Chương 95: Seiren x Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bóng ma thứ sáu sao ?!" Seirin mười miệng một lời cùng thốt ra những câu từ ngạc nhiên. 

Vốn cứ nghĩ khả năng của Kuroko là độc nhất vô nhị, không ngờ lại có người có thể có khả năng giống cậu ấy. 

" Bên cạnh khả năng giống Kuroko, không phải thừa nhận anh ta có những ưu thế tốt hơn so với cậu." Vivian nhìn cho Kuroko bên cạnh một ánh mắt. Theo cô nhớ Mayuzumi không chỉ có thể sử dụng đường chuyền vô hình mà còn có thể ném rổ dễ dàng hơn Kuroko rất nhiều. 

" Vậy phải làm sao bây giờ ?" Riko có chút e ngại, một Akashi và ba Ngũ Tướng Không Ngai, bây giờ còn có thêm một bóng ma mới, thực sự Seirin chưa gặp đội nào khó chịu như Rakuzan. 

" Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi." Vivian tay chống cằm, tay nhịp nhịp trên bàn trà." Fake thì cũng chỉ là Fake, bóng ma thứ sáu chỉ có một. Nói thì nghe hơi khó khăn, chứ nếu thực sự chạm trán, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu." 

" Phải, tớ sẽ không thua." Kuroko tay để bên dưới âm thầm quyết tâm. Như Vivian nói, bóng ma thứ sáu vẫn sẽ chỉ là một mình cậu. 

" Tốt rồi." Vivian vỗ tay cái bộp. " Ba người của Ngũ Tướng Không Ngai, em sẽ tóm tắt gọn điểm yếu của họ để mọi người dựa theo đó mà tìm cách. Còn riêng Akashi, Kagami việc này phải dựa vào cầu thủ chủ chốt là cậu rồi." 

Kagami không nói gì gật đầu. Vivian cụp mắt bắt đầu phân tích lối chơi của Rakuzan, bên cạnh đó cũng đã đưa ra rất nhiều giả thiết cho dòng chảy trận đấu ngày mai. 

Seirin có chút bất ngờ, không hiểu được đấy là Vivian từ đâu mà có dữ liệu chi tiết lại cặn kẽ như thế. Bên cạnh đó là ngạc nhiên trước những dự đoán không tưởng mà cô đưa ra. 

Trời dần về khuya, Seirin cũng bắt đầu giải tán, nhà ai nấy về. Dù sao cũng phải nghỉ ngơi lấy sức đã, ngày mai là trận chung kết rồi. 

" Kuro." Vivian gọi theo dáng thiếu niên lam sắc. 

Kuroko quay người, nghiêng đầu im lặng hỏi Vivian cái việc gì. 

" Thực ra...tớ rất muốn thấy được đang vẻ trước kia của Sei." Vivian mỉm cười, một nụ cười ấm áp nhưng rất nhạt. 

Kuroko kinh ngạc một chút rồi cũng mỉm cười. " Cậu ấy vốn là một người ôn hòa. " 

" Thật vậy sao. Được thế thì tớ sẽ không bị nhìn đến toàn thân dựng đứng rồi." Vivian tỏ vẻ nói quá, che miệng cười lớn. 

" Ừm." Kuroko cũng gật đầu đồng ý. Thật mong muốn có thể trở lại những ngày bọn họ vui vẻ bên nhau cùng chơi bóng. 

Mọi người đang dần thay đổi, chỉ còn lại Akashi. 

Ngước nhìn bầu trời đêm, hôm nay gió khá lớn, mây đen che khuất những ánh sao trên trời, ngẩn mặt cũng chẳng thấy gì. Trận đấu ngày mai sẽ rất khó khăn, nhưng ... cậu lại tin tưởng rằng Seirin có thể chiến thắng. 

_ Hãy tin tớ đi, quyết định của cậu luôn đúng.

Phải, tin tưởng vào quyết định của mình. 

Nhìn thiếu nữ đứng trước cửa nhà, ánh sáng chói mắt khiến Kuroko không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng cậu biết cô đang cười. 

Vivian cười tức là mọi việc vẫn ổn. 

Kuroko rũ mắt, không biết từ bao giờ cậu đã luôn quan sát nụ cười của Vivian, chỉ cần cô còn cười thì tất cả luôn nằm trong dự định của cô. 

" Tớ về đây." Kuroko đưa tay tạm biệt. 

" Về cẩn thận, mai gặp." Vivian cười vẫy tay rồi đứng đó nhìn Kuroko biến mất sau ngã rẽ. 

" Nhìn đủ rồi đó, mau vào nhà đi." Kagami nãy giờ vẫn đứng sau lưng Vivian nhưng bị cho là người vô hình lúc này mới lên tiếng. 

_Két.

