Chương 52: Là cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời lúc này đã trở mưa nặng hạt, đứng bên trong nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng cơn mưa rất lớn. Mọi người của Seirin lúc này đang rất vui vẻ vì chiến thắng của họ, dù mệt mỏi nhưng ai cũng nở nụ cười hạnh phúc. 

Trái lại với Seirin, Shutoku thì có vẻ ảm đảm trước thất bại hôm nay. 

Cũng phải thôi, thua ai mà chẳng buồn chứ. 

Liếc thấy Midorima, Vivian có chút dừng bước. 

" Mọi người đi trước đi nhé, lát em quay lại." Nói rồi Vivian cũng chạy đi. Khi đi ngang qua khu vực bán đồ, cô tiện tay mua một cái dù màu hồng phấn. 

___

Khu vực bên ngoài sân vận động vì mưa lớn nên lúc này hoàn toàn không một bóng người. Vivian từ xa đã thấy được mái đầu xanh mà cô muốn tìm. 

Nhún vai một chút, cô nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau, khiển chân che dù cho Midorima đang đứng dưới mưa. 

Có lẽ đã đứng một lúc lâu nên bộ đồng phục thi đấu của Midorima đã ướt đẫm, bỗng cậu thấy trên đầu mình được che chắn thì ngó lại phía sau. 

Cô gái thân hình nhỏ nhắn chưa đến m6 đang cố hết sức đưa dù qua khỏi đầu của một tên m95 như cậu. 

" Tự nhiên muốn ngắm mưa rơi nên cho cậu trú nhờ. Không cần cảm ơn." Vivian nghiêm khuôn mặt nhỏ nói bừa. 

Midorima lúc này tự nhiên muốn cười, đúng thật là cô rồi. Lý do cũng nghĩ đến tùy tiện như vậy, tưởng ai cũng sẽ tin sao ?

Cậu đưa tay cầm đi cái dù màu hồng sến súa kia, nhưng vì quá cao khi cầm dù như thế Vivian đứng phía dưới chắc chắn sẽ ướt nên cậu đã phải cúi người. 

Cái dù không quá to, 2 người lúc này đang cách nhau rất gần. Gần đến mức Midorima có thể nghe được nhịp thở của Vivian. Mùi hương thiếu nữ hòa vào mùi đất ẩm ướt bay đến mũi cậu khiến cho cả cơ thể dường như căng cứng. 

" Là cậu đúng không, Vivian ?" Mặc dù đã chắn chắn nhưng Midorima vẫn muốn hỏi lại. 

" Làm sao, không phải cậu đã biết rồi à ? Cú ném kia không phải là dằn mặt tớ hả ?!" Vivian muốn nói đến cú ném ngược toàn sân của Midorima lúc nãy. 

Cú ném hoàn toàn không có lợi khi sử dụng, lý do duy nhất mà tên đầu cỏ này sử dụng chỉ là muốn thấy cô ngạc nhiên mà thôi. 

" Cũng không hẳn. Đừng dụi..." Midorima cầm tay Vivian khi nãy giờ cô cứ đưa tay dụi vào mắt. " Kính áp tròng ?" 

" Ừm...Công sức hóa trang của tớ thế mà chẳng khiến cậu ngạc nhiên tẹo nào." Vivian nheo mắt, hiện tại mắt cô rất khó chịu. Đeo kính áp tròng mà lúc nãy còn để dính mưa, nước mưa rơi vào mắt cực kì rát. 

" Tháo ra đi. " Midorima dúi dù vào tay Vivian rồi dịu dàng cúi người xuống tháo kính áp tròng cho Vivian. 

Ban đầu Vivian cũng thấy để người khác lấy kính áp tròng ra thật sự là có chút không được, nhưng Midorima lại có thể dễ dàng lấy ra. 

" Yo, sao làm dễ thế ? Cậu từng đeo sao hả ?" Vivian hỏi.

" Trước có thử nhưng không thoải mái. Lần sau đừng đeo nữa." Lần nữa cầm lấy dù, Midorima thuận tiện túm luôn tóc giả của Vivian xuống. 

" Này !" Vivian có chút bất ngờ, nhưng tóc cũng đã lấy xuống rồi. 

Sau lớp tóc giả kia là mái tóc trắng sắc quen thuộc, nhưng khác trong kí ức của Midorima mái tóc gợn sóng ngày nào còn chỉ đến ngang vai. 

" Tóc cậu ..." Midorima nhớ rất rõ Vivian rất thích tóc dài, còn nói gì mà để tóc dài chơi bóng rổ nhìn tóc uốn lượn theo từng bước di chuyển thực sự rất đẹp. Nhưng sao cậu ấy lại cắt tóc rồi... một năm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? 

