CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  *** Một năm sau đó***

- Chị Kagami cố lên!!! Chị Kanao cố lên!!! – Dưới sự cổ vũ của ba cô nhóc, Kagami hít thật sâu, lấy hơi thổi mạnh vào quả hồ lô, mặt mũi đỏ bừng. Bên kia, Kanao cũng chẳng khá hơn là bao, thế nhưng hơi thở của cô ấy lại ổn định hơn rất nhiều.

                *Baang!!!*

- Cuối cùng cũng vỡ rồi!!! – Ném quả hồ lô đã vỡ te tua sang một bên, không hề để ý tới phổi và họng còn đau rát, Kagami lập tức la lên, sau đó lập tức ho một tràng dài.

- Có sao không? – Kanao bỏ quả hồ lô cũng đã vỡ nát, quay sang hỏi.

- Khụ... Ặc... Không sao... Khụ khụ... – Kagami xua tay, vừa cười, vừa ho sặc sụa.

- Hình như đây là cái bình to nhất rồi đúng không? – Aoi xếp chăn ở xa, thấy Kagami ho liền chạy qua xem thử.

- Ừm. – Kanao gật đầu. – Cái lớn nhất.

- Vậy tức là em đã có thể tham gia “Cuộc Tuyển Chọn Cuối Cùng” rồi đúng không? – Kagami quên cả đau, níu lấy Aoi hỏi.

- Về cơ bản thì là vậy, nhưng em đã luyện tập thành thạo hơi thở chưa? Sẽ không ai hỗ trợ được cho em đâu.

- Tất nhiên là rồi. Em đã luyện nó rất lâu rồi! – Kagami cười hì hì, quay sang nháy mắt với Kanao. – Có đúng không?

- Kagami đã luyện tập rất nhiều. – Kanao cũng phải công nhận, vậy có nghĩa là Kagami thực sự đã luyện tập chăm chỉ.

   Bẵng một cái mà một năm đã qua đi, câu chuyện về một cô bé nhỏ nhắn lần đầu cầm kiếm cũng không vững nay đã xách kiếm lên đường bắt đầu đi tham gia tuyển chọn cũng đã bắt đầu.

- Nên nhớ, đây là hơi thở của riêng em, vậy nên cường độ tập luyện của em sẽ khác biệt so với Kanao. – Shinobu nhíu mày nói với Kagami. - Chị hi vọng với sức mạnh này của em sẽ bảo vệ được em quay trở về. Mọi người rất trông chờ vào em đấy.

- Em biết. Em nhất định sẽ không phụ lòng mọi người! – Kagami siết tay, nắm chắc thanh Nichirin mà Shinobu vừa trao cho.

- Kanao có lẽ phải tập luyện lâu hơn nữa mới có thể đi tham gia tuyển chọn. Vậy nên hãy bình an trở về, để có thể giúp đỡ Kanao nữa. Hứa với chị. – Shinobu đưa ra ngón tay út.

- Em hứa. – Kagami cũng đưa ra ngón út. Hai người ngoắc tay xong thì Kagami cũng xoay người rời đi.
- Kagami, thượng lộ bình an đấy! – Aoi ở phía sau hét lớn.

- Chị đi cẩn thận nha! – Ba cô nhóc cũng tranh nhau cổ vũ.

   Kagami không quay đầu lại, cô giơ tay lên vẫy vẫy, chào tạm biệt mọi người. Mà cũng không biết liệu có phải là vĩnh biệt hay không.

   Sau một khoảng thời gian đi bộ muốn tê chân, cuối cùng cô cũng đã tới núi Fujikasane, nơi diễn ra “Cuộc Tuyển Chọn Cuối Cùng”

   Không khác là bao so với trong phim, những hàng tử đằng tím thẫm rủ xuống, tạo ra vẻ đẹp mê hồn, nhưng mấy ai biết được, đây là nơi khắc nghiệt cỡ nào, là nơi đã táng thân bao nhiêu người.

   Khi lên tới nơi, đã có rất nhiều người đứng chờ ở đó. Hầu hết đều ở tầm tuổi 14 – 16, thấp nhất tầm 13. Việc một cô nhóc 12 tuổi nhỏ nhắn xuất hiện ở đây khiến không khí đang căng thẳng bỗng chốc thay đổi rõ rệt.

- Gì đây? Một con nhóc? Mới tí tuổi đã đòi làm kiếm sĩ? Ảo tưởng à? Nhóc cho mình là thiên tài hay sao vậy? Hahaha!

- Đúng là miệng còn hôi sữa đã thích lên mặt. Tốt nhất là em nên về nhà bú mẹ đi, kẻo hối hận cũng không kịp đâu.

- Mày có một cục như vậy có đủ cho quỷ nhét kẽ răng không? Đúng là một con nhóc ngu ngốc.

-...

   Kagami mặc kệ xung quanh có bàn tán gì về mình, cô chăm chú lắng nghe cây tử đằng trước mặt nói chuyện.

- Năm nào tỉ lệ sống sót cũng rất thấp, nhớ cẩn thận đấy. – Cái cây thở dài, rung rung chùm hoa. – Thật hi vọng cậu có thể sống và trở ra, hiếm có mấy người có thể nói chuyện với chúng tôi lắm.

- Ta nhất định sẽ ra. Cảm ơn vì lời khích lệ nhé. – Kagami hôn lên chùm hoa, sau đó bước về phía cánh cổng phía trước. Cuộc thi đã bắt đầu.

