Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó Giang Trừng cũng không gặp được Lam Hi Thần, hỏi những người trong đội thì nghe bảo anh bị điều đi công tác gấp. Vụ án mà họ nhận được cũng không có mấy tiến triển. Sau khi nhận được bản báo cáo của bên pháp y, Lăng Sở liền mở cuộc họp đội. Vài ngày trước, khi bên pháp y giải phẫu thi thể, phát hiện trong cơ thể họ không còn xương hay bất kì cơ quan nội tạng nào mà là bị nhồi kín thịt thối và máu. Hơn nữa, máu bao bọc lớp thịt thối kia không hề bị đông lại khi còn ở trong cơ thể. Sau khi điều tra xác định thân phận thì mọi người mới biết, vị thiếu gia nhà giàu kia cách đó hai ngày cả nhà bị phá sản, cả gia đình đều tự sát trừ hắn lúc đó đang còn bận ăn chơi nên không hay biết, còn ba cô gái kia là tình nhân hắn bao, đều là người đến từ khu đèn đỏ không rõ danh tính. Theo như lời kể của cha con Vương Lục thì từ nửa năm trước ba cô gái đã được hắn đưa về căn nhà kia, vẫn luôn sống ở đó. Về lí do gây án của tội phạm cũng khó xác định, tên thiếu gia kia tuy ăn chơi trác táng nhưng chưa từng gây xích mích lớn với ai, còn ba cô gái kia thì nửa năm trở lại đây từ sau khi được bao dưỡng đều khá yên lặng. Theo điều tra của Hàn Ân thì họ trước đó chỉ có vài cuộc tranh giành khách không đến mức có người muốn giết họ. Điều kì lạ là sau khi kiểm tra toàn bộ căn nhà, không tìm ra bất kì dấu tích nào của người thứ ba, một cọng lông cũng không thấy. Đối mặt với vụ án này không chỉ mình người mới như Giang Trừng đau đầu mà toàn thể đội điều tra đều lâm vào bế tắc.

- Thật là, đừng nói với tôi lại là "loại" đó nữa nhé! – Lạc An khó chịu, nhăn mày nhìn bản báo cáo trên bàn.

- Cũng có thể, vụ án này rất có thể là "loại đó", hơn nữa đội trưởng trốn mất mấy ngày hôm nay cũng kì lạ đấy. – Lăng Sở xoa xoa tóc cười nhìn cô, mắt híp lại trông không khác gì một con cáo giảo hoạt.

Giang Trừng tròn mắt nhìn họ, không hiểu họ đang nói gì, đang tính hỏi thì cửa mở ra, một người quen thuộc bước vào.

- Tôi nào có trốn, chỉ là bận chút việc cấp trên giao. – Lam Hi Thần sau mấy ngày biến mất cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ là không phong nhã như trước. Cảnh phục của anh có nhiều nếp nhăn, vài chỗ vẫn còn vết bẩn, khuôn mặt anh tuấn ôn nhu có thêm vài vết xước. Nhìn bộ dạng nhếch nhác này của Lam Hi Thần khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.

- Đội trưởng, anh bị làm sao thế? – Khó gặp Hàn Ân luôn trầm tĩnh lại trợn tròn mắt hô to như thế.

- Không có gì, chỉ là gặp chút chuyện, mọi việc đều xong rồi. – Lam Hi Thần đi vào, kéo ghế bên cạnh Giang Trừng vừa ngồi xuống vừa trả lời nhưng lại nhìn cậu như thể câu này là nói cho cậu nghe, làm Giang Trừng không hiểu gì, cậu chỉ thấy mặt mình nóng bừng.

- Mọi người hôm nay sao giờ này vẫn chưa đi ăn trưa, đã gần 12 giờ rồi. – Lam Hi Thần nhìn vòng quanh phòng ngạc nhiên hỏi. Bình thường nếu không có chuyện thì họ đã biến mất từ lúc 10 giờ rồi và dĩ nhiên phải đến 2 giờ chiều mới chịu về. Dưới sự quản lý lỏng lẻo của Lam Hi Thần, đội điều tra đôi lúc làm nhiều đội khác ghen tị vì sự tự do của họ, còn cục trưởng thấy không có chuyện gì lớn thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

- Hôm qua khi cậu đi vắng, bọn anh nhận được vụ án này. Lạc An nghi ngờ đây là loại án đó. – Lăng Sở đưa tập báo cáo của mình cho Lam Hi Thần xem, mặt lại trở nên nghiêm túc.

