Chương 6: gặp chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất tri bất giác trời sáng.

Bầu trời xanh như được tẩy, ánh mặt trời chiếu qua khe lá tạo thành mấy cột sáng nhỏ li ti, khiến cho giữa mảnh rừng u tĩnh trở nên mê ly hơn hẳn.

Giọt sương sớm long lanh chờ nắng, thản nhiên trượt từ trên phiến lá cây, nhẹ nhàng rơi xuống đất như một ngôi sao biến mất trong lớp bùn đất.

Chim bói cá nhẹ nhàng kêu, Guinevere mở mắt, đang muốn duỗi cái lưng mệt mỏi, chợt phát hiện có điểm gì là lạ, cúi đầu nhìn.

Oa! Mèo đen không biết khi nào đã chui lên ngực nàng! Cư nhiên còn cọ cọ ngực của nàng......

"Arthur!!" Tiếng thét chói tai vang tận trời xanh.

Mèo đen đang trong giấc mộng bị nàng nhéo một cái lỗ tai xách lên. Đầu óc choáng váng, nhãn mạo kim tinh.

"Cô ngốc, cô phát điên cái gì!" Arthur đáng thương chỉ có thể hoảng loạn quơ chân.

"Ngươi quá đáng, sao lại chui vào ngực ta!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, hừ, rốt cuộc là người nào vô lễ khi ngủ a! Nếu hiện giờ bọn họ ở hoàng cung Camland, kẻ nào dám xâm phạm con gái cưng của bệ hạ, nhất định đã bị đem ra chém đầu.

"Tối hôm qua là cô nhất định một mực kéo ta qua mà." Hắn nhướng mi,"Ta mới là người bị hại."

Tối hôm qua người bị phi lễ hình như là hắn mà. Rõ ràng đang ngủ ngon lành thì bị kéo qua, chống cự một hồi cũng có được đâu. Không thể làm gì khác hơn là đành nằm im, không lại bị "chết chìm" thì khổ.

"Nói bậy. Làm sao có thể!" Vừa muốn phản bác, trong lòng Guinevere đột nhiên lộp bộp một chút, một cỗ hàn khí chảy dọc sống lưng. Cái thứ tối hôm qua chính là Arthur? A a! Sao nàng lại làm ra chuyện như vậy! Thật mất mặt mà!

"Được rồi được rồi, vậy quên đi, ta không so đo với ngươi nữa, chúng ta nên đi thôi." Nàng cố ý chuyển hướng đề tài, nếu không cứ như vậy thì chẳng giải quyết được gì.

Arthur cũng hiểu ý không nói nữa, gật gật đầu, theo nàng nhảy lên ngựa.

Sao tên kia đột nhiên hòa hợp vậy? Guinevere kinh ngạc nhìn thoáng qua con mèo đen nhỏ ngồi ở phía trước, nếu là trước đây hẳn là hắn đã nhạo báng nàng tới chết rồi chứ. Sao lại không nói gì vậy? Hay quả nhiên là hắn ý thức mình đang trong tình huống xấu a.

"Ta nói –" Hắn đột nhiên chậm rãi mở miệng.

"Cái gì?"

"Cô nên ăn nhiều một chút cho đầy đặn đi. Trên người toàn là xương cốt như người chết ấy, hại toàn thân ta đau nhức hết cả."

"Đi – chết – đi!!!" Nàng mới chỉ là cô nhóc đang trong kì phát dục thôi.

....

Gần hoàng hôn, Guinevere đi ra khỏi rừng tới một thị trấn nhỏ tên Tần Luân. Lần trước đi Camelot nàng cũng từng đi qua thị trấn này, nhưng lúc đó còn có Lancelot. Nghĩ đến Lancelot, tâm trạng của nàng lại sa sút, nếu lúc đó cẩn thận hơn chút, anh ấy đã không phải bị biến thành đá. Còn Kai và Lâm Linh giờ cũng không biết thế nào rồi? Đối phó với mèo trong thân xác Arthur kia chắc hẳn là khó khăn lắm?

