Chương 11: Lời Tiên Tri Của Gia Tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Đối diện với lời cầu xin khẩn thiết của nữ nhân trước mặt, Urokodaki im lặng không đáp lại, cuối cùng vì để phá tan bầu không khí yên tĩnh, ông hơi nghiêng người, nói:" Mời vào trong thưa phu nhân."

Mọi chuyện sau đó thì Sabito cũng không rõ nữa, anh cùng với Jiro bắt đầu lo việc chuẩn bị cơm nước để chiêu đãi khách, cô gái thân cận tên Kanno kia cũng tiến đến tiếp bọn họ một tay, tuy mới mở đầu cuộc nói chuyện của Sabito và cô ấy cũng khá gay gắt, nhưng cuối cùng vì mục đích chung nên cả hai cũng dần chuyển từ đối địch qua giúp đỡ lẫn nhau.

Đột nhiên như nghĩ ra thứ gì đó, Sabito nhướn mày, khẽ nghiêng đầu qua chỗ cô gái nhỏ, khẽ giọng hỏi:" Yuya, sao em biết được người mà nàng ta muốn tìm là thầy vậy?"

Nghe anh kêu tới mình, Yuya liền cúi đầu, nhẹ giọng:" Đoán thôi."

Sabito:" Đoán kiểu gì chuẩn thế."

Yuya:" Vì ta nhìn thấy được."

" Sao cơ?"

Thấy là thấy cái gì mới được chứ??

" Thứ trong bụng người đó, không phải là một đứa trẻ bình thường."

"..."

Sabito bỗng nhiên lâm vào trầm tư, anh khuấy nồi cháo một cách đều đặn, không nhịn được lẩm bẩm:" Quái thai sao..."

Kanno vào lúc này lại không nhịn được lên tiếng phản bác:" Không phải như vậy! Tiểu thư Haori của ta không phải là quái thai!!"

Tràng diện đột ngột trở nên yên tĩnh hẳn đi, Jiro ngồi ở một bên vẫn liên tục giã quần áo, sau khi sai Tomioka và Makomo đi hái một ít hoa dại về, cậu nhướn mày, hoà mình vào câu chuyện:" Tiểu thư?"

Còn chưa sinh ra mà đã biết là nam hay nữ rồi à?

Hẳn là nhận ra bản thân mình đã lỡ lời, Kanno ngay lập tức cúi gầm mặt, không hề hó hé thêm tiếng nào nữa.

Yuya ngồi ở một bên, khẽ lia tầm mắt về phía ánh nhìn tò mò của Sabito, nhàn nhạt giải đáp:" Không phải quái thai."

" Mà nó sắp chết rồi."

Điều này là sự thật.

Bởi vì cô đã nhìn thấy tử khí bốc ra từ đứa trẻ đó.

"..."

" Hức..."

Kanno lau đi những giọt nước mắt không nhịn được lăn dài trên khuôn mặt mình, đồng thời nức nở:" Tiểu thư số khổ của ta..."

Yuya không nói gì, chỉ im lặng ngồi ở một bên chơi đùa với ngón tay của mình.

Sabito và Jiro ngốc ở một bên, sau khi nhận ra sự tình thì chỉ biết âm thầm cảm thán, Kanno để lộ ra khoé mắt hơi sưng lên của bản thân, cô ấy hiểu mọi người vẫn còn chưa thấm được câu chuyện, liền khẽ giọng giải thích lại từ đầu:" Kizunawa là một đại gia tộc của thành Edo, đời đời con cháu của Kizanawa đều cực kì thịnh vượng, không làm quan to cũng là tướng lớn."

" Nhưng thật ra tất cả những thứ này, đều do trong gia tộc có một vị thần, người đó vừa có thể tiên đoán trước những việc xảy ra, vừa có quyền đọc được sinh tử cách của từng người."