Rất nhiều câu hỏi được Midorima đặt ra, nhưng cậu không gấp. Cậu tin nếu có thể Vivian sẽ kể cho cậu. 

" Hm... cắt ngắn thôi. Không đẹp hả ?" Vivian trả lời Midorima thuận tiện hỏi lại. 

" Không..." Midorima chưa kịp nói thì tiếng chuông điện thoại của cậu đã vang lên. Vivian rất tự giác mà ra hiệu sẽ im lặng, cậu cứ nghe điện thoại đi. 

" A Midorinnnnnnnnn... Dạo này có khỏe không ? Trận đấu thế nào rồi ? Thắng hay thua ? Hả, hả ?" Một loạt câu hỏi được vọng ra từ điện thoại. 

Không cần nhắc Vivian cũng biết kia là ai. Cô nén cười. Momoi à, cậu chọc nhầm thời điểm rồi. 

Midorima đúng là muốn phát điên, nhấn liền nhấn tắt. Nhưng không lâu sau đó điện thoại lại run lên. 

" Cậu muốn gì hả ?" Midorima cáu hẳn. 

" Oi, Midorima.Nghe giọng điệu cáu kỉnh nhỉ ? Tớ đoán nhé. Cậu thua rồi, đúng không?" 

Midorima liếc nhìn điện thoại một chút, vẫn là tên của Momoi : " Aomine à ? Đúng thế. Cậu cũng nên cẩn thận trong giải đấu tranh chức vô địch đấy." Vừa nói cậu vừa nhìn qua cô gái đang cúi đầu đếm mưa trước mặt. 

Vivian nghe đến tên Aomine liền ngẩn đầu, nghiêng người nhìn Midorima nói chuyện. 

Điện thoại cách Vivian không xa, cách tiếng mưa cô vẫn có thể nghe thấy giọng điệu tự mãn kia của Aomine. Midorima vừa nhắc nhở Aomine vừa nhìn vào Vivian đang lắng nghe cậu chuyện của cả hai. 

Một lát sau, Midorima cúp máy, Vivian tủm tỉm đến gần nháy mắt : " Cậu không nói với họ tớ đã xuất hiện sao ?" 

" Cần thiết sao ?" Midorima hỏi lại. Trước sau gì rồi họ cũng sẽ biết. Mà vả lại cậu cũng không muốn nhiều người biết cô trở lại. 

" Hm... không biết nữa." Vivian đưa tay gãi đầu. 

Midorima thở dài nhìn cái người đi bước nào tính bước đó trước mặt. " Vào thôi, mưa lớn hơn rồi." 

Cả hai cùng nhau bước vào bên trong, Vivian sau khi vào đến cũng tạm biệt Midorima.Hiện tại cô là người của Seirin nha, không thể bỏ đội mà đi lung tung được. 

Vừa trở về phòng nghỉ đã thấy mọi người nằm la liệt, chân nhấc không nổi vì quá sức. Riko đề nghị đi tìm một quán ăn, cũng không thể ngồi ở đây mãi được. 

Vì Kagami chân đã  lết hết nổi nên mọi người phải chơi kéo ,búa, bao để quyết định ai là người dìu cậu ta đi. 

Vivian thấy vậy liền mở miệng : " Thôi khỏi chơi đi, vừa nhìn liền biết Kuro sẽ thua." 

" Sao em nghĩ như vậy ?" Koganei lên tiếng hỏi, bọn họ còn chưa chơi làm sao cô bé này đoán được. 

" Không tin thì mọi người cứ thử đi." Vivian làm dấu tay xin mời. 

Cuối cùng thì chính là Kuroko thua thật. Kết hợp với những điều Vivian đoán trước các trận đấu cùng với lần này, ai nấy đều há hốc mồm trước tài năng miệng qua của cô nàng. 

" Này sao lại là miệng quạ rồi ! Em đây cũng có đoán trước chúng ta sẽ thắng đó nha !" Vivian phản bác. 

" Rồi, rồi. Vậy em đoán xem trận đấu tiếp theo chúng ta sẽ thắng hay thua ?" Riko xoa đầu hỏi Vivian. 

" Hm...." Vivian chắp hai tay, tư thế như rất long trọng, ai cũng hồi hộp trước hình ảnh này.

 Cô bé thực sự có thể đoán trước tương lai sao ? 

" Tiên cơ bất khả lộ. Nói trước sẽ vi phạm luật trời, dễ bị nghiệp quật." Vivian một mặt nghiêm túc . 

Mọi người : "..." Haha, biết ngay là lại nói lung tung mà. 

Con bé này mà nghiêm túc cái nổi gì. Nó mà nghiêm túc mới là lạ. 

___




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net