắt đầu thống kê đây ạ."

Cậu bé hơi ngửa đầu, vẻ mặt chìm vào vô thức, đôi mắt nâu thu trọn vẻ lấp lánh của các vì sao. Xung quanh cậu, các đồ vật nhỏ bắt đầu dâng lên, trôi nổi trong không trung như lạc vào một trường vô trọng lực.

"Liên lạc đến dãy thiên hà của các hành tinh xếp hạng, đây là Fuuta."

"Hibari Kyoya, xếp hạng No 1 trong bảng [Những người mạnh nhất Namimori]."

"Thích nhất..."
.
.
.
.
.
.

"Dino Cavallone."

!!!?

Mei điêu đứng.

Fuuta hoàn toàn không biết gì, lửa cháy đổ thêm dầu:

"Oa, là tuấn mã Dino phải không chị?"

Đúng vậy, là tuấn mã Dino, thầy tương lai, cũng là người trong lòng?

Vậy tức là không khí nồng mùi gió tanh mưa máu lúc trước có thể lý giải rằng "yêu nhau lắm cắn nhau đau"?

Mei nhất thời choáng váng, không chút nghi ngờ về kết quả vừa rồi.

Bởi vì ở kiếp trước, cô có vô tình đọc qua một vài fanfiction về chiến hạm D18...

Nhưng chẳng phải hai người mới gặp nhau hai lần thôi sao? Cô đã bỏ lỡ cái gì? Hay là cậu ấy... nhất kiến chung tình?

"Chị Mei, chị ổn không?"

Giọng lo lắng của Fuuta nháy mắt khiến Mei hồi thần, cô phức tạp nhìn quyển sách trong lòng cậu bé.

"...không sao."

"Bác quản gia." Mei vô lực phẩy tay gọi. "Bác dẫn em ấy lên Đài thiên văn giúp cháu nhé."

Quản gia cung kính cúi đầu, rồi mới nhìn sang Fuuta:

"Hoàng tử, mời đi theo tôi."

...

Mei đỡ trán, bắt đầu nghĩ cách để tác hợp cho cặp oan gia nọ.

Mai là Valentine rồi, hay là mình làm một bữa tối dưới ánh nến cho họ?

Nói sao nhỉ, cuộc gặp mặt giữa ấm áp sủng nịch công và lạnh nhạt trung nhị thụ?

Không không, dựa theo tính cách thì Kyoya có vẻ hợp nằm trên hơn, nhưng thân cao chênh lệch như thế, huống chi Dino lại là người châu Âu...

Trước khi Mei bắt đầu não bổ ra viễn cảnh tồi tệ hơn, quản gia mang theo Fuuta trở lại.

"Tiểu thư, trời vừa mưa xong nên mây đen chưa tan hết, không thể dùng kính viễn vọng."

Mei kinh ngạc:

"Mưa?"

Cô nhìn ra cửa sổ, chân trời có chút âm u, không khí mát mẻ nhuộm trong hơi đất ẩm thấp, cỏ cây ướt đầm, đoán chừng là một hồi dông lớn, nhưng trong nhà quá kín nên Mei nhất thời không để ý.

"Chị Mei, em xin lỗi, kết quả xếp hạng khi nãy sai rồi." Fuuta ủ rũ cúi đầu. "Mỗi khi trời mưa, năng lực của em lại bị nhiễu loạn."

Mei vỡ lẽ, thở hắt ra một hơi, cong mắt cười:

"Không sao đâu, đừng lo lắng."

Trong lòng nặng như đeo đá chợt nhẹ bẫng, nhưng Mei không hiểu vì sao.

Fuuta mở sách ra, ánh mắt hiếu kì không hề che giấu hướng về phía cô.

"Chị Mei..."

"Ừ?" Mei vui vẻ rót trà ra tách, đáp một tiếng.

"Anh Hibari là bạn trai của chị hở?"

!!!?

