Chương 27: quyết định của Guinevere

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ba ngày sau.

Hoàng hôn từ từ nuốt đi chút tia sáng cuối cùng ở chân trời, hoàng cung vẫn đứng sững hòa mình vào màu tím của bóng đêm, trầm tĩnh và hắc ám. Một vài ngôi sao đã không chờ được đêm xuống mà nhảy ra.

Trong hoàng cung vô cùng náo nhiệt, mỗi người khách quý từ các quý tộc của các nước mang theo vẻ mặt hưng phấn, chờ quyết định của công chúa.

Guinevere đứng trong một góc của cung điện. Ngẩng đầu lên nhìn mớ trang sức đính trên nóc hoàng cung và chiếc đèn thủy tinh Athens đang treo lơ lửng trên trần, ánh sáng trên đó nhẹ nhàng rơi xuống, đánh bóng từng viên thủy tinh trên đó lóe sáng.

"Thật nhiều người a~, có lẽ ta nên về phòng thì hơn." Terry một bên đang vô cùng cẩn thận tránh bị những người khác chạm vào, một bên cẩn thận xem xét mấy cái chén dĩa đặt trước mặt mình có sạch sẽ hay không.

"Bệnh của anh đã khỏi, nói thế thì rất thất lễ a, Tiểu Terry."

Terry lập tức nhảy dựng lên trên ghế, cả giận nói:"Chưa rửa tay thì làm ơn đừng có động vào ta, còn có, không được gọi ta là Tiểu Terry!"

"Oa, thật đáng sợ nha." Kai cười hì hì quay sang, không dấu vết chắn ngang giữa Guinevere cùng Terry.

Nàng gật đầu. "Tiểu Terry, gọi vậy càng dễ nhớ, chi bằng gọi mọi người bằng biệt hiệu như vậy đi, Lancelot là Tiểu Lan, Lâm Linh là Tiểu Linh. Nói như vậy, Arthur chắc là......"

Arthur = Tiểu Thun= Dây thun nhỏ?

Vừa nghĩ đến cái công thức quỷ dị đó, nàng đã không nhịn được cười rộ lên.

Lancelot cũng mỉm cười:"Tên chỉ là cách gọi mà thôi, gọi anh là gì cũng được."

"Tiểu Terry, cậu xem Tiểu Lan đi, thật khác với cậu, đệ nhất kỵ sĩ quả nhiên là đệ nhất kỵ sĩ." Kai nói loạn kích thích Terry.

Terry đột nhiên nở một nụ cười ưu nhã:"Đúng rồi, Kai, đột nhiên ta rất muốn nghe cậu kể chuyện a."

Sắc mặt Kai thoáng đổi, "ực" một tiếng nuốt nước miếng, phản xạ có điều kiện sờ sờ cổ họng của mình, xem ra di chứng lần trước vẫn còn khiến hắn sợ hãi.

Hắn đang tính tìm cách trả lời lại thì đột nhiên ngón tay Terry chỉ về một phía, "Bệ hạ tới rồi kìa!"

Guinevere nhìn lại theo hướng hắn chỉ, đột nhiên cảm thấy cả người như bị định thân, không thể nhúc nhích. Đôi mắt vẫn lưu chuyển nhìn theo bòng người kia, tầm mắt như bị thu hút mạnh mẽ lên người người đó. Không thể dời đi.

Ánh nến lập lòe, tiếng người huyên náo ...... những thứ này như không tồn tại bên người nàng nữa.

Trong mắt nàng như chỉ còn một mình hắn.

Một bộ lễ phục màu trắng bạc hết sức đơn giản không cầu kì nhưng lại vô cùng tao nhã.

Trên đầu có đội một chiếc vương miện chứng tỏ thân phận của hắn. Khuôn mặt cao quý vô thượng, như phát ra một ánh sáng không giống người thường. Cằm cong hoàn mỹ, đôi mắt sâu thẳm ở dưới ánh nến vàng lóe lên như thủy tinh. Hắn chỉ có thể nhìn, chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn tới, không thể khát vọng, vĩnh viễn không thể với tới.