Vivian thu hồi tầm mắt, cả hai bước vào nhà chuẩn bị đóng cửa, thì một tiếng động lớn bên ngoài khiến họ quay đầu dừng tay. 

Vivian và Kagami bốn mắt nhìn nhau. Tiếng gì vậy ? 

Nghe cứ như tiếng cái gì đó ma sát trên mặt đường ấy. 

Trời tối thui mất rồi, hai đứa nhóc mới 16 tuổi như bọn họ cũng khá rén nha. 

Kagami còn chần chừ định đóng cửa luôn thì Vivian đã lách người ra khỏi, rồi lú đầu ra. Tóc đỏ hốt hoảng một tý, còn chưa kịp kêu thì phải đi theo Vivian. 

Nhỏ này lúc nào cũng liều lĩnh. 

Lỡ ma quỷ phá phách thì sao ? ( Kagami chính là sợ ma.) =))

Cả hai bước ra khỏi nhà, đứng bên ngoài đường vắng. Ở đây không có ma quỷ gì, chỉ có một chiếc ô tô màu đen im ắng đỗ bên cạnh, đến đèn xe cũng không bật. 

Nhíu mày nhìn chiếc xe một màu đen bóng, Vivian cảm thấy có chút quen mắt. 

Ủa khoan, rất quen là đằng khác ! 

" Anh Seiren ?" Vivian hỏi lớn với bóng người thấp thoáng ngồi ở ghế lái bên trong. 

Người bên trong dường như phát hiện có người cũng cạch cạch mà mở cửa đi xuống. 

Vivian chớp chớp mắt. 

Thật sự là Seiren à ? 

Anh trai lão bản đêm hôm khuya khoắc đây là muốn đến thăm cô hả ?! 

Cũng không cần đến vào giờ này chứ ! 

Có bệnh à ?

" Anh... Úi da !" Vivian còn chưa kịp kêu Seiren thì người đã đến trước mặt cô rồi ngã xuống. Cơ thể Vivian vốn nhỏ nhắn làm sao có thể một mình đỡ được Seiren vừa gặp đã ập vào người chứ. 

Sắp té xuống đất rồi, té rồi , té rồi a !!!!

Tay tóm lấy áo vest ngoài của Seiren, hòng đỡ lấy anh Vivian vừa thầm cầu nguyện một lát đừng có gãy xương. Nhưng chờ đợi cô không phải là cơn đau do ngã mà là một vòng ngực ấm áp. Vivian ngẩn đầu thì thấy Kagami từ bao giờ đã đón được cả cô lẫn Seiren. 

" Anh ấy sao thế ?" Kagami đặt ánh mắt lên Seiren như bất tỉnh dựa vào người Vivian phía trước. 

" Không biết ...Khịt khịt..." Vivian nhăn nhăn mũi nhỏ hít mấy cái. " Hm... hình như anh ấy uống rượu." Ban nãy đứng xa Vivian cũng đã thoang thoảng nghe được mùi rượu, lúc này cách gần như thế mùi lại càng nồng nặc hơn. 

Hờ...đây là anh trai cô uống rượu say đến bất tỉnh hả ?! 

Rốt cuộc cần phải uống đến bao nhiêu thì mới có thể say thành thế này chứ ?

Chưa tính nghĩ tiếp, Kagami bảo Vivian đưa Seiren cho mình rồi đỡ người vào nhà. Thu xếp gọn gàng mọi thứ, cả hai đặt Seiren vào phòng Kagami, từ bên ngoài đến khi vào trong Seiren vẫn như bất tỉnh nhân sự, không một chút động đậy. 

Nếu không phải xác định lồng ngực còn phập phồng , Vivian chắc đã cho rằng anh trai cô đi báo cáo diêm vương rồi. 

Gãi đầu ngó ngó vào bên trong thấy Kagami đắp chăn cho Seiren rồi đi ra, Vivian có chút khó hiểu. Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy Seiren uống rượu chứ nói chi là uống đến say thế này. 

Công việc anh ấy có vấn đề sao ? 

Kagami bước ra nhẹ tay đóng cửa phòng, nhìn thấy Vivian rối rắm đến chau mày bức tóc thì gợi ý :" Sao cậu không gọi điện thoại cho ông anh gì da nâu nâu mà hỏi." 

" Anh Amuro ?" Vivian quay đầu hỏi. 

" Ừ." Cậu thấy ông anh đó hay đi cùng Seiren, có lẽ sẽ biết gì đó. 

Vivian như ngộ ra chân lý, hai mắt liền tỏa sáng, nhanh chóng rút điện quay số :" Có lý. Hôm nay tự nhiên thông minh đột xuất nha, lông mày chẻ." 

" Im đi !" Kagami ấn đầu Vivian, nhỏ này lúc nào cũng móc mẻ cậu. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net