Tay lệch một phát khiến trà vẩy ra khăn trải bàn, Mei cuống quít đặt ấm trà xuống, quản gia lẳng lặng đi tới lau dọn, trước khi rời khỏi còn cho cô một ánh nhìn tối nghĩa.

Cô nhìn Fuuta đang mở to hai mắt ngây thơ chờ mình trả lời, trong giọng lộ ra bối rối:

"T-tại sao em lại hỏi vậy?!"

"Chị xem này." Fuuta lật quyển sách lại.

Mei nhìn theo đầu ngón tay cậu bé, con ngươi màu lục bảo xinh đẹp hơi co rụt.

[BXH Những người Hibari Kyoya thích nhất.

No 1. Shiraishi Mei.]

______________

Chương 23: Ngọt ngào

Fuuta đã được Reborn đón đi từ lâu, nhưng Mei vẫn chưa hồi hồn.

Trong danh sách của bảng xếp hạng vừa nãy chỉ thưa thớt vài chục người, cô không nghĩ vị trí của mình trong lòng Hibari lại cao đến như vậy, trên cả ông bà Hibari.

Thấy Mei trầm mặc, quản gia chọn lọc từ ngữ trong giây lát, mềm nhẹ lên tiếng.

"Tiểu thư."

Ông nở một nụ cười hoà ái, như một người ông đang đối diện với cháu gái mình.

"Tôi theo nhà Shiraishi đã lâu rồi, khi mà tiểu thư và cậu Hibari đính ước với nhau ngày bé, tôi cũng là một trong số những người chứng kiến."

Lúc này, Mei ngẩng đầu lên, tỏ ý muốn nghe tiếp.

"Bởi vì hai vị lúc nào cũng quấn lấy nhau, nên tôi gần như nhìn cậu Hibari lớn lên cùng tiểu thư."

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông hiện lên vẻ hoài niệm.

"Đứa bé này thoạt nhìn lạnh lẽo bất cận nhân tình, nhưng thật ra đối xử với ngài rất tốt. Tiểu thư biết không, mỗi khi cậu Hibari nhìn thấy ngài, khí chất cả người sẽ không tự giác mà dịu xuống."

"Đó là ánh mắt mà tôi đã quen thuộc suốt hai mươi mấy năm qua, giống hệt như cách ông chủ nhìn phu nhân vậy."

Ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mei, nhẹ nhàng đặt xuống đó một nụ hôn thành kính.

"Tiểu thư, bất kì ai nhà Shiraishi này đều mong muốn ngài được hạnh phúc. Vì vậy, đừng bỏ lỡ."

.

Mei bước nhanh ra đại sảnh, nhác thấy bóng dáng thiếu niên cao gầy đứng đợi ở đó, bên môi lập tức vẽ ra ý cười tuyệt đẹp.

Trước khi cô kịp kiểm soát được hành động của chính mình, Mei đã thấy mình nằm trong lòng hắn, hai tay vòng lấy bên hông hữu lực.

"Kyoya, cậu đến rồi."

Hibari chấn động, sửng sốt cúi đầu nhìn thiếu nữ như hoa trong ngực. Giây sau đó, môi hắn cong lên, không giấu được tâm tình cực tốt.

Hắn ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, cười khẽ:

"Về thôi."

Hai chữ của Hibari có thể lí giải như thế này: bởi vì trời vừa mưa, nên hắn không an tâm mà đến đón. Với tính cách của Mei, hắn biết chắc chỉ cần quản gia khuyên một chút thì cô gái nhỏ nhất định sẽ ở lại nhà mình qua đêm không về.

Mà Hibari không muốn lại ngủ một mình.

Quản gia nhìn theo bóng lưng hoà hợp đến kì lạ của đôi trẻ, lắc đầu cười bất đắc dĩ, nhấc điện thoại lên.

Shiraishi Antei nghe được tin nghiến răng nghiến lợi, nhà mình không ở lại hướng nhà trai mà chạy!

