Chương 104: Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian qua đi, nhanh chóng đã đến sinh nhật Kuroko. Kagami cùng mấy người năm nhất cũng đã dự tính sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu bạn. 

Sáng sớm, Vivian đặc biệt dậy sớm. 

Cô sửa soạn thật chỉnh chu, trên người là áo nhỏ cùng chân váy tennis, tóc búi thấp hai bên ôm lấy khuôn mặt chỉ bằng bàn tay. Thoa chút son lên môi, Vivian chống cằm tạo một kiểu dáng xinh đẹp trước gương. 

Quần áo đã xong. 

Kiểu tóc cũng xong. 

Túi có luôn. 

Giày ... nên mang màu trắng hay đen đây nhỉ ? 

" Lông mày chẻ, tớ nên mang đôi nào bây giờ ?" Vivian hai tay xách hai đôi giày sneaker một trắng, một đen phân vân gào lên với Kagami đang loay hoay trong bếp. 

" Cái gì hả ?!" Kagami tay vẫn còn cầm bông cải hết cách với cô bạn đang làm ầm ỉ mà quay đầu nhìn một chút, tùy tiện chỉ đôi bên phải. " Màu đen đi." 

"Ồ, vậy tớ mang màu trắng. " 

Kagami :"..." Gợi đòn ! 

Tóc đó lúc này cầm cây cải trong tay tưởng tượng đó là Vivian mà bóp chết cô. " Mà... cậu có vẻ hào hứng nhỉ ?" Chỉ là gặp mấy người Kì Tích thôi, có cần phải phấn khích vậy không ? 

Còn ở đó mà làm tóc, trang điểm. Cứ như người ta chưa nhìn thấy bộ dạng xuề xòa nhất của nhỏ vậy. 

" Không biết nữa, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ." Đây là lần đầu tiên sau Winter Cup mọi người có thể tụ tập đông đủ, còn có tất cả đều thay đổi, trở thành một người yêu thích và chơi bóng rổ hết mình. 

Mọi thứ trở thành như vậy, người ngoài như cô cũng thấy vui lây. 

Kagami nghe Vivian vừa nói vừa nhớ đến gì đó mà cười tỉm tủm cũng không nói gì, một lát sau thì thở dài, nhặt lên khăn choàng cổ màu be choàng lên cho Vivian. " Được rồi đi đi, xong rồi thì cậu và Kuroko cũng mau trở về đấy nhé." 

" Được." Vivian đeo túi nhỏ, đưa tay mở cửa, rồi nhìn Kagami :" Không thì...cậu muốn đi cùng không ?" Bỏ cậu ta ở nhà thấy tội tội sao ý. 

" Bà cô ơi, tớ mà đi thì ai sẽ tổ chức tiệc cho Kuroko đây hả ?!" Kagami xoa xoa cái đầu đỏ, bất lực với cái vẻ tùy hứng của Vivian. 

" Ồ." 

" Cậu ồ cái gì mà ồ ! Mau lượn đi cho đẹp trời !" 

" Hahaha...Tớ đi đây, đừng có nhớ tớ quá nhé." 

" Nhớ con khỉ !" Con này nó ảo đá quá rồi ! Làm như đi luôn không bằng mà nhớ !

"..." 

Đuổi được người đi, Kagami tức anh ách quay vào nhà. Tưởng chừng mọi thứ sẽ êm đẹp nhưng ánh mắt tóc đỏ quét ngang trên bàn phòng khách, chiếc hộp lớn được Vivian hôm qua gói cẩn thận vẫn còn nằm trên bàn. 

"..." Trời đất ơi, nhỏ quên đem quà cho Kuroko rồi !

___

Vivian ló mặt đến chỗ hẹn thì mọi người đã có mặt hết rồi. Đem hộp lớn dúi vào tay Kuroko, Vivian thở phào. Cũng may lúc nãy Kagami rượt theo đưa cho cô, không thì không chỉ đi trễ mà cô còn không mang theo quà. 

Xấu hổ biết bao. 

" Vivi-san, tớ mở quà được chứ ?" Kuroko ôm chiếc hộp hai mắt tò mò nhìn Vivian. 

Cô đảo mắt, rồi gật đầu. " Của cậu mà, mau mở đi." 

" Kurokocchi mau mở, tớ cũng muốn xem bên trong là gì." Không chỉ Kise mà những người khác cũng tò mò về chiếc hộp bên trong. 

