Chap 18: Một ngày vô tích sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên chiếc xe Benz màu đen của Chính phủ cung cấp, tôi thở dài.

Khó chịu làm sao nếu thấy được tình hình sẽ đi xa tới mức này.

Biết thế, tôi không thèm tấn công Koro-sensei cho rồi...

Cô nhân viên nữ kia liến thoắng kể chiến tích của tôi cho Red Eye nghe.

Và giờ thì ánh mắt anh ta nhìn tôi sáng như bừng nắng hạ vậy.

Khổ thật đấy.

Nhưng có vẻ là tôi đã đánh giá anh ta hơi thấp.

Khi vào công việc, Red Eye trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Cách nói chuyện cũng hơi khác nữa.

Lúc mới mở đầu, anh ta cứ liến thoắng Koharu-chan gì gì đó.

Mà bây giờ đã vào mode lạnh lùng boyz rồi.

Thế cũng tốt.

Mỗi tội...

- Đậu má nhà nó!!! Cớ gì mà thằng đấy lại có thể đỡ viên đạn bằng miếng bánh Yatsuhashi đấy hả???!!!!! _ Red Eye đang cố kìm nén, và hét với volume nhỏ nhất có thể.

Tôi cũng thấy khô lời rồi.

Biết là Koro-sensei bá rồi... nhưng...

Cứ thế này thì dây thần kinh chịu đựng đứng cái phăng mất.

Miếng bánh Yatsuhashi ngon đến vậy mà lại đem ra đỡ đạn.

Phí của thiệt!

Cố duy trì gương mặt điềm tĩnh thường ngày, tôi im lặng đi theo anh ta rời khỏi khúc sông Hozukyo.

Và tới khu vực được chỉ định tiếp theo.

Đó là một phim trường Samurai.

Ồ hố, thú vị rồi đây.

Tôi không khoái mấy phim tình cảm, nhưng lại khá thích mấy bộ hành động.

Chộ ui~ Sao không có chút máu me nào nhỉ~ Đầu rơi lìa cổ, xác chém tung giời, ruột gan lòi hết ra mới vui hơn cơ~

Ối, thói quen xấu lộ ra rồi.

Dù luôn có che giấu, nhưng những ai quen thuộc với tôi đều biết rằng, tôi là một con nghiện kinh dị.

Máu me, hack não càng nhiều càng tốt.

Tôi cũng rất thích các loại súng ống nữa.

Thế nên, thích bàn về các loại súng cũng là một điểm chung giữa tôi và Red Eye.

Kì lạ thật.

Tuy rất muốn được "bình thường", nhưng từ từng cái sở thích của tôi đã rất khác biệt rồi.

Mà cái vấn đề ở đây, là tất cả những điều tôi thích, đều được hình thành từ khi còn rất nhỏ.

Một cô bé 5 tuổi cố làm nũng và giở mọi chiêu trò ra với vú nuôi chỉ vì bà ấy cất đi những bộ phim kinh dị cô bé yêu thích, liệu cảnh tượng đó có tính là dễ thương không?

Tôi cũng chịu.

Chỉ biết một điều, giờ thì còn mỗi cái thể diện tôi cũng muốn vứt nó ngay sang một bên.

Để mà chửi cho tên bạch tuộc vàng kia một trận.

Khi ở phim trường, hắn chơi trội, nhập vai, thuộc lời như đúng rồi luôn.

- > Có giời cũng không đuổi theo được.

Đến lúc gặp nhóm Terasaka, hắn dính mấy cái giấy thấm dầu lên mặt.

- > Mấy cái thứ nhầy nhầy tiết ra, đủ dày thành ra chống đạn được luôn.

Tiếp theo....

À, hết rồi. Chẳng còn gì tiếp nữa.

Nhóm 4, nhóm của Nagisa với Karma gặp chút rắc rối với học sinh trường khác.

Chắc lại cái bọn lưu manh giở trò đồi bại đây mà.

Nhưng tôi cũng không lo lắm.

Ở đó có Thiên tài Karma, Phù thủy Hai mặt Okuda, Quái vật Ám sát Nagisa, lại còn Con quỷ Tàn bạo Koizumi nữa mà.

Nghĩ tới cảnh cả đám đó đối phó với mấy tên người thường mà tôi toát hết cả mồ hôi lạnh.

Đã thế, Koro-sensei cũng tham gia nữa mà.

Sẽ bị hành thảm lắm đây...

Bỗng chốc tôi muốn mua chút nhang hương để mặc niệm cho đám trẻ trâu xấu số (và ngu người) đó.

Mà thấy tiếc tiền quá, nên thôi cũng kệ.

Cho chừa cái tội lưu manh không đúng chỗ đi.

Gạt bỏ mấy cái suy nghĩ thừa trong đầu, tôi quay sang nhìn Red Eye.

Anh ta sốc tới mức nào, hẳn ai cũng hiểu.

Đi ám sát mà gặp phải đúng con quái vật tên Koro-sensei...