...

Về đến nhà.

Mei nắm lấy cánh tay hữu lực của Hibari, loay hoay đổi giày trước sảnh. Trong lúc đó, hắn rút ra từ tủ một đôi dép bông đi trong nhà, đặt xuống dưới chân cô. Hai người giống như đã tạo thành một sự ăn ý không nói thành lời.

Mei xỏ dép, lông mềm mại cọ vào lòng bàn chân, đáy lòng có chút ấm áp.

Nói là biệt thự nhưng nhà lớn họ Hibari thật ra là một khối kiến trúc mang phong cách thuần Nhật Bản, sàn nhà toàn bộ đều lát bằng gỗ, đi chân trần không lạnh mấy, nhưng một khi chuyển trời, Kyoya sẽ luôn tự giác chuẩn bị dép bông cho cô.

Cơn mưa lúc nãy là cơn mưa đầu tiên trong tháng, đó là dấu hiệu thay mùa.

Thật ra cậu thiếu niên thoạt nhìn lạnh nhạt này lại có một tâm tư tinh tế và rất biết cách săn sóc người khác.

Việc đầu tiên Mei làm là lên phòng thay đồ, lúc xuống bếp đã thấy một cốc sữa ấm đặt sẵn trên bàn.

Đây lại là một thói quen khác của Hibari, hình thành kể khi hắn biết cô có bệnh dạ dày.

Hibari ngồi đợi trên sofa, đã đổi sang trang phục thường ngày, trong tay cầm một quyển sách, nghiêng đầu nói:

"Hôm nay ăn lẩu."

"Được."

Giờ Mei mới để ý, dường như cô chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của Hibari.

Bản thân không quá thích nấu ăn, nhưng vì hắn muốn, cô sẽ vào bếp.

Ngày trước học làm bánh ngọt là định chơi đùa mà thôi, cũng vì hắn thích, nên cô mới nghiêm túc mà tìm hiểu.

Mei không quen tiếp xúc thân mật với người khác, từ rất nhỏ đã tách ra ngủ riêng, nhưng trước sự cường thế của Hibari, tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn thoả hiệp.

Từ bao giờ mà hắn đã trở thành một phần quan trọng trong sinh hoạt của cô rồi?

Bàn tay đang cắt thịt của Mei chợt khựng lại khiến cô sực tỉnh.

Hibari đứng bên cạnh, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ gầy, ngăn con dao suýt chút nữa cắt vào tay cô, mày khẽ nhíu.

"Cẩn thận một chút."

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay thiếu niên, đáy lòng Mei trào lên thứ xúc cảm mênh mông mà diệu kì.

Cô rũ mi giấu đi bối rối, nhoẻn miệng cười:

"Mình vừa nghĩ đến vài việc, cảm ơn cậu nhé."

Mi tâm hắn vẫn không giãn ra, nhưng cũng chẳng truy vấn. Hibari buông tay, không trở về ghế sofa nữa, quay đầu đi đun nước, một bên vẫn liếc nhìn cô trông chừng, mãi cho đến khi cô chuẩn bị xong nguyên liệu thì mới hỗ trợ bê đồ đạc ra bàn.

Bởi vì lâu rồi mới được ăn mặn, Mei hào hứng cho gần như tất tần tật mọi thứ có trong tủ lạnh vào, rau củ thịt hải sản gì đủ cả, ăn vui vẻ đến quên trời đất.

Hibari vẫn yên lặng từ đầu buổi, cho đến khi hắn đẩy một cái bát tới trước mặt cô.

Mei cúi đầu nhìn.

Đầy ắp tôm, đã được bóc vỏ rất cẩn thận.

Cô kinh ngạc nhìn qua, một mớ xác ngoài chất bên cạnh nồi, ra vẻ nãy giờ hắn không nói năng gì là đang bận tỉ mỉ bóc tôm.