Ban nãy Momoi đã tặng Kuroko một chiếc khăn choàng màu hồng tự đan, Akashi là một chiếc bút máy, Midorima mặt ngạo kiều tặng một chiếc móc khóa - vật may mắn của cũng Bảo Bình hôm nay. 

À, tự nhiên Vivian cũng được hưởng ké quà từ Midorima - một chiếc móc khóa hình mèo con. 

Theo cô đánh giá, nó không chỉ là móc khóa mà bên cạnh đó nó...còn siêu mềm ! 

Toàn thân móc khóa là lớp lông lông màu gạo, xinh xắn, đáng yêu lại có lông mềm mềm !!! 

Khụ... bỏ qua vấn đề này thì Kuroko đã mở xong lớp giấy bọc của chiếc hộp, thứ đồ bên trong cũng dần hiện ra. 

" Một trái bóng rổ ?" Aomine đưa tay liền lấy luôn quà bên trong ra. 

" Dai-chan ! Cậu thất mất lịch sự !" Momoi lên án hành vi tự ý lấy quà người khác của Aomine. 

Midorima nâng kính nhìn trái bóng trên tay Aomine, có chút suy nghĩ. Vivian tặng bóng rổ cho Kuroko cũng hợp lý, cậu chàng chính là thích bóng rổ nhất. Nhưng sẽ chỉ có vậy ư ? 

Khuôn mặt xem trò vui kia là sao ? 

" Nè, cậu chắc là sẽ đem nó nhồi xuống đất chứ , da đen ?" 

" Hả ?" Aomine quay đầu nhìn Vivian, đây là ý gì ? 

Vivian nghiêng đầu :" Ý tớ là, nó không dùng để chơi đâu." 

Mọi người :"???" Bóng rổ không không dùng để chơi thì để ăn à ?

" A! " 

Tiếng hét của Kise thu hút ánh mắt của mọi người. 

" Cậu la cái gì hả, Kis..e.." 

Aomine chưa nói hết câu, trái banh trên tay cậu ta đã bị cướp mất. 

" Trời đất ! Đúng là tớ không nhìn nhất ! Thật sự là LeBron James !" Kise nhìn chằm chằm vào quả banh, trên mặt da chính là có một kí hiệu đen tựa như chữ kí. 

Mà quả thật nó là chữ kí, thông qua xác nhận mọi người liền biết quả bóng này của ai. LeBron James - cầu thủ bóng rổ số một thế giới ! 

Vậy mà Vivian đem một món quà này tặng cho Kuroko ! 

Kuroko hai mắt tỏa sáng lấp lánh, mặc dù vẫn là khuôn mặt đơ huyền thoại kia những thiếu niên lam sắc cũng không giấu nổi kinh ngạc. 

" Etou... món quà như này thật quá quý giá. Tớ không..." Nếu so ra giá tiền thật sự của nó thì đúng là một con số khổng lồ. 

Vivian xua tay :" Cậu cứ nhận đi. Yên tâm, tớ không có bỏ qua một xu nào đâu." Vì nó là của Seiren mà. 

Seiren vốn dĩ có sở thích sưu tầm những thứ có giá trị. Theo lời Hikan, trong nhà chính Vincent ở Mỹ, có nguyên một gian phòng chỉ để trưng bày những thứ mà Seiren tiện tay đấu giá được. 

Trái bóng này là Seiren lấy ra làm vật trang trí phòng cô khi biết cô bắt đầu chơi bóng rổ.

Hiện nhìn lại, phòng cô đúng là có không ít những thứ như vậy...

Lúc biết được cái sở thích này của anh trai nhà mình, Vivian biểu thị mình cần ổn định. Một đời làm tổng tài, cô cũng chưa từng tiêu tiền tùy hứng như vậy a ! 

Cô đã đánh giá sai khối tài sản kết xù nhà Vincent rồi ! 

Như này không cần tranh giành, chỉ cần 10% cô liền có thể làm cá muối cả đời !

Cả đám xôn xao vì trái bóng một chút thì cũng cẩn thận đem nó cho lại vào hộp. Thở phào nhẹ nhõm nhất chính là Aomine, may mắn cậu còn chưa đem nó ném rổ. 

Một vết xước chính là tiền triệu a...

" Được rồi, chia đội thôi. Vivian, Kuroko, Aomine, Murasaki một đội. Còn lại là một đội." Akashi đại diện chia đội theo thứ tự quánh tù xì. 

