Sinh thần 18 tuổi của Đoan Mộc Hi - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1.

Ngày sanh thần tròn 18 tuổi của Đoan Mộc Hi, Dương Kính Hoa từ lâu đã lên kế hoạch, cậu muốn tự tay làm một cái gì đó ý nghĩa dành tặng cho anh. Thời gian qua, Đoan Mộc Hi chiếu cố bản thân Kính Hoa rất nhiều, tuy ngoài mặt không nói, vẫn một mực cái dáng vẻ khó tiếp xúc kia, người khác cho rằng Dương Minh Tư nhà Đoan Mộc cao cao tại thượng lại khó nói chuyện, Dương Kính Hoa lại không nghĩ như thế, chẳng phải Đoan Mộc Hi đối với cậu mà nói, cư xử rất ôn nhu hay sao ? Chuyện này xem ra chỉ có mình cậu là khác người. Sanh thần bát tự của Đoan Mộc Hi là tuyệt mật, số người biết được đếm ra cũng chưa hết một bàn tay. Thân làm Ảnh Linh của Dương Minh Tư, hẳn là cũng nên làm một chút gì đó, coi như là cảm tạ anh ta đã chiếu cố mình trong suốt thời gian qua đi.

Nghĩ đến đó, Dương Kính Hoa liền đi tìm công thức làm bánh kem bằng nồi cơm điện, vì không thể để cho ai biết việc mình đang làm, Dương Kính Hoa lén lén lút lút rất khổ sở, toàn phải chờ đến đêm, lừa lúc Đoan Mộc Hi ngủ say, cậu mới có thể rời giường mà đi làm chuyện của mình. Ban ngày vướng ánh nhìn của người trong tộc, ban đêm lại vướng Đoan Mộc Hi, nói ra mấy nay vì chuyện của Thần Long Chương Hiên, Đoan Mộc Hi dằn vặt bản thân vô cùng, trước kia anh ta ngủ rất nhiều, hiện tại đến nhắm mắt cũng chỉ sợ gặp ác mộng, vì vậy Dương Kính Hoa chẳng còn cách nào khác, mỗi đêm sẽ nằm cùng giường, ôm lấy Đoan Mộc Hi thủ thỉ mấy lời an ủi, dù sao cậu cũng không muốn nhìn anh ta vì bận tâm vướng mắc quá nhiều về chuyện của Thần Long Chương Hiên mà ngày càng tiều tuỵ. Tâm can Dương Kính Hoa thật khổ sở muốn chết, nói ra cảm thấy vô cùng ấm ức, cậu vẫn nghĩ chính mình không có cái quyền này, nghĩ mình là người đến sau, đối với quá khứ của Đoan Mộc Hi, vẫn là nên tôn trọng đi. Nghĩ như vậy nhưng trong thâm tâm Dương Kính Hoa, lại một mực muốn sau khi chuyện này kết thúc sẽ đòi phúc lợi từ phía anh ta.
-
Sau khi kết thúc chuyện của Thần Long Chương Hiên tạm gác lại, Đoan Mộc Hi lại khá bình tâm đi gặp sư phụ, anh và cậu vừa có một đêm trải qua sinh tử cùng nhau, chính thức liên khế 2 chiều, nguyện đôi bên sống cùng sống, chết cùng chết. Cư nhiên có thời gian rảnh xuống nhà bếp,Kính Hoa dựa vào chút công thức tìm được trên internet, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng xem ra không phải như vậy. Lúc còn sống, Kính Hoa vẫn tự túc cho cuộc sống của mình, nhưng cùng lắm chỉ biết làm vài món đơn giản, đối với các loại bánh ngọt lấy lòng "người yêu" của mấy cô nương, cậu đương nhiên không rành. Khoan, nếu nói vậy bây giờ chẳng phải Dương Kính Hoa cậu rất giống mấy muội tử hay sao ? Chỉ khác đây là Ảnh Linh "lấy lòng" Dương Minh Tư. Loay hoay, chật vật mất mấy lần, cuối cùng Dương Kính Hoa cũng làm ra được thành phẩm, nhìn bên ngoài không được đẹp mắt cho lắm, nhưng cũng tạm ổn, Dương Kính Hoa không hiểu tại sao lại chọn khuôn bánh hình trái tim, quả thực rất giống các muội tử mà. Nhưng đó chưa phải là vấn đề, cái quan trọng là nên viết chữ gì, cậu chợt nhớ tới lời Tự Minh nói, Dương Minh Tư căn bản không bao giờ già, vì chẳng ai sống được quá 30 tuổi.