Lam Hi Thần để mọi người đi ăn còn mình ở lại xem báo cáo. Giang Trừng vẫn chưa hỏi được loại đó là loại gì vốn muốn ở lại cùng Lam Hi Thần hỏi anh nhưng Lạc An lại hào hứng mà kéo cậu đi ăn chỉ để mình anh ở lại. Giang Trừng bất đắc dĩ nhìn cô gái hơn mình ba tuổi lại như một đứa con nít này. Tuy biết cô là một cảnh sát xuất sắc, có lẽ hơn cậu khá nhiều nhưng không hiểu vì lí do gì cậu lại xem cô như em gái mình. Hơn nữa từ lúc vào đội, cô giúp đỡ cậu khá nhiều, trong thời gian Lam Hi Thần không có ở đây cũng là cô chiếu cố cậu, thỉnh thoảng vẫn kéo cậu đi ăn vài món ngon gần cảnh cục, lại tiễn cậu về nhà. Tuy rằng một người đàn ông như cậu để một cô gái đă mình về nhà có chút không ổn.

Giờ này hầu như mọi người đã ăn xong và đi nghỉ ngơi nên trong phong chỉ còn lác đác vài người. Lăng Sở đã kéo Hàn Ân ra ngoài ăn tiện thể ghé qua hiện trường một chút nên chỉ có Giang Trừng và Lạc An đi ăn. Trong đầu Giang Trừng chỉ toàn hình ảnh Lam Hi Thần nhếch nhác lúc nãy cùng loại án mà mọi người nói. Nhịn cho đến lúc ăn xong cậu không chịu nữa liền quay ra hỏi Lạc An.

- Chị Lạc An, lúc nãy chị nói loại án này là có ý gì vậy.

- A, đội trưởng lúc cậu vào đội chưa nói với cậu sao? – Lạc An đang uống trà, nghe cậu hỏi liền ngạc nhiên hỏi lại.

- Nói gì ạ?

- Lúc cậu được phân đến cảnh cục này có cảm thấy cảnh cục này kì lạ không? Cậu nghỉ xem một chút xem

- Kì lạ?

- Cậu nghĩ xem, thông thường những phân cục trong thành phố thường chỉ có một số ít phòng về bên an ninh trật tự, ma túy này nọ. Nhưng ở phân cục chúng ta lại giống như một một phòng cảnh sát thu nhỏ vậy dù thành phố này không hề lớn. Theo lý thường mà nói, các phân cục thường sẽ không bao gồm những đội điều tra độc lập nhưng chúng ta lại vô cùng đầy đủ tuy nhân số có ít hơn một chút.

Như chờ Giang Trừng tiêu hóa những lời mình nói, Lạc An dừng lại thổi lá trà trong ly của mình. Giang Trừng nghe cô nói liền không thể không ngẫm lại, quả thực bình thường đối với một thành phố thì chỉ có phòng cảnh sát, ở các khu vực sẽ phân chia ra các phân cục nhỏ thường là đồn cảnh sát, chức năng không nhiều như chỗ họ. Càng nghĩ càng thấy lạ, Giang Trừng không khỏi ngẩng lên nhìn Lạc An chờ cô nói tiếp. Nhận thấy tầm nhìn của cậu, Lạc An đặt chén trà xuống ra vẻ thần bí mà nói.

- Chuyện này cậu tìm đội trưởng nói chuyện nhé. Tôi đi trước đây.

- Nói xong liền cầm ly trà bỏ đi để lại Giang Trừng đang trong trạng thái không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô cứ như vậy? Gợi sự tò mò của cậu rồi phất tay bỏ đi, Giang Trừng dở khóc dở cười nhìn theo cô gái đã 25 tuổi mà tính tình trẻ con thích trêu người kia không nói được lời nào.

Sau khi đi rửa mặt cho tỉnh táo, cậu tính quay về phòng của đội thì gặp Lam Hi Thần đi trên hành lang, ánh mắt ôn nhu tươi cười nhìn cậu. Giang Trừng không làm chủ được mà tiến lại gần anh, khóe môi không khỏi nhếch lên một chút.

- Anh đang làm gì ở đây?

- Tôi nghe Lạc An nói chuyện nên đi ra tìm cậu, không ngờ lại gặp cậu nhanh vậy. Cậu có muốn ra ngoài nói chuyện không?

- Được. – Giang Trừng gật đầu, lại nghĩ cả đội điều tra cứ như thế trốn việc ra ngoài không sao chứ.

- Yên tâm, đã có Lạc An ở lại coi nhà. – Lam Hi Thần như hiểu được cậu thắc mắc điều gì, cười cười kéo tay cậu đi.

Cả quãng đường anh đều không buông tay cậu ra, Giang Trừng lại cảm thấy không có gì lạ lắm chỉ là tay cậu có chút nóng. Hai người đến một quán cà phê gần cảnh cục nói chuyện.

- Lạc An đã nhắc với cậu về bộ máy của phân cục chúng ta, vậy thì tôi cũng nói thẳng. Cậu có tin quỷ thần không? – Lam Hi Thần nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn Giang Trừng ở đối diện.