" Ơ.. tớ không cùng đội với Kurokocchi, ngay cả Vivicchi cũng không luôn ! Thật không công bằng." Kise tủi thân nhào chấm nước mắt nhìn đội đối diện. 

 Momoi bĩu môi nhìn bàn tay ra bao khi quánh tù xì thua. " Tớ cùng muốn cùng đội Vivi và Tetsu !" 

" Thật ồn ào." Midorima nâng kính ." Murakibara cậu đừng có ăn nữa !" 

" Măm..măm...sột soạt..." 

" Mura cho tớ một cái." Vivian đưa tay liền ăn cùng Murasakibara. 

" Tetsu cùng chơi nào !" 

" Ừm." 

___

Đám người cùng nhau chơi bóng đến quên trời đất. Mặt trời lên cao rồi xuống thấp, thời gian trôi nhưng không một ai thấy đủ. Họ đã trở về khoảng thời gian ở Teiko, ồn ào nhưng lại vui vẻ. 

Ngửa đầu uống hết một nửa chai nước còn lại trong chai, Vivian liếm liếm khóe môi khô khốc, cô vẫn còn khát lắm. 

" Đây." 

" Cảm ơn cậu, Satsukhi." Vivian đón lấy chai nước Momoi đưa rồi lại ngửa đầu uống tiếp. 

Đợi đến khi cô đóng nắp chai, Vivian và Momoi lại nhìn ra sân bóng. Sáu cái con người kia vẫn còn có thể chơi, đúng là trâu bò mà. 

Không biết mệt sao ? 

" Thật tốt, phải không ?" Vivian quay đầu, nhìn cô gái tóc hồng ánh mắt nhu hòa nhìn mấy người con trai trên sân. 

" Ừ." 

Cả hai cứ nhìn như vậy, cho đến khi Momoi cảm thấy chán, lôi kéo Vivian nói đủ thứ chuyện trên đời. 

" Hôm đó chị họ tớ chính là thật sự xinh đẹp, chú rể cũng rất xứng đôi...À đúng rồi !" Kể hăng say, Momoi chợt nhớ gì đó rồi áp sát lại gần Vivian :" ...Vivi, cậu đã có người thích chưa ?" 

" Thích ?" Vivian chớp mắt, sao lại qua vấn đề này rồi ? " Tớ thích chính là tất cả các cậu, còn có Seirin, anh trai, Hikan..." Cô bẻ tay đếm đếm. 

" Ái dà...không phải. Thích không phải kiểu bạn bè, thích theo kiểu nam nữ cơ, như cha mẹ chúng ta..." Momoi giải thích. 

Vivian nghiêng đầu, thích như cha mẹ sao ... Họ có thích nhau à ? 

Cô cố nhớ lại dáng vẻ của ông Nhạc và bà Nhạc, kí ức đã phủ đầy bụi kia không hề cho cô thấy hai người họ có thứ gọi là thích. 

" Tớ không biết..." 

Momoi như nhìn thấy sự bối rồi cùng mờ mịt của Vivian liền gợi ý :" Cậu không biết cũng không sao, bây giờ liền tìm một người để thử thì liền biết thôi." 

" Thử ? Ai cơ ?" 

Momoi cười gian xảo. " Tài nguyên có sẵn, mặc dù hơi ngốc nghếch nhưng cả sáu tên trên sân kia đều rất được nha. Có gương mặt, có body, cậu thử chọn một tên đi !" 

Vivian :"... Tớ cảm thấy chính là không được." Lần này trái ngược, cô khẳng định vấn đề này rất nhanh. 

" Tại sao ?" 

" Hm... tớ với không tới nha." Nam chính đó, cô không có gan nhúng chàm đâu. 

___

Hi các nàng. 

Thế là đến đây chúng ta đã kết nguyên tác gốc, tiếp theo chính là chuyển biến tình cảm của Vivian và Kì Tích. 

Áng văn trong sáng, ngọt ngào đến đây chấm dứt, tui sẽ quay xe. Các nàng chuẩn bị tinh thần thì hãy đồng hàng tiếp với tui, còn mà ăn mặn ( hắc hóa, chiếm hữu, điên cuồng ) không được thì nên dừng ở đây thui a. 

*Cảnh báo : những chap sau sẽ có một chút OOC, tính cách của nhân vật sẽ có thay đổi một chút cho phù hợp kịch bản. 

Cảm ơn các nàng đã ủng hộ. 

Mãi iu :333






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net