Cho dù trong thâm tâm có khát vọng to lớn cỡ nào, cũng chỉ là khát vọng hão huyền.

Guinevere chợt nhớ tới một câu trong một cuốn sách từng đọc: Có vài người có quan hệ với mình như hai đường thẳng song song, vẫn luôn duy trì một khoảng cách cố định và vĩnh viễn không bao giờ gặp được nhau; Có người thì lại có quan hệ với mình như hai đầu giao nhau giữa hai đường thẳng, nhưng sau cái giao lộ đó thì khoảng cách càng ngày càng xa.

Arthur và nàng, chắc là đoạn đường trước rồi.

Điệu nhạc bắt đầu như dòng nước ấm chảy khắp cung điện. Tất cả quý tộc thấp thỏm nhìn Arthur, đoán xem ai có thể là người may mắn được nhảy vũ điệu đầu tiên với quốc vương.

Lâm Linh quay đầu nhìn Guinevere đang ngồi phía đối diện. Không thể phủ nhận công chúa chính là người con gái đẹp nhất đêm nay. Công chúa ngồi dựa vào ghế ngửa đầu, đôi mắt động lòng người cũng mang theo vài phần chờ mong, nhưng trên mặt nàng lại mang vẻ tự tin hơn nhiều so với những tiểu thư quý tộc khác

Đó là vì, không lâu sau nữa nhất định Arthur sẽ cưới nàng làm vợ.

Trong lòng Lâm Linh buồn bã.

Điệu nhảy đầu tiên Arthur nhất định sẽ mời công chúa.

Guinevere ngồi trên ghế, tay nắm chặt váy. Khuôn mặt vẫn treo lên nụ cười mỹ lệ, nhưng ít ai biết trong lòng nàng bây giờ đang rất rối bời.

Là gả, hay là không gả?

Nàng rất ghét chính bản thân mình, cũng rất ghét cảm giác rối bời hiện giờ.

Arthur nói vài câu xã giao với vài vị khách, đột nhiên quay sang hướng nàng. Tim Guinevere đánh "thịch" một cái, vội vàng cúi đầu.

Ánh mắt mọi người tập trung lên người quốc vương bệ hạ, chỉ thấy Arthur đang nhấc chân, bước từng bước, từng bước......

Tiếng bước chân quen thuộc mà xa lạ truyền đến khiến tình cảm trong lòng nàng lại cuồn cuộn chảy ra, như muốn bao phủ cả chính nàng.

Nàng đột nhiên quyết định, một quyết định to gan chưa bao giờ dám nghĩ tới

Nàng trực tiếp đi tới bên người Arthur dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thốt lên:"Bệ hạ, ta có vinh dự được mời ngài nhảy điệu đầu tiên không?"

Không cần bận tâm đến quy tắc nam tử mời nữ tử nữa, cũng không nghe thấy những âm thanh xì xào bàn tán chung quanh, Guinevere nhìn thẳng vào mắt hắn chờ đợi câu trả lời.

Arthur, xin thứ lỗi cho sự ngang ngạnh đầu tiên và cũng là lần cuối cùng này của nàng.

Ngay sau khi điệu nhảy này kết thúc, nàng đã chắc chắn rằng mình nên làm gì, nàng sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình, nàng sẽ đối diện với tình cảm thật của bản thân.

Arthur hơi kinh ngạc, ánh mắt hai người giao nhau.

Hắn suy nghĩ, trong đôi mắt màu tím nảy lên một tia lửa mê muội, lập tức vươn tay về phía nàng.

Guinevere hít thật sâu một hơi, đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, cánh tay thon dài của Arthur nắm lấy vòng eo thon gọn của công chúa, đưa công chúa bay múa như một chú bướm. Công chúa cũng không thua vương tử, lúc nàng xoay người khiêu vũ làm chiếc váy dài nhẹ nhàng bay múa, tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhàng quanh quẩn quanh hào quang của hắn.