        ******************

- Mộc tức_Nhất thức_Trích Diệp Phi Hoa! – Nhanh chóng cắt đầu con quỷ đang lao về phía mình, Kagami thu kiếm vào vỏ, thở dài.

   Sau một thời gian luyện tập, Kagami phát hiện mình không thể triển khai được Trùng tức mà Shinobu chỉ dẫn, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một chút Hoa tức của Kanao. Điều này khiến cô suy sụp tinh thần, nhưng sau đó, một cái cây đã khích lệ cô dùng hơi thở của cây cối. Cái cây này không hề biết hơi thở của cây cối vốn dĩ không tồn tại, thế nhưng nó lại đưa ra một gợi ý hoàn hảo cho Kagami. Và đó là lí do mà Mộc tức ra đời. Đã hơn một năm chăm chỉ luyện tập, thử nghiệm hơi thở mới, kèm theo đó là huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, Kagami cuối cùng cũng đã có được ngày hôm nay.

   Vừa đi vừa suy nghĩ, Kagami vô tình liếc nhìn xung quanh. Có rất nhiều các mảnh quần áo bị xé vụn, lẫn vào đó là những vết máu đã khô và cả những mảnh xương vung vãi, mùi gay mũi bốc lên nồng nặc. Thản nhiên trước cảnh tượng này quả thật khá khó khăn, nhưng với một người đã từng đối mặt với điều này không dưới trăm lần thì lại quá đỗi bình thường. Cô ngồi xuống, lấy ra một lọ nước nhỏ trong túi, sau đó rải xuống, chắp hai tay cầu nguyện.

   Thời gian 7 ngày trôi qua rất nhanh, đã tới lúc phải rời đi rồi.

   Lúc xuống tới địa điểm ban đầu, Kagami lập tức chào hỏi cái cây hôm trước. Nó vui mừng rung lên xào xạc, một bông hoa lập tức bay vào tay cô.

- Đây là quà chúc mừng cậu đã vượt qua bài kiểm tra. Từ giờ có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa, vậy hãy giữ lấy nó làm kỉ niệm. Chúc cậu may mắn!

- Ừ. Cảm ơn nhé! Ta sẽ trân trọng nó! – Kagami cười, sau đó cẩn thận nắm bông hoa trong lòng bàn tay, vẫy chào cái cây rồi rảo bước tới nơi tập hợp.

   Chỉ còn có ba người quay về, hai người kia nhìn Kagami với ánh mắt như kiểu vô cùng kinh ngạc. Cũng phải thôi, một đứa trẻ mà lại có thể vượt qua bài kiểm tra khắc nghiệt như thế này, ngay cả những người đã lớn cũng còn phải chật vật nữa là...

- Em tới lấy Hồn thiết. - Gật đầu với hai người canh giữ, Kagami với tay lên bàn, nắm lấy một cục tròn tròn rồi giơ lên. – Cái này đi.

- Đồng phục của Ngài sẽ được đưa tới Điệp phủ, còn Nichirin thì khoảng 15 ngày sau sẽ đưa tới. Bây giờ Ngài có thể quay về rồi. – Hai người canh cửa cúi đầu chào, sau đó vỗ tay, một con cú tuyết bay tới đậu lên vai cô.

- Đây là quạ truyền tin của mọi người. – Không chỉ Kagami, hai người kia cũng đã chọn xong Hồn thiết và nhận đồng phục, quạ truyền tin của họ cũng đã tới.

- Cưng trông đẹp đấy, chị gọi cưng là Onigiri nhé? – Kagami đã hoàn thành nhiệm vụ, cô xoay người trở về nhà.

- Tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân! – Onigiri khá ngoan, may là không giống con quạ của Tanjirou. Nếu không thì cô sẽ đem nó làm món chim quay sốt chua ngọt luôn.

   Đường về Điệp phủ dường như trở nên ngắn hơn rất nhiều, không biết có phải do ảo giác hay không mà Kagami cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhõm. Có lẽ sau khi trút bỏ được gánh nặng này, cô có thể trở thành một Thợ săn quỷ hoàn hảo rồi. Chỉ có điều, cô vẫn trăn trở về tương lai sau này, khi rất nhiều người phải hi sinh để đánh đổil lấy hòa bình...

   Mải mê mà không để ý mình đã đến nơi, Kagami bật cười vì cô đã suy nghĩ nhiều quá nên mới có cảm giác đường về ngắn hơn. Ào một cái, như muốn mọc cánh bay cho nhanh, Kagami lao vào trong làm Onigiri vội vàng đuổi theo.

- Chị Shinobu! Chị Kanao! Chị Aoi! Nhóc Kiyo! Nhóc Sumi! Nhóc Naho! Em về rồi đây! Kagami về rồi đây!

   Trong phút chốc, mọi người đều tập trung lại một chỗ, vây quanh Kagami. Ai cũng rất vui, đặc biệt là Shinobu, cô giống như là suýt khóc vậy.

         *****************

Minty: Tui đây, tui ngoi lên để thông báo, sau 4 chap sẽ viết một chap để bật mí thêm về thông tin của nhân vật.
Lịch up chap vào thứ bảy và CN hàng tuần, mỗi ngày hai chap. Lần này tui đăng thêm chap 3 để thông báo đó, mau khen tui đi~~~
P/s: Mai sẽ up chap 4 và chap để bật mí đó~~~





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net