Hồi 7: Hoàn thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ ơi! Vậy con phải làm cách nào làm chủ được Hơi thở của Băng Tuyết đây ?"

Bà ấy chỉ khẽ cười mà nói.

"Con phải thật sự hòa quyện Hơi thở của con khả năng cảm nhận con vốn ... Hãy để đôi tay luôn lạnh giá một thể tràn đầy năng lượng"

" cả hai sẽ luôn 'cân bằng' với nhau"

...

Tanjirou cõng Nozome trên lưng mà chạy đi tìm đường để thoát ra khỏi nơi này.

'Nhất định đừngxảy ra chuyện đó Nishinara'

***

Sâu trong tiềm thức ấy, cô lang thang trên một không gian rộng lớn, nơi ấy thật yên tĩnh và cực kì lạnh giá. Cảm giác như từng hơi thở cô nhận vào bên trong cơ thể lại đang dần dần phá hủy phổi của cô vậy.

"Mình... Mình khó thở quá"

Bất chợt một giọng nói của ai đó vang lên, thứ âm thanh ấy đi thẳng vào tai cô một cách thật nhẹ nhàng và đáng sợ.

Bất giác cô ngước lên mà nhìn nhưng không tài nào nhìn rõ được, cái người ấy đứng khuất mất ánh sáng khiến cho những gì cô thấy chỉ là một khuôn mặt tối đen và một giọng điệu lạnh lùng.

"Cậu... Cậu là ai?" Tuy không nhìn rõ được con người ấy là ai nhưng với giọng nói và tạng người thì là một thiếu nữ trạt tuổi cô.

Cô gái ấy với giọng điệu chứa đầy sự khinh bỉ.

"Thở đi! Đồ thất bại"

***

Bất chợt cô tỉnh lại trên lưng của Tanjirou, hai mắt cô lúc này nhìn cậu chằm chằm, lòng cứ cảm thấy nhẹ nhàng đến lạ.

Tự hỏi rằng cậu ấy cõng cô trên lưng thế này mà chạy suốt sao? Tại sao lại không bỏ cô ở lại đó cho lành mà phải cất công cõng cô theo sau lưng.

"Này! Bỏ tớ xuống đi" Ngữ điệu dịu dàng, cô nói.

Tanjirou nghe thấy suýt nữa thì giật mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng, thứ cảm xúc ấy lan tỏa ra cực kì mạnh mẽ khiến cho cô không cần tập trung có chủ đích cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Cậu ta dừng lại rồi từ từ ngồi xuống để cho cô tự xuống khỏi lưng của Tanjirou.

"Cậu thấy ổn hơn rồi chứ? Lúc nãy cậu thở như thể các cơ quan nội tạng như muốn nhảy ra ngoài vậy" Tanjirou lo lắng.

Nozome nghe cậu ta nhắc đến việc hơi thở bị xáo trộn dẫn đến việc ngất xỉu thì cô lại bất giác nhớ lại người con gái xuất hiện trong tiềm thức của cô.

"Thở sao?" Cô lẩm bẩm.

Tanjirou nghe thấy liền hỏi.

"Cậu ổn chứ?"

Cô nghe cậu ta gọi liền tỉnh táo trở lại, có vẻ như cô nghĩ lan man hơi nhiều rồi, ngay cả câu hỏi thăm của Tanjirou cô còn chưa trả lời.

"Tớ ổn" Cô nhỏ giọng đáp.

Nói xong Tanjirou bất ngờ trầm trồ lên rồi hết lời khen ngợi cô.

"Cậu thật là mạnh đấy, Hơi thở của tuyết sao? Tuyết Tức của cậu có bao nhiều Hình* vậy?"

(*: Hình = Thức = Tuyệt chiêu)

Cô im lặng, hai mắt cứ trân ra đấy rồi có chút ngại ngùng không biết phải trả lời như thế nào.

Cô chỉ mỉm cười rồi im lặng tỏ vẻ thân thiện để lãng tránh câu hỏi của Tanjirou, vì ngay cả bản thân cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho vuông.

"Bí mật" Cô đáp.