" Nhờ vậy mà con đường làm ăn của gia tộc luôn luôn thuận lợi và suôn sẻ, dần dà trở nên giàu có như bây giờ. Dù rằng tất cả đều biết hầu là thứ gì cũng không phải cho không, ngay cả người kia cũng đã nhắc nhở, thế nhưng mọi người đều chỉ vì cái lợi ở trước mắt mà quên đi việc nghĩ tới hậu quả."

" Cuối cùng đến thời của phu nhân, thì tiểu thư lại được tiên đoán rằng sẽ chết khi thai tròn 5 tháng."

Kanno không nhịn được than thở, khóc càng lớn hơn:" Vị ấy nói vốn dĩ từ lúc bắt đầu thành hình, tiểu thư của ta đã không có mệnh sinh, vậy nên ngay cả tư cách được vào luân hồi cũng không..."

Nếu như không được cứu, thì tiểu thư của nàng ta sẽ trở thành âm hồn vất vưởng không nơi nương tựa.

Phu nhân làm sao mà chịu nổi.

Kanno liên tục lau nước mắt:" Ngài ấy còn chưa cảm nhận được thế giới này tươi đẹp như thế nào, mà đã phải chịu đựng hết thảy những ác ý rồi."

Tại sao lại bất công đến như vậy chứ?

Sabito trầm mặc không đáp lời, đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của Kanno, tâm trạng thiếu niên dần trở nên rối bời không biết phải làm cách nào.

Dù sao thì anh cũng đâu chuyên việc dỗ con gái đâu.

Trái ngược với sự rối rắm của sư đệ mình, Jiro lại hơi nhíu mày, nói:" Đừng có khóc nữa, chẳng phải mấy người tìm Urokodaki - san để giải quyết chuyện này sao?"

Ồn muốn chết đi được.

Nghe xong lời trách mắng của cậu, Kanno ngay lập tức im bặt, thút thít quay vào trong tiếp tục hoàn thành công việc của mình.

Yuya cũng không quá để ý, dù sao thì chuyện này là của những người có vấn đề như bọn họ, cô chỉ có nhiệm vụ dẫn tới để gặp ông ấy.

Còn được hay không thì phải xem ý trời rồi.

...

Khoảng hơn nửa ngày sau đó, Urokodaki và Yue mới kết thúc cuộc trò chuyện, khi cánh cửa mở ra, Kanno nhanh chóng chạy tới bên cạnh chủ nhân mình, vô cùng tận tuỵ săn sóc.

Vì tiết trời không còn sớm, nên Urokodaki chỉ đành giữ bọn họ ở lại trong nhà một đêm, nhờ đây là chuyến đi xa nên Yue phu nhân cũng không đem theo quá nhiều người hầu kẻ hạ, thế nên việc sắp xếp chỗ ngủ không hề khó khăn chút nào.

Chỉ là, cả đám Tomioka đều phải chen nhau vào trong phòng của Sabito mà ngủ.

Nói thật thì tình cảnh cũng không khác lần trước là mấy, thế nhưng trong căn phòng chật hẹp này, dường như cả bọn gắn kết với nhau được thêm một chút. Makomo nằm bên cạnh Yuya, còn cô gái nhỏ thì nằm sát vách tường, chăm chú nhìn trần nhà, sau đó nhắm mắt.

" Nghe bảo là thầy sẽ làm cho vị kia mặt nạ Tengu, loại xua đuổi tà ác và mang đến điềm lành." Makomo rảnh tay vuốt vuốt một lọn tóc nhỏ rơi ra ngoài của mình, khẽ giọng nói.

Sabito không nhịn được nhớ tới khuôn mặt khóc lóc tèm lem của Kanno ban sáng, anh hỏi:" Nếu đơn giản chỉ là mặt nạ Tengu, thì đến tìm thầy của chúng ta để làm gì chứ?"

Chắc là phải có mối quan hệ mật thiết nào hơn cả như thế.