- Cũng có một chút. – Nhớ lại chuyện mình vừa gặp chuyện hôm trước Giang Trừng không nhịn được rùng mình, gật đầu nói.

- Vốn dĩ trước đây không có phân cục của chúng ta, cũng không có đội điều tra này. Nhưng cách đây khoảng 30 năm, ở thành phố này xảy ra một án giết người tại công viên K, cũng không có gì ghê gớm nhưng sau đó cùng là chỗ đó lại liên tiếp xảy ra nhiều án mạng nữa, tuy rằng đã tìm ra hung thủ nhưng sau đó lại có chuyện, mà cách gây án của những người đó đều vô cùng giống nhau dù cho họ không có bất kì một mối liên hệ nào cả. Cho đến khi nạn nhân thứ 13 xuất hiện, người dân xung quanh đó đều thấy mọi chuyện không bình thường. Sau đó, rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra, ban đầu chỉ là chó, mèo hay gà của những nhà xung quanh đó bị phanh thây sau đó nhiều người nói rằng họ thấy những bóng trắng lượn lờ ở công viên đó. Lúc đầu mọi người trong cảnh cục đều nghĩ đó là tin đồn nhảm nhưng liên tiếp sau đó những vụ tự sát, cháy nhà xảy ra, người chết lên đến con số hàng chục. Lúc này, một vị cảnh sát đã về hưu mới nói với con ông ta, là đội trưởng đội điều tra của tổng cục bây giờ, mảnh đấy đó bị nguyền rủa, từ sau khi người thứ 13 chết đi thì lời nguyền chính thức bắt đầu.

- Lúc đó, rất nhiều người không tin nhưng người đội trưởng kia lại không thể không tin vì trước giờ ông vẫn vô cùng sùng bái cha mình, hơn nữa lúc nhỏ cũng ít lần gặp những chuyện kì quái. Lúc này, vị cựu cảnh sát kia tìm đến một vị lão giả mà ông quen biết đã lâu đến giúp họ hóa giải lời nguyền. Dù không rõ cách làm như thế nào nhưng quả thật họ chỗ đó không còn xuất hiện hiện tượng lạ hay tai họa nào nữa. Sau khi biết chuyện, người đứng đầu tổng cục lúc đó biết rằng có những chuyện mà những người cảnh sát bình thường không thể giải quyết được nhưng cũng không thể để mọi người lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, đổ tội cho ma quỷ liền phong tỏa chuyện này đồng thời thành lập ra phân cục của bọn họ, vẫn như những phân cục khác chỉ thay đổi một chút các phòng ban. Hơn nữa trừ những người ở đội điều tra, pháp y và cục trưởng thì những người khác trong cục không ai được biết chuyện này. Đồng thời nhờ vị lão giả kia mỗi năm đều chọn ra những người cảnh sát có khả năng đối phó ma quỷ để điều đến đội. Tuy đã qua nhiều năm nhưng vị lão giả kia lại không già đi, mỗi năm đều tìm kiếm những người cảnh sát trẻ có khả năng. Nhưng quả thật rất khó tìm, cả mấy năm nay, chỉ có vài người có khả năng là những người trong đội hiện tại, hai năm gần đây cũng chỉ có mình Giang Trừng.

Nghe xong câu chuyện của Lam Hi Thần, Giang Trừng không khỏi trợn tròn mắt như thể vừa nghe truyện thần thoại vậy. Tuy cậu có cảm thấy kì lạ khi chỉ có một mình mình được điều đến đây nhưng mà lúc đó chỉ nghĩ là do ở đây cần ít. Thật không ngờ, lí do lại kinh dị như vậy.

- Nhưng tôi đâu có năng lực đặc biệt nào. – Giang Trừng sau khi thất thần một lúc lâu, định thần lại nhìn người đối diện hỏi.

- Những người được chọn thường không biết nhưng khi vào đội từ từ sẽ được hướng dẫn. – Lam Hi Thần rót cho cậu ít nước trà mà phục vụ vừa đem đến. – tôi chưa nói chuyện này với cậu là muốn giành một chút thời gian chuẩn bị tài liệu giúp cậu trước mắt làm quen một chút nhưng không ngờ lại xảy ra vụ án này đều để cậu vừa làm vừa học thôi. Tôi và Lạc An sẽ là người hướng dẫn cho cậu.

Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện xong, Lam Hi Thần chở Giang Trừng về nhà. Trong lúc đó, cậu luôn bị vây trong trạng thái kinh ngạc, một người được giáo dục chủ nghĩa duy vật từ bé đến lớn như cậu có chút khó chấp nhận chuyện này. Lúc tạm biệt Lam Hi Thần, Giang Trừng cũng không biết đầu óc mình nghĩ gì. Hôm nay quả thật là một ngày có quá nhiều tin tức cần tiêu hóa. Cũng vì vậy mà cậu quên luôn chuyện Lam Hi Thần biến mất mấy ngày nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net