Trong đầu nàng đột nhiên tái hiện lại hình ảnh trước khi rời đi còn thấy Arthur kêu meo meo, hai tay quơ cào loạn xạ, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Một góc ngã tư đường được bao phủ bởi màu xanh biếc của dây thường xuân, một ngôi nhà đá bị bao phủ bởi cây tử đằng la, tấm bảng trước cửa hàng lung lay sắp đổ, phía trên viết vài chữ: Thứ sáu.

Quán trọ có phong cách cổ quái này sẽ là nơi dừng chân lại của Guinevere. Sở dĩ lựa chọn nơi này vì lần trước tới đây cũng đi qua nó. Đối với nàng cũng có cảm giác an toàn hơn là chọn một quán trọ khác. Không chỉ chỗ ở, mà nàng cũng chỉ sinh hoạt và đi tới những chỗ quen thuộc, mua những thứ mình quen thuộc, ngay cả cửa hàng cũng là hai căn nhà mà nàng thường đi.

"Này, cô có phát hiện không, hình như không ít người ở đây có nhiều tiền." Arthur thì thầm nhắc nhở.

"Hình như là thế." Từ khi bắt đầu tiến vào thị trấn nhỏ này nàng đã cảm thấy có gì khan khác, hơn nữa, còn có một cỗ bất an không lời.

Trong quán trọ u ám có không ít người đang ngồi uống rượu. Guinevere đi vào, lập tức cảm thấy có mấy người chú ý tới nàng. Mặc dù nàng mặc nam trang, đầu cũng vùi ở trong mũ áo choàng, che hơn nửa mặt, nhưng một nam hài ôm mèo đen đột nhiên xuất hiện chỗ này khiến cho người khác chú ý cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Guinevere thật cẩn thận đi xuyên qua những người đó, dùng khóe mắt chú ý bốn phía, những vị khách này ai ai cũng mang theo kiếm bên người, hình như không phải dân thường.

Cảm giác bất an lại nảy lên trong lòng nàng.

"Xin chào, ta muốn thuê một căn phòng." Nàng cố tình đè lại chất giọng thanh thuý của mình.

"Được." Ông chủ loay hoay, đưa nàng một chìa khoá nhỏ, dặn dò "Phòng của ngươi nằm ở lầu ba, phòng đầu tiên ở góc trái cầu thang."

Đưa tiền đặt cọc cho ông ta, nàng bế Arthur lên phòng.

"Arthur, ngươi có đói không?"

Loay hoay phủi một ít bụi bám trên ga giường xuống, Guinervere xoay sang nhìn hắn.

Arthur liếc nàng một cái, kiêu ngạo đi kiểm tra xung quanh. Khi xác định không có gì gây nguy hiểm, hắn mới yên tâm nằm lên giường, thiếp đi.

Guinevere hiểu tính nết hắn, không chút lúng túng khi không nhận được câu trả lời, nàng cẩn thận khoá hết cửa ngõ rồi mới ôm theo bọc đồ vào phòng tắm.

Đêm đó quả thực dài với Guinevere. Nàng từ nhỏ đã nhận vô số sủng ái của cha, nay lại ra ngoài bươn chải và bị một người nam nhân coi thường, hơn nữa người kia lại là người mà cha đã hứa hôn cho mình. Nàng cảm thấy hơi uất ức.

Bầu trời đêm yên tĩnh, có một tiếng đàn du dương từ đâu bay tới, âm thanh mềm mại thanh lệ như nước, linh động như gió, phiêu nhiên như mây, thâm thấu nội tâm người ta bằng một vẻ đẹp thanh nhã.

Nhưng ở nơi này lại có tiếng đàn như thế thì thật là cổ quái.

Cảm nhận điệu nhạc này có phần quen thuộc, mẹ nàng đã từng đàn qua nó. Guinevere lấy cây sáo hồn trong túi ra ra, tiêu dao thổi một khúc cùng hoà tấu với người thần bí kia.

Khi bản hoà tấu lên tới đỉnh điểm, Guinevere ngừng lại, nàng cất cây sáo vào trong ngực, mệt mỏi trở về giường tìm một góc để ngủ.