Hibari nhận ra Mei không động đến tôm là vì không thích lột vỏ.

"Kyoya." Vẻ mặt cô sáng bừng lên, vui sướng như trẻ con được kẹo. "Cậu thật tốt!"

Đôi mắt đen xẹt qua một tia sủng nịch, Hibari khẽ gật đầu, lúc này mới bắt đầu ăn, âm thầm lựa rau ra khỏi bát của mình.

...

Ăn uống no nê rồi, Mei buông người xuống ghế sofa, thở ra một hơi thoả mãn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên vẫn còn loay hoay trong bếp, tủm tỉm.

Giống như một quy củ vô hình, kể từ khi Mei dọn vào đây, cô là người nấu ăn, và Hibari sẽ nhận phần rửa bát.

Siêu có khí chất người đàn ông của gia đình.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến những lời của bác quản gia nhà mình.

[Có một câu tiếng anh như thế này.

"The sun won't run to you, the moon won't, the stars won't, but I shall."]

[Nghĩa là, Mặt Trời sẽ không đến vì em, Mặt Trăng không, những vì sao kia cũng không, nhưng anh thì có.]

[Tiểu thư, nếu gặp một người sẵn sàng che chở, săn sóc, ở bên ngài, không có lời hoa mỹ, chỉ cần tấm lòng nhiệt thành, xin đừng bỏ lỡ.]

Mei chẳng phải quá trì độn, chỉ là chưa từng yêu đương, cô luôn muốn giữ cái đầu lạnh, đứng ở một vị trí ổn định, nhận nhiều lợi ích nhất, không phải chịu bất kì thương tổn nào.

Mà người cô cần lại vừa lúc xuất hiện, bước vào đời cô, một khi đã nhận định, Mei sẵn sàng mở lòng, tiến tới.

Hắn đã cho cô nhiều như vậy, giờ đã đến lúc phải đáp lại rồi.

Hibari lau tay, ngồi vào bên cạnh Mei, theo thói quen hạ thấp vai xuống để cô tựa đầu vào.

"Kyoya."

Nghe tiếng cô gọi, hắn nghiêng đầu sang, nhếch mi tỏ ý lắng nghe.

Bấy giờ, Mei mới phát hiện ra, đôi mắt mà cô luôn tưởng là màu đen của thiếu niên thực tế sáng hơn một chút, con ngươi thiên xám bấy giờ nhìn chăm chú vào cô, vô cùng nghiêm túc.

Xinh đẹp đến mức khiến lồng ngực cô chấn động từng hồi thổn thức.

"Mình định Valentine ngày mai mới nói cơ, nhưng mình không đợi được nữa."

"Nghe nhé."

Hồi ức thuở xưa cũ từng giọt, từng giọt chảy về trong cô, cách mà hắn ôn nhu ôm cô vào lòng, cách hắn cẩn thận lấy sữa vừa hâm nóng từ lò vi ba, xúc cảm êm dịu từ áo khoác đồng phục trên vai và cái nắm tay dìu dắt mỗi khi tan trường, hay lúc mà những đầu ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng chải vào suối tóc, vụng về buộc lại...

Hoặc chỉ đơn giản là ngay lúc này, vai kề vai, bên nhau trên ghế sofa, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo an nhiên.

Mei mỉm cười, gò má ửng hồng như anh đào nở rộ.

"Mình thích cậu."

Trước khi Mei nhận thức được điều gì, khuôn mặt thiếu niên chợt kề sát, môi hai người hoà quyện vào nhau, vội vàng, khao khát, như thể muốn nuốt cô vào bụng.

Hibari kéo cô lại gần hơn, bàn tay nâng gáy cô lên, để cho mình xâm nhập sâu hơn, hơi thở nam tính tràn ngập trong xoang mũi khoang miệng, triền miên như nước.
_____

Ngược chết tôi rồi. ಥ_ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net