Nói xong cô chỉ từ tốn mà chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn trở lại, còn Tanjirou thì vẫn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, câu trả lời vừa rồi lại vô tình làm cho cô trở nên bí ẩn và cuốn hút đến lạ.

'Cậu ấy trông xinh thật'

Cô sửa soạn lại xong thì nhanh chóng phóng đi không một tiếng động ngay trước mắt của Tanjirou.

'Cậu ấy đi rồi sao? Nhanh thật'

***

Nozome phóng đi như một bóng ma mà không để lại vết tích gì trên đường đi, trong lòng cứ suy nghĩ về chuyện cô bị ngất xỉu.

'Cả hai phải cân bằng với nhau sao? Vậy do mình kết hợp chưa đúng cách hay do dung tích phổi của mình chưa đủ? Hay khả năng cảm nhận của mình chưa đủ mạnh?'

***

Đang phi thân thì bất chợt một con quỷ lao ra tấn công cô, trong thoáng chốc cô đã né đòn tấn công kia thật dễ dàng rồi kết liễu con quỷ đó không tốn một chút sức lực nào.

Trên đường thoát ra khỏi khu rừng để hoàn thành "kì sát hạch cuối cùng" cô đã triệt hạ rất nhiều quỷ và nhận ra bản thân vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết cần được cải thiện.

...

Ở nơi hội tụ, chỉ có 5 người tính luôn cả cô.

'Chỉnăm người còn sống sao? Thật may mắn khi mình một trong số đó' Cô cứ suy nghĩ, lòng thì cứ cảm thấy vui sướng đến lạ.

***

Gặp lại Tanjirou cô thấy cũng nhẹ lòng, nhưng có vẻ như cậu ấy bị thương ở đầu khiến cho máu còn đông lại trên trán của cậu.

"Cậu không sao chứ?" Cô chủ động hỏi thăm Tanjirou.

Cậu ấy thấy Nozome liền cười tươi đáp.

"Tớ không sao cả chỉ bị thương nhẹ thôi" Dứt câu cậu lại tiếp lời "cậu rời khỏi đấy mà không một thương tích quả thật đáng nể... Nhưng có vẻ như ở đây có mỗi tớ là bị thương thôi"

Cô che miệng rồi khúc khích.

"Còn sống mà quay về là tốt rồi"

Nhìn cô cười mà Tanjirou cũng phải một phen đỏ mặt và hơi ngượng.

...

Sau khi nhận Quạ và chọn cho mình thứ kim loại sẽ được đưa đi rèn thành Nhật Luân Kiếm, loại kiếm được đặc chế để trảm đầu của loài quỷ thì mọi người bắt đầu rời khỏi đó.

Xong xuôi cả hai người gặp lại nhau rồi nói lời chia tay.

"Nishinara, cậu nhớ bảo trọng nhé"

"Tớ biết rồi" Cô đáp.

Cả hai quay lưng đi trong sự tiếc nuối rười rượi, bất chợt cô nói to, nhưng cái ngữ điệu ngọt lịm ấy vẫn không vì thế mà mất đi.

Cả hai vẫn chỉ đơn giản là dừng chân lại mà không quay lại nhìn nhau.

"Gọi tớ là Nozome được rồi không cần phải gọi họ đâu" Cô nói xong thì cúi đầu, đôi môi mọng ấy cứ thế mà khẽ mỉm chi.

"Vậy thì cậu cũng gọi tớ là Tanjirou chứ nhỉ?"

"Chúng ta còn gặp lại chứ?" Nozome nhỏ giọng.

Tanjirou quay lưng lại muốn một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt của cô trước khi chia tay. Nhưng cô đã rời khỏi đó từ lúc nào rồi, ngay cả một câu trả lời cô cũng chẳng thèm nghe.

"CHẮC CHẮN RỒI!!" Tanjirou hét to, giọng của cậu như vang đi tứ hướng, tuy hơi hụt hẫng nhưng trong lòng cậu vẫn rất vui mừng vì đã có thêm một người bạn.

...

Nozome đi rất xa nhưng những lời nói ấy không cần nói mà chỉ cần cảm nhận cô cũng đã nghe được rất rõ rồi.

...

Vạn sự tùy duyên.

Còn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net