Chương 1: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kazuha!!!"

Mở bừng mắt, hắn vội vã lấy tay đè lại lồng ngực của mình. Hô hấp một cách khó khăn, hắn nhìn ra bên ngoài.

Trời vẫn tối, nhưng hắn không tài nào ngủ được nữa.

Hình ảnh thiếu nữ bị nhấn chìm bởi đại dương và ánh lửa giống như một cơn ác mộng mãi đeo bám, thật lâu sau chưa tán đi.

...

"Oa oa oa..." Matabe Kazuha nức nở khóc, ôm chặt quả bóng rổ trong lồng ngực. Kuroko ở một bên hé miệng, ngồi xổm xuống xoa đầu của cô:

"Kazuha đừng khóc. Cậu không biết chơi bóng rổ cũng không sao, tớ chơi thay cậu là được."

"Cậu, cậu á.." Kazuha khóc ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngay khi hắn nghĩ rằng cô sẽ ngừng khóc thì Kazuha lại khóc càng to hơn: "Cậu đừng nói láo! Cậu đâu có biết chơi! Đến ném bóng còn không trúng nữa là!"

Kuroko: "..."

"Xuy." Một thanh âm đầy khinh thường vang lên, cả hai quay đầu lại. Xuất hiện trước mặt cả hai là thân ảnh cao lớn của một cậu bé có nước da màu đen. Hắn ôm bóng rổ trên tay, nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp. Tuy vậy, hắn vẫn cười nói:

"Bóng rổ thôi mà, sẽ không ai thắng được tôi."

Ánh mắt Kuroko dao động. Không phải như thế này...

Aomine-kun không gặp được Kazuha vào thời điểm này. Lẽ nào...Aomine-kun cũng...

"Há, Kuroko." Aomine gãi đầu, nhìn hắn rồi nhíu mày: "Tại sao cậu lại để cho Kazuha khóc hả?"

"Tớ quen cậu sao, Cục Than?" Kazuha mơ hồ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khó hiểu. Aomine cứng ngắc một thoáng.

Cho dù là 'kiếp trước' hay 'kiếp này', cô ấy đều khinh bỉ màu da của hắn...

"Có, tôi có quen cậu." Hắn cười: "Tôi là Aomine Daiki, cậu có thể gọi tôi là Daiki."

"Dai-chan." Cô bé ngẩng đầu cười rộ lên: "Tớ thích gọi cậu là Dai-chan!"

Trái tim Aomine đập thình thịch. Hắn đỏ mặt quay đầu đi, không được tự nhiên nói:

"Cười, cười như vậy làm gì.."

"Ơ." Kazuha không hiểu nghiêng đầu. Cô quay qua giựt giựt góc áo của Kuroko, hỏi: "Tetsu-chan, tại sao cậu ấy lại quay mặt đi?"

"À." Kuroko nhợt nhạt cười xoa đầu của cô bạn thanh mai: "Tại vì cậu ta ngại ngùng."

"Gì, gì chứ!" Aomine quay đầu phản ứng rất mạnh. Ánh mắt Kuroko loé loé lên, thử hỏi:

"Trực thăng CPT 653-X9?"

"?!" Aomine giật mình: "Cậu?!"

"Vậy là đúng rồi." Kuroko gật đầu.

Kazuha khó hiểu nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, nhăn nhó:

"Kìa, Tetsu-chan, cậu đang nói cái gì vậy?"

"Không có gì." Kuroko nhếch miệng cười, nắm chặt lấy bàn tay cô: "Đi thôi, tới Maji đi."

"Được!"

"Này này, đợi tôi!" Aomine vội vã nói vọng theo.

"Eh.." Murasakibara cúi đầu nhìn đống quà vặt trên tay, lại nhìn theo bóng dáng ba người chạy đi, nghiêng đầu. "Tới muộn rồi à."

.
.
.

"Chào cậu, tôi là Midorima Shintaro. Cậu có thể gọi tôi là Shin-chan."

Cậu con trai tóc xanh đứng trước mặt cô, nói. Lông mi của cậu ta rất dài, đôi mắt xanh lục toát lên vẻ thâm thuý. Cậu ta dù nhỏ tuổi nhưng lại có khí chất rất chững chạc, đoán chừng là kiểu người lạnh lùng.

"Shin-chan."

Cô bé có mái tóc màu trắng đã đáp lời như vậy.

"Tớ là Matabe Kazuha."

...

"Kazuhacchi~! Hôm nay đã làm bài tập xong chưa? Cho tớ chép được không??" Kise Ryota cọ cọ trên người cô, làm nũng.

"Được rồi Ryo-chan, cậu phải tự mình làm bài chứ."

"Bài khó quá, không biết làm thôi~" Kise uỷ khuất nói.

"...." Phốc phốc phốc!

Khuôn mặt của Kazuha thoáng cái đã đỏ bừng.

...

"Ne Sei-chan, ngày mai Fuji gia có tiệc, cậu có đi hay không?"

"Có." Akashi cười, tròng mắt đỏ rực loé lên những tia sáng quỷ dị.

...

"Uy, Atsu-chan, không được ăn của tớ!"

Cô bé tóc trắng nhảy lên bảo vệ đống quà vặt của mình, phòng bị nhìn cậu bé tóc tím cao lớn. Murasakibara phờ phạc liếc nhìn, bĩu môi:

"Ăn độc chốc mép..."

Murasakibara, Aomine, Kuroko, Midorima, Akashi, Kise và Matabe Kazuha.

Bọn họ lại lần nữa bắt đầu lại từ đầu. Thế nhưng, lần này đã có sự thay đổi.

Bọn họ sẽ không để đến khi mất đi rồi mới hối hận nữa.

Bọn họ, nhất định sẽ, bảo vệ cô ấy thật tốt.

Năm đó, cả bảy người 10 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net