Đúng là chẳng còn gì thốn bằng...

Tuy rất muốn chia buồn với anh ta, nhưng tôi lại chẳng thể hé miệng ra mở lời.

Cứ thế im lặng cho đến khi cả hai tách nhau.

Tôi vốn không thích nói chuyện thẳng mặt nhau.

Thế nên, tôi đã nhờ Karasuma-sensei lấy số điện thoại của anh ta.

Mà... đi đâu giờ nhỉ?

Đi về Tokyo giờ không tiện...

Về khu trọ của lớp 3-E thì càng khó hơn...

Chọn đại một khách sạn nào đó, tôi thong thả bước vào.

Thật kì quặc khi một nữ sinh như tôi tới đây giờ này, lại đi một mình nữa.

Không khéo còn bị hiểu nhầm là loại đ! chuyên cosplay để làm hài lòng đàn ông nữa...

Cũng hên là chủ khách sạn đó là người quen của tôi, chứ chẳng đời nào tôi vào đây được.

Nằm cái phịch xuống chiếc giường lạ lẫm, tôi khẽ thở dài.

Một ngày vô tích sự...

Không thể ám sát được Koro-sensei, "họp gia đình" cũng chẳng có mặt...

Nhưng có lẽ, đây không phải là một ngày nhàm chán.

Vì tôi đã bộc lộ cảm xúc nhiều hơn trước rồi.

Dù cho, biểu cảm của tôi toàn là "nhịn" và "khô lời"...

Chiếc điện thoại rung lên trong túi áo.

Tôi vội vàng lấy ra nghe.

... há?

Red Eye gọi ấy hả?

- .... Alo?

- Alo. Koharu, khỏe chứ?

- Cứ coi như tôi khỏe. Anh từ bỏ rồi nhỉ?

"Từ bỏ" ở đây nghĩa là thôi làm sát thủ.

Thật ra, cũng chẳng còn mấy ai đi giết người nữa sau khi được Koro-sensei thông não cho.

Và chắc anh ta cũng không là ngoại lệ.

- Aha, đúng. Tôi nghĩ rằng tôi còn chưa đủ kinh nghiệm làm người thường nữa, huống gì đến sát thủ. Du ngoạn chút cũng hay.

- Thế anh lấy gì bỏ bụng?

Hay nói thẳng ra, đầu tiên là tiền đâu?

- Làm thuê hay gì đấy. Đôi khi đi buôn vũ khí cũng không tệ.

.... ôi dà.

Có vẻ "từ bỏ" xong vẫn không thành người lương thiện được rồi.

Mà thôi, thế cũng được.

- Vậy thì, khi nào tư vấn cho tôi mấy nguồn đạn rẻ rẻ chút nhé.

- Giời, chỗ nhóc là tốt nhất rồi đấy. Tôi đâu có cửa cạnh tranh....

Cuộc đối thoại tiếp tục, xoay quanh 2 chủ đề chính: Phim kinh dị và Súng ống.

Có lẽ là vì đang nói điện thoại nên tôi chẳng kiêng dè gì nữa.

Những thứ như ngoại hình, gia thế, xuất thân, nghề nghiệp... không còn cản bước chúng tôi.

Nếu như nói chuyện mặt đối mặt, thì sẽ gây ra sự ngượng ngùng cho cả 2 bên.

Thế nên, đôi khi, cứ thế này là tốt nhất.

Cách nhau bao xa cũng vậy thôi.

Vì ở hiện tại, giọng nói của chúng tôi cũng chỉ cách nhau 1 cái màn hình điện thoại.

Ban tâm giao... có lẽ là nói cái này à?

Không phải lo về thể diện của cả 2.

Cũng không phải lo nếu một trong hai phản bội, giống như những đôi bạn bình thường.

Vì, chỉ có thể tám chuyện cùng nhau thôi mà? Làm gì được ai?

Cả trái tim được bao bọc bởi một dòng nước ấm áp.

Sự yên tâm căng đầy trong lồng ngực.

Có lẽ, tôi luôn muốn có một người chịu lắng nghe tôi như vậy.

Chịu ngồi im, không phán xét những sở thích kì dị, cũng như những quyết định quái đản của tôi.

Và, có thể nói chuyện ngang hàng, không chút kiêng dè.

Cuộc gọi kết thúc khi đã 11h đêm.

Khẹc, thế là cũng buôn được 3 tiếng rồi đấy.

Cất chiếc điện thoại đã gần hết pin đi, tôi lại thở dài.

Nhưng không hề có ý coi thường, phiền phức hay mệt mỏi giống như thường ngày.

Một cái thở dài thỏa mãn... chăng?

Có lẽ vậy.

Tôi không chắc nữa.

Chỉ biết một điều.

Những ngày không ám sát được Koro-sensei, không về "nhà" để gặp "gia đình".

Và được tám chuyện 3 tiếng.

Đúng là vô tích sự thật đấy.

Nhưng tôi lại không hề, không hề ghét chúng một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net