Đợi khi tiếng thở nàng đều đều Arthur mới mở mắt ra nhìn nàng, một lúc lâu sau hắn cũng chậm chạp nhắm mắt lại, ngủ như không có gì.

Mà trong gian phòng bên cạnh, nam nhân tóc xanh ngừng đàn, vẻ mặt mừng rỡ như tìm được tri âm. Hắn cố gắng lắng tai nghe xem thử tiếng sáo ở đâu, nhưng, không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Nam nhân chỉ biết âm thầm thở dài lần nữa.

Sớm hôm sau....

Guinevere tỉnh giấc khi trời vừa rạng sáng, nàng thanh toán tiền phòng và nhanh chóng bế Arthur rời đi.

Từ khi nhận thức về dòng máu phù thuỷ, sức mạnh Guinevere được kích hoạt kèm theo những sự nhạy cảm về các giác quan. Nếu không nhầm nàng nghe thấy tiếng vó ngực đuổi theo phía sau , tầm mười người. Lúc này không thể giao chiến được, như nhận thức được điều đó nàng thúc ngựa phi nhanh hơn.

Trong rừng yên tĩnh như chết, ánh trăng băng lãnh như nước, Guinevere cố gắng ngăn nỗi sợ hãi, ý niệm duy nhất trong đầu là phải nhanh chóng chạy tới Camelot!

"Vù ——–" Một thanh thương dài như tia chớp phi tới cắt ngang giữa đường đi của nàng, còn ngựa bị kinh hách hí dài giơ hai chân trước, vừng vàng ngừng lại. Nàng kéo dây cương xoay người lại, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa vang lên, ba bốn bóng đen nhanh chóng phi ra từ chỗ không xa đứng trước mặt nàng.

Híí! Tiếng con ngựa rú lên một hơi dài , sau đó nó ngã khuỵu xuống với một đống máu và một mũi tên bạc dính ở mông...

Guinervere nhất thời mất đà nên từ trên lưng ngực té xuống, trong vô thức nàng ôm chặt lấy Arthur còn bản thân đập vào tảng đá lớn phía trước.

Đau đớn làm nàng hít một hơi lạnh.

"Không sao chứ."

Authur cũng chẳng ổn hơn nàng bao nhiêu, hắn nhịn đau bò dậy, loay hoay kiểm tra người đối diện.

Guinevere biến sắc, cứng ngắc xoay người lại, phía sau không biết có bao nhiêu người đã đứng ở chỗ này. Tên thiếu niên cầm đầu kia, lơ mơ mờ ảo, đôi mắt xám lóe lên dưới ánh trăng, dung mạo rõ là như một thiên sứ hiền lành lương thiện, nhưng bên môi lại nở một nụ cười tà ác như ma quỷ, khiến cho người ta không lạnh mà rét run. Trên người hắn như có hai mặt thiện ác ở chung một chỗ, như là thiên thần đội lốt ma quỷ, ma quỷ đội lốt thiên thần.. Nụ cười hắn hết sức châm chọc khiến nàng công chúa xinh đẹp khó chịu.

"Ngươi muốn gì? "

Guinevere tạo nên một bức tường bảo vệ, nàng có cảm giác run sợ trước người đối diện.

"Có người thuê ta tìm giết một kẻ tóc hồng mắt xanh, đương nhiên, thuận tay cũng giết luôn cả con mèo mà hắn đem theo. Ta đã nhận tiền của người khác, vậy thì chỉ có thể xin lỗi." Hắn chậm rãi rút thanh trường kiếm bên hông,"Giờ hãy để ta xem bản lĩnh của cậu đi."

Hắn còn chưa nói hết câu, Guinevere đã huy động lực lượng, bắn một mũi tên về phía hắn. Nhiều người như thế nàng đánh không lại, nhưng chẳng phải có một câu thành ngữ sao?

Bắt giặc đầu tiên phải bắt tướng!

Nhưng ý nghĩ của nàng rất nhanh đã bị tan biến, hắn chỉ cần vung nhẹ trường kiếm trong tay đã chém mũi tên thành hai nửa. Mũi tên "keng" một tiếng thanh thúy rơi xuống đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net