Đôi mắt thiếu nữ vốn dĩ đang đóng chặt giờ lại khẽ mở ra, trần nhà trống rỗng dường như khiến cô gái càng tăng thêm sự tập trung, Makomo nghiêng nghiêng đầu, nhìn qua cậu nhóc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:" Giyuu này, cậu ngủ chưa?"

Tomioka chậm rãi mở mắt:" Có chuyện gì sao?"

Đối diện với đôi con ngươi sạch sẽ không vướng chút bụi trần của người đối diện, cô bé hít sâu một hơi, cuối cùng cười cười nói:" Không có gì, mà cậu chưa buồn ngủ à?"

Giyuu hơi mím môi:" Vẫn chưa."

Makomo không dời mắt, tiếp tục hỏi:" Thế Giyuu này, cậu nghĩ sao về chuyện hồi sáng?"

"..."

Có vẻ như đối với vấn đề nghiêm túc này, Giyuu chưa thể cho ra một đáp án nào vội vàng, cậu ngơ ngơ ngốc ngốc, bày ra một vẻ mặt ảo não suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ đành buông bỏ:" Không biết nữa."

Jiro nằm ở ngoài cùng, trở mình đưa ra câu trả lời mà bản thân cho là hợp lí nhất:" Có lẽ là muốn thông qua mặt nạ Tengu, có thể nhờ vả được chút công đức tích góp của thầy cho con bà ta."

Sabito không hiểu lắm:" Công đức sao? Để cho đứa trẻ chưa chào đời mà đã yểu mệnh kia à?"

Makomo lo lắng:" Nếu vậy thì chúng ta có cần nhắc nhở thầy không ạ?"

Jiro lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ:" Không nên làm những việc không cần thiết, chuyện này nếu như chúng ta có thể đoán ra thì thầy chắc chắn cũng đã biết trước rồi, còn mà nhận ra nhưng vẫn muốn giúp cái nhà ấy thì đó là chuyện riêng của thầy với người ta, bọn mình không nên xen vào làm gì."

Kẻo lại bị mắng là lo chuyện bao đồng nữa thì khổ lắm, dù sao họ cũng chỉ là những đứa trẻ, khó lòng mà bàn luận về vấn đề của người lớn được.

Thời gian bát quái trôi đi, chớp mắt đã là sáng hôm sau, Yuya vì không bận tâm quá nhiều việc mà thành công ngủ ngon lành đến tận khi trời sáng!

Sinh hoạt trong nhà vẫn giống như mọi ngày, Jiro và Sabito sáng sớm liền lôi nhau ra luyện tập một hồi, tiện tay còn chỉ dạy cho Tomioka và Makomo mấy quả kiếm thức chói mắt. Sau đó buổi trưa thì như cũ lo việc giặt giũ bếp núc, không biết có phải do ở nhà đột nhiên có khách hay không, mà bữa ăn hôm nay lại thịnh soạn hơn bình thường, khiến cho

Urokodaki không khỏi tự hào về mấy đứa nhỏ nhà mình.

Mấy đứa trẻ nhà ông đúng là giỏi mà, chẳng khác nào tiêu chuẩn con nhà người ta, chính là cái loại gì mà lên được phòng khách, xuống được phòng bếp ý.

Trong lúc Urokodaki đang nở mặt nở mày, cười đến sắp rụng hết râu xuống đất, Jiro lại bắt đầu hắng giọng lườm ông, tỏ vẻ:" Thầy nhanh nhanh làm cho xong phần thân Tengu đi rồi còn ra ăn cơm nữa, cười cười cười, cười gì mãi vậy không hiểu nổi."

"..."

Urokodaki thở dài.

Thằng nhóc này càng ngày tính nết càng xấu đi thì phải.

Bịch– Bịch–

" M-Mọi người! Không xong rồi! Phu nhân của ta!"

Từ trong gian phòng của khách nhân, Kanna giày còn chẳng kịp mang chạy đến, đoạn xém té ngã thì may sao được Makomo đỡ lấy, cô bé vuốt ngực thuận khí cho người đối diện, thay mặt mọi người vẫn còn đang ngơ ra, hỏi khẽ:" Có chuyện gì vậy Kanna - san? Phu nhân làm sao?"