Nghĩ đến đây, Dương Kính Hoa có chút nhói trong tim, đành lòng viết lên khuôn bánh dòng chữ " Chúc Đoan Mộc Hi sống lâu trăm tuổi", viết ra rồi lại thấy thật buồn cười, ai đời lại chúc sinh nhật thành niên là "sống lâu trăm tuổi", y hệt lễ mừng thọ của mấy ông bà già 70, 80. Dù sao Kính Hoa cậu thật tâm là còn muốn ở bên cùng anh ta lâu lâu một chút, ít nhất cũng phải ... trọn vẹn một đời đi.
-
Đến tối, Dương Kính Hoa chậm rãi đi vào phòng Đoan Mộc Hi, thấy anh ta lại viết viết, vẽ vẽ cái gì đó trông thật kì quái, Đoan Mộc Hi ngày thường vẫn không thay đổi, thích nghiên cứu mấy cái thứ phù chú, trận pháp khó hiểu này, dù Dương Kính Hoa biết, nó rất quan trọng, đôi khi chính nó lại có thể áp dụng trên người mình. Đặt toa thuốc trên bàn, Dương Kính Hoa nhẹ giọng hỏi:

_ Đây chính là Phọc Hồn Trận ?

Đoan Mộc Hi không ngước lên nhìn cậu, vẫn mải mê viết viết, vẽ vẽ, thản nhiên đáp:

_ Đúng, nó có thể củng cố linh hồn, trước kia được dùng để chế tạo hoạt tử nhân.

Dương Kính Hoa nhìn một lúc, lại nói:

_ Giống như Chương Hiên vậy à ? Vậy anh muốn dùng nó để làm gì?

_ Linh hồn có lưu luyến mới có thể tồn tại trên đời, sợi tua rua đã biến mất, Toả linh giới sử dụng cũng có thời hạn, trên đời lại không có vật khác, vừa có thể giữ lại linh hồn cho cậu, vừa không biến cậu thành ác linh.

Dương Kính Hoa có chút xúc động gập lại quyển vở Đoan Mộc Hi đang vẽ, ôm lấy mặt của anh nâng lên, hướng đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn mình, lại hơi cao giọng:

_ Đoan Mộc Hi, tôi có ... tôi có thứ để lưu luyến. Đoan Mộc Hi ...anh .. chính là ràng buộc của tôi trong thế giới này. Chỉ cần có anh, tôi sẽ không biến mất.

Sau đó vì có chút ngượng ngùng khi bắt gặp sóng mắt lay động của Đoan Mộc Hi, Dương Kính Hoa mau chóng buông tay, gãi đầu, cười cười nói vài câu không liên quan nhằm đánh lạc hướng:

_ Trong khế ước ảnh linh chẳng phải viết như vậy sao ? Ah, đúng rồi, tôi có thứ này muốn cho anh. Nhắm mắt lại đi.

Đoan Mộc Hi có chút ngây ngốc, nhưng rốt cuôc cũng nhắm mắt lại, nội tâm lên tiếng: "Nhưng mà Kính Hoa, thứ tôi cần, là cách để cậu tồn tại ... sau khi tôi chết."

_ Xong rồi, anh mở mắt ra đi.

Đoan Mộc Hi mở mắt, nhìn thấy Dương Kính Hoa rồi lại phóng tầm mắt xuống dưới, nhìn thấy bánh kem đắt trên bàn có dòng chữ "Chúc Đoan Mộc Hi sống lâu trăm tuổi"

_ Đoan Mộc Hi, sinh nhật vui vẻ.

