Chap 1: Dự cảm không lành
Trên đời này liệu có lẽ phải?
Không hề
Trên đời này liệu có công bằng?
Không có nốt
Lẽ phải chỉ là thứ biện minh cho những hành vi bạo lực
Còn công bằng ư.... cũng chỉ là thứ con người luôn mơ tới và tưởng nó là thật
Bình đẳng là một khái niệm giả tạo
Bất bình đẳng lại chính là sự thật khó chấp nhận......
Thế rốt cuộc bất bình đẳng với bình đẳng có liên quan gì tới nhau không?
Thế giới này công bằng, mà cũng không công bằng chút nào
Mỗi người một khác, không ai giống ai
Cũng như việc có người thích học có người lười học vậy
Mà cách nhìn người cũng thật quá đáng
Nói nhiều người ta đuổi khéo, nói ít người ta bảo tự kỉ
Nổi bật thì bảo chảnh dog, mờ nhạt thì thôi,chả nhớ đến làm gì
Tốt bụng quá thì lợi dụng luôn, xấu xa mưu mô thì lại rủa chết đi cho nước nó trong
Giàu quá người ta ghét, nghèo quá người ta khinh, thông minh quá thì tìm cách tiêu diệt!
Bức tường dù vững chắc đến mấy thì cũng có một lỗ hổng
Cái thứ mang tên "bình đẳng" này cũng vậy
Cuộc sống giống một trò chơi
Một trò chơi đầy lỗi và kể cả có hack cũng không bị phạt
Đành vậy,giả vờ đóng một vai quần chúng mờ nhạt thôi....
Để cho không ai biết tôi mới là kẻ thao túng sau cùng.....
................................................
Koharu's POV
Sáng hôm nay, có vẻ vẫn ảm đạm như bao ngày
Dù mùa hoa anh đào đã qua nhưng thời tiết cũng chẳng ấm áp lắm
Xám xịt, tôi thấy vậy
Mái tóc đen nhánh bay trong gió, vì tôi lười nên tôi chẳng thèm buộc lên
Nhìn kiểu gì thì cũng ra một nữ sinh bình thường và mờ nhạt
Ai mà ngờ, tôi lại là người bị đày đến lớp E - lớp cặn bã của trường Kunugigaoka danh tiếng
Tuy là thuộc lớp END, nhưng trong học bạ hay hồ sơ cũng chỉ ghi là "tốt nghiệp trường Kunugigaoka", nên chẳng phải lo làm gì
Ấy, quên chưa giới thiệu
Tôi là Amemiya Koharu, 15 tuổi, học sinh lớp 3-E trường Kunugigaoka
Cứ tưởng sẽ được hưởng cuộc sống bình thường ở lớp 3-C, nhưng tôi lại bị lôi xuống đây
Tôi không hề có ý xúc phạm gì đâu, nhưng thật sự việc ngày nào cũng tốn tầm 90 đến 110 calories đi bộ lên tận đỉnh núi để đi học thì thà ngồi trong lớp 3-C còn hơn
Tôi vốn không hay quan tâm tới những lời nhận xét về tôi, nhưng về việc bị bắt nạt và bị coi như rác rưởi thì tôi thấy nó khá vô vị và mệt mỏi
Tôi không thích bị nổi bật, càng không thích là tâm điểm chú ý,thành bản chất rồi
Tôi đến trường với vẻ ngoài như bao ngày, nhạt nhòa, khó có thể nhớ tới
Nhưng hôm nay, tôi lại có dự cảm không lành cho lắm
.....................................................................
Tôi tới trường, vào lớp học, về chỗ ngồi cuối lớp gần cửa sổ của mình, và khi đến tiết chủ nhiệm đầu giờ thì thấy: "Linh cảm của mình đúng vler"
Karasuma Tadaomi, một người từ Chính Phủ điều đến,tôi biết người này,đã gặp vài lần
Bạn muốn hỏi tại sao tôi đã gặp Karasuma? Chuyện dài dòng lắm, nói sau
Nhưng cái thứ bên cạnh anh ta mới là vấn đề
"Ta là kẻ đã phá hủy hơn 70% mặt trăng của mấy đứa. Mong được mấy đứa giúp đỡ"
Sinh vật nhìn như một con bạch tuộc màu vàng nhăn nhở nói
..... đậu xanh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net