Kanna không kìm được nước mắt, ưng ức khóc:" Bụng phu nhân đột nhiên đau dữ dội lắm, ngài ấy sắp không chịu nổi nữa rồi."

Nghe thấy nguyên nhân, Urokodaki nhanh chóng đi theo Kanna đến phòng của phu nhân Yue, còn mang theo cả Jiro đang dở tay trong bếp, không biết muốn làm gì.

Đám Sabito chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng rầm một cái, sau đó thì không gian rơi vào im lặng.

Cả đám không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn nhau một hồi, Sabito là người lên tiếng trước:" Được rồi, mọi người ngồi xuống trước đi, với cả Jiro - san cũng nấu cơm xong rồi, Giyuu cùng huynh ra sau bếp dọn mâm lên nhé?"

Giyuu nghe xong liền đứng dậy, không hề than vãn gì đi song song với anh vào gian sau.

Trong căn phòng giờ chỉ còn mỗi Yuya và Makomo, hai cô bé ở cùng nhau, một người hướng nội, một người hướng nội hơn, hoàn toàn không tìm thấy được cánh cổng giao tiếp.

" Ano."

Cuối cùng, Makomo lại là người mở lời được, cô bé đối với Yuya thật sự còn rất nhiều điều tò mò, thế nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi thử.

Yuya khẽ đưa tầm mắt qua chỗ đứa trẻ bên cạnh.
Makomo mỉm cười:" Yuya - san, tỷ là con gái ruột của thầy sao?"

Yuya lắc đầu giải đáp:" Không."

Makomo tiếp tục:" Vậy có giống với Giyuu và muội không?"

"..."

Nghĩ nghĩ một hồi, Yuya mới đưa ra đáp án:" Được nhặt khi còn rất nhỏ."

Không giống với bọn họ, từ khi cô có nhận thức thì ở bên cạnh đã có sự tồn tại của ông rồi.

Makomo nhướn mày:" Thế hai sư huynh thì sao?"

Lần này người nọ không hề suy nghĩ mà đáp nhanh:" Giống muội."

"..."

Makomo nghẹn một chút, một giọt mồ hôi khẽ lăn dài trên vầng trán trắng nõn.

Khó giao tiếp, thật đấy.

Nói chuyện từ nãy đến giờ, Makomo tự động rút ra được một điều, Yuya và cô bé không phải cùng một loại người. Tuy tính hướng thì đúng là cùng hướng nội ít nói, nhưng Makomo thuộc kiểu trường hợp nói năng nhẹ nhàng, cố gắng không làm tổn thương người khác.

Còn Yuya?

Chính là cái kiểu lạnh lùng, nói được từ nào hay từ đó, miễn đủ để người đối diện hiểu thì cô không hề muốn nhiều lời, khi cần thiết, sát thương còn có thể tăng từ 80 đến 100 phần trăm.

Makomo nhìn khuôn mặt tinh xảo kia, nhất thời trong lòng nổi lên yêu thích không buông, tiếp tục hỏi:" Yuya - san, giống như Jiro sư huynh nói, tỷ có thể nhìn thấy những thứ như dáng vẻ nội tâm của người khác sao?"

Yuya không nhanh không chậm gật đầu.

Nghe được đáp án ngoài sức tưởng tượng, biểu cảm đầu tiên mà Makomo thể hiện ra là sững sờ, sau vài giây thì dần chuyển thành khiếp sợ, rồi hai mắt liền sáng lên như đèn pha, cao giọng hỏi:" Thế tỷ có thể nhìn xem, nội tâm của muội có dáng vẻ như thế nào được không?"

"..."

Có lẽ xuất phát từ nội tâm cá nhân, Yuya không thể tưởng tượng đến việc cô nhóc tò mò về mình như thế này, nhất thời trong ánh mắt hiện lên sự xao động, hiếm hoi vấp một cái:" G-Giống như đom đóm."

