Chương 5. Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chim ưng đậu trên cánh tay Nguỵ Nghiêm, ngoan ngoãn đưa chân để nàng lấy ống thư cột trên chân ra. Lại a lê hấp một cái nhảy tót xuống đất, nhấc chân đi về phía Giang Trừng cùng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện đưa cho nó một miếng thịt xiên lại bị chim ưng ghét bỏ nhìn sang, nhưng cuối cùng vẫn há mỏ đớp lấy.

Nguỵ Vô Tiện lén lén sờ lên cánh của nó một cái, lại bị chim ưng trợn mắt nhìn lại, hắn bĩu môi.

"Ngạo kiều chết được."

Giang Trừng cũng sờ một cái, chim ưng khe khẽ dụi đầu vào tay hắn, nhỏ giọng kêu lên. Vẻ mặt Giang Trừng rạng rỡ hẳn lên, lại trừng sang Nguỵ Vô Tiện. 

"A Hùng đây là phong phạm vua của bầu trời, ngươi thì hiểu cái gì?"

Nhìn một người một chim dáng vẻ phồng mang trợn mắt giống nhau như đúc. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tim mệt chết được. Lại nói đến, con chim này đúng là thứ lạ, thế mà lại có thể chấp nhận cái tên A Hùng kia được, lại còn vô cùng thích thú với cái tên đó nữa chớ?!

Nhưng nhớ đến cái tên Tiểu Hoa mà a tỷ đặt lúc ban đầu, Nguỵ Vô Tiện cũng không còn tâm tư cạnh khoé cái tên mà Giang Trừng đặt nữa, tức thời ngậm miệng. Lại rút ra một miếng thịt xiên ném qua cho A Hùng. Cố thử sờ lại lên bộ lông mềm mại kia thêm lần nữa.

Nguỵ Nghiêm đọc hết lá thư trong tay một lượt. Viết hồi âm xong, A Hùng từ trên đỉnh sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ men theo gió chiều sải cánh bay đi. Nguỵ Nghiêm bảo.

"Lần này là tới phía Nam."

Hai người Giang Trừng cùng Nguỵ Vô Tiện đều biết Nguỵ Nghiêm công vụ bận rộn, nay đây mai đó, nhưng ít nhiều cũng có chút không nỡ để nàng rời đi.

Nguỵ Nghiêm nhẹ nhàng vỗ lên đầu hai người, khuyên nhủ.

"Học tập cho tốt."

Nguỵ Vô Tiện ỉu xìu cúi đầu, Lam Vong Cơ đang đứng cạnh Lam Hi Thần chưa bao giờ nhìn thấy hắn như thế này, không nhịn được mà đưa mắt nhìn sang. Lại thấy Nguỵ Nghiêm cũng đưa mắt nhìn tới, ánh mắt hai người va chạm trực diện, Lam Vong Cơ bối rối quay đi. Lam Hi Thần nhìn sang phía nàng bất đắc dĩ mỉm cười.

Nguỵ Nghiêm nhướn mày kinh ngạc, song nàng cũng không quá để tâm, lại quay lại nhìn hai đệ đệ thêm một lượt, vỗ vai hai người bồm bộp.

"Thêm một thời gian nữa ta sẽ về Liên Hoa Ổ."

Nguỵ Vô Tiện cứ tưởng mình đang nghe lầm, một lúc sau mới phản ứng lại ngẩng phắt đầu dậy.

"Tỷ không đi nữa sao?"

Giang Trừng ở bên cạnh cũng ghé đầu nhìn sang, trong mắt đầy mong chờ.

Nguỵ Nghiêm ừ một tiếng, nhìn hai người đang tròn mắt nhìn mình thì không nhịn được cười lên.

"Tạm thời sẽ không."

"Không nỡ đi nữa."

"Về nhà quản lý hai người các đệ, mấy năm nay ỷ vào sư tỷ dịu dàng lên được nước làm tới, quậy phá lắm có đúng không?!"

Giang Trừng duỗi tay chỉ thẳng sang bên, thanh minh. 

"Chỉ có mình hắn phá thôi, đệ vô can."

Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi đúng là đồ bán bạn cầu vinh, hai người chúng ta lúc nào cũng đi chung với nhau, ngươi dám nói ngươi không cùng ta đi trộm đài sen, không bắt gà rừng, không trêu chọc cô nương xinh đẹp, không xem xuân... !!"

Giang Trừng trong nháy mắt đã đưa tay sang bịt chặt miệng hắn, nhắm mắt kêu lên.

"Được rồi ngươi câm miệng!"

Nguỵ Nghiêm vờ như không biết mấy trò giấu đầu lòi đuôi của hai người này, lại nghiêm túc dặn dò cả hai người thêm một lượt nữa mới mĩ mãn xuống núi, rời khỏi Cô Tô. 

Công vụ quả nhiên rất bận rộn, Nguỵ Nghiêm vừa mới đến nơi đã lao vào làm việc bù đầu chẳng quản ngày đêm. Chẳng dè chưa đầy ba tháng sau đã bị một tin tức giống như đạn pháo từ trên trời nã xuống, đập cho Nguỵ Nghiêm suýt nữa thì sứt đầu mẻ trán, đành phải gấp rút giải quyết đống công vụ chất đống rồi nhanh chóng ngự kiếm trở về Liên Hoa Ổ.

Nguỵ Vô Tiện cùng với Kim Tử Hiên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đánh nhau một trận, Giang Phong Miên đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đưa Nguỵ Vô Tiện trở về Vân Mộng, đồng thời thương lượng cùng với gia chủ Lan Lăng Kim Thị Kim Quang Thiện, hôn ước hai nhà Kim Giang cứ thế bị huỷ.

Mấy năm trước ở Liên Hoa Ổ, Nguỵ Nghiêm thường hay đi cùng Nguỵ Vô Tiện cùng Giang Trừng cũng có đôi lần gặp được Kim Tử Hiên, lần nào lần đấy đều chẳng nói được với nhau mấy câu, đa phần đều tan rã trong không vui.

Nguỵ Vô Tiện vốn đã không hợp với Kim Tử Hiên, nhưng vì biết hắn là hôn phu của sư tỷ, mà sư tỷ cũng thật thích hắn, cho lên mỗi lần xảy ra tranh chấp bọn họ cũng cố gắng nín nhịn. Trong lòng thầm niệm đi niệm lại tám trăm lần không thèm chấp với con công vàng kia. Lần này mặc dù không rõ nguyên cớ hai người tranh chấp nhưng Nguỵ Nghiêm cũng đoán ra được vài phần, Kim Tử Hiên chắc chắn đã