Những phu nhân tiểu thư đứng ở hai bên không ngừng ca ngợi bọn họ thật là một đôi ngọc bích, tiếng kinh ngạc cảm thán lúc nào cũng vang lên trong đại sảnh, mọi người thật không thể nào bỏ qua bài nhảy tuyệt vời này. Bọn họ vừa giơ tay vòng qua đầu liền tỏa ra một khí chất ưu nhã khiến cho mọi người cảm phục. Bao nhiêu phu nhân hâm mộ nhìn Arthur khiêu vũ với công chúa, ánh mắt đan lại như lưới bao trùm lên hai người bọn họ.

Nhìn một hồi, đôi mắt Lâm Linh đột nhiên cảm thấy khô khốc, giống như con ốc sên không cẩn thận bò lên lớp xi măng cứng rắn, lập tức đau nhói chui tọt lại vào trong vỏ.

Hai người nhảy theo tiết tấu, xoay tròn ra đến giữa sảnh, từ giữa lại sang bên hông, ánh sáng lập lòe từ chiếc đèn treo thủy tinh trên đầu rơi xuống, tạo những dấu ấn nhợt nhạt trên cơ thể hai người.

Chỗ thắt lưng nơi bàn tay Arthur đang đặt truyền đến độ ấm khiến gương mặt nàng có chút đỏ lên. Ngay cả nàng cũng không dám tin rằng hôm nay mình lại có thể nhảy xuất sắc đến vậy, ở những bước xoay tròn cư nhiên cả một bước nàng cũng không giẫm trúng hắn

Đèn treo thủy tinh, hoàng cung hoa lệ, trang phục đẹp đẽ, vương tử trẻ tuổi tóc vàng, tất cả, tất cả, đều là những thứ mà nàng không thể tưởng tượng ra được. Như những cảnh trong một giấc mơ lần lượt thay đổi, giống như một thế giới chỉ có nàng và hắn, còn những thứ khác dù có hay không cũng chỉ là làm nền. Chỉ có đôi con ngươi màu tím trong suốt như thủy tinh kia đang phản chiếu lại gương mặt ngọt ngào và bi thương của bản thân.

Điệu nhạc dần kết thúc, lòng nàng cũng dần lạnh đi. Giấc mộng đau thương và xinh đẹp này rất nhanh sẽ không còn nữa. Cùng vương tử trong lòng khiêu vũ, chuyện như thế vốn không có kết cục tốt đẹp gì. Nàng biết, dù đây là lần cuối cùng, nhưng nhất định sẽ chẳng bao giờ viết nên được một khúc thiên định.

Như được sự ảnh hưởng của Arthur, ngày càng có nhiều thanh niên quý tộc cùng tham gia khiêu vũ. Âm thanh vui vẻ, bóng người bay bay, đại điện nơi nào cũng có những cặp đôi nam nữ đang khiêu vũ, cơ hồ như muốn đem Guinevere và Arthur bao lại bên trong. Động tác nhảy múa của mọi người không ngừng lượn lờ qua lại làm cho người ta cảm thấy hoa mắt.

Âm nhạc đã dừng, nàng cũng nên có quyết định của chính bản thân.

Nhẹ nhàng buông tay Arthur, Guinevere cố gắng động khóe miệng."Bệ hạ, cám ơn ngài." Nàng xoay người về lại chỗ ngồi, cố tình lờ đi ánh mắt phức tạp của hắn.

"Công chúa, sao ngài......" Kai trừng lớn hai mắt, nhưng không nói ra nửa câu tiếp. Lancelot suy tư nhìn nàng, nhưng chỉ mỉm cười. Terry lại chen giọng nói một câu:"Công chúa, đừng quên phải rửa tay."

Mặc dù tâm trạng đang rất sa sút, nhưng vừa nghe đến lời 'Cảnh báo' Terry , nàng vẫn không nhịn được cười một tiếng.

Mới vừa cười một tiếng, đột nhiên nàng cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng hơi ngẩng đầu thì chạm đôi mắt màu nâu của Lâm Linh. Nhưng trong chớp mắt cô ấy lại nghiêng đầu đi.

"Vậy bé con, câu trả lời của con là gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net