Makomo vẫn chưa hiểu lắm:" Tỷ có thể diễn tả rõ ràng hơn tí được không?"

Yuya không đáp lời, chỉ đưa bàn tay thon nhỏ làm liên tục hai động tác.

Nắm lại.

Mở ra.

Nắm lại.

Mở ra.

Nắm lại.

...

Không biết trôi qua bao lâu, Makomo rốt cuộc cũng thức tỉnh khỏi cái động tác thôi miên kì lạ của cô, miễn cưỡng hỏi thêm một câu.

" Thế Yuya - san này."

"?"

"Tỷ nhìn thấy dáng vẻ nội tâm của Sabito - san chứ?"

" Ừm."

" Có giống như em không?"

Đối diện với ánh nhìn mong mỏi của cô gái nhỏ, Yuya nghiêm túc lắc đầu, đáp lại:" Sabito giống mặt trời."

Yuya nói không có sai, dáng vẻ nội tâm của Sabito, hoàn toàn là thái dương bao quanh cả thân thể anh, ấm áp, rực rỡ, nóng cháy.

Còn Makomo tuy chỉ có vài đốm sáng màu xanh biên biếc rất nhỏ, thế nhưng ánh sáng lay lắt đó lại vô cùng đẹp mắt, hệt như đom đóm nhỏ vẫy cánh lay đọng giữa màn đêm u tịch.

" Đặc biệt đến vậy sao ạ?"

Makomo dịu dàng nở nụ cười, hoàn toàn không hề cò kè mặc cả tí nào cho ánh sáng đom đóm của mình, kiên trì nói:" Muội có thể hỏi thêm một người cuối cùng có được không ạ?"

"?" Yuya chăm chú nhìn cô bé.

Makomo cố gắng điều chỉnh thanh âm, nhưng vẫn không giấu được nét ngại ngùng:" Giyuu, Giyuu thì sao ạ?"

"..."

À cậu nhóc đó.

Yuya cần mẫn nghĩ một hồi, có vẻ như rất khó tìm từ ngữ để miêu tả chính xác, chỉ có thể dùng cách phân tích sát sao nhất, nói:" Như hoa rơi trên mặt hồ."

Chỉ số diễn tả bằng ngôn ngữ thật sự đã đạt tới cảnh giới cao nhất.

Không thể hơn được nữa đâu.

Makomo nhận được đáp án không hề ngoài ý muốn, vui vẻ quay lại chỗ ngồi của mình, cười nói:" Muội cảm ơn nhé, cảm ơn vì tỷ đã đồng ý nói chuyện với muội."

Dù sao thì nghe Jiro diễn tả qua Yuya của trước đây, Makomo đều cảm thấy cô là người có chướng ngại giao tiếp rất lớn, khó mà nói chuyện thoải mái được với nhau.

Nhưng hình như, không đúng lắm thì phải.

Con ngươi màu lục bảo của Yuya khẽ lay động, sau cũng không im ắng như gà chết nữa, mà vô cùng sâu sắc đánh giá:" Làm quá."

Bình thường tuy cô không thích nói chuyện, thế nhưng lúc cần, Yuya vẫn đáp lại bọn họ mấy câu, còn như việc gọi sư huynh sư tỷ gì đó thì đúng là không có thật.

Ngoại trừ Sabito ra.

Bởi vì anh, là đặc biệt.

...

Tiểu kịch trường:

Yuya:" G-Giống như đom đóm."

Makomo:"...Hả?"

Sabito đỡ trán: Mất mặt. jpg

Tomioka: Đom cái gì đóm cơ?

Jiro thành khẩn:" Tiên nữ Jack lucky à..."

Viêm Đề:"...Suỵt, cái này không khoa học, Jack lúc này chưa mời được Messi, chưa cúng 5 củ, thậm chí còn chưa sinh, mấy đứa đừng có nói bậy!!!!"

"..."

À ừ nhờ.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net