Đoan Mộc Hi vì bất ngờ, tay cũnglàm rơi cây bút đang cầm, nhớ lại chuyện trước kia, cũng chỉ có Chương Hiên là tặng cho mình kẹo trong ngày sinh nhật thật sự, cũng là lần cuối cách đây rất nhiều năm. Đoan Mộc Hi trầm xuống, nhìn cũng không nhìn, chỉ nghe tiếng Kính Hoa hoạt nháo:

_ Sinh nhật thật sự của anh cũng không ai biết anh lại không thích tổ chức, nên anh đây đã học cách làm bánh đấy, yên tâm, đảm bảo không có ai nhìn thấy. Đoan Mộc Hi, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.

Nói rồi, Kính Hoa thắp lửa lên cây nến số 18, Đoan Mộc Hi mỉm cười, nhẹ giọng nói 2 chữ "Cảm ơn" rồi thổi tắt cây nến kia. Cậu không kiêng dè, lấy tay quẹt một ít kem, ấn lên môi Đoan Mộc Hi nói:

_ Anh nếm thử xem ..

Đoan Mộc Hi ngậm lấy ngón tay của Dương Kính Hoa, đầu lưỡi liếm sạch kem trên đó, cảm nhận được vị ngọt của bánh, vì thể chất "trăn linh", không kìm được có chút khó chịu mà bụm miệng nói: " Ngọt quá rồi, cậu đã bỏ bao nhiêu đường vậy hả ?"

Dương Kính Hoa chẳng để ý trên ngón tay còn kem hay không, cũng đưa lên miệng liếm thử, quả thật có chút hơi ngọt, vì cậu đã cố tình bỏ nhiều đường một chút, muốn xem dáng vẻ chật vật của Đoan Mộc Hi, coi như trừng phạt "tội lỗi". Dương Kính Hoa lại quệt thêm ít kem đưa đến trước mặt Đoan Mộc Hi đang xanh mặt, nụ cười nham hiểm. Đoan Mộc Hi vừa nhìn đã thấy sợ hãi, nhưng làm sao anh lại có thể để yên cho vị ảnh linh tiên sinh này chỉnh mình như vậy. Cái gì cũng phải có qua, có lại nha. Nghĩ vậy, Đoan Mộc Hi liền bắt lấy cố tay kia, liếm sạch kem trên ngón tay Dương Kính Hoa, nuốt vào một ít, đồng thời ép cả người Dương Kính Hoa xuống mặt bàn, cúi đầu hôn xuống. Đẩy ít kem còn sót lại kia vào trong miệng Dương Kính Hoa, không an phận bắt lấy đầu lưỡi rụt rè kia, tham lam càn quấy. Dương Kính Hoa mở to mắt, giãy giụa muốn đẩy người bên trên ra nhưng xem ra sức lực thật quá chênh lệch, nhận thấy nụ hôn này đăc biệt sâu sắc, Đoan Mộc Hi luôn nhắm mắt, lúc này lại mở ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, tim bỗng chốc đập đến điên loạn.

Đôi mắt đẹp đẽ kia luôn lãnh đạm, lúc này lại ẩn giấu biết bao nhiêu thâm tình cũng lưu luyến, Dương Kính Hoa hoàn toàn bị cuốn vào trong đó, không tự chủ đưa hai tay lên ôm lấy cổ Đoan Mộc Hi ấn xuống, lại càng đẩy sâu thêm nụ hôn. Dứt ra, Dương Kính Hoa đỏ mặt, run rẩy hỏi Đoan Mộc Hi:

_ Cái này ... rốt cuộc ...

_ Không phải là hôn truyền khí của Dương Minh Tư và ảnh linh, cái này là Đoan Mộc Hi tôi muốn hôn em. Sinh nhật 18 tuổi của tôi, coi như nụ hôn này .. là em cho tôi đi.

Đoan Mộc Hi nói rồi, cúi xuống thì thầm vào tai người dưới thân.

_ Còn có thể cho nhiều hơn không ?

Dương Kính Hoa có chút xúc động không nói nên lời, lại càng ôm chặt cổ người bên trên, nhẹ giọng nói:

_ Được ...
.
.
.
TBC

Phần này Du mang đi thi trên page nên không được viết H, đợi khi nào có kết quả sẽ viết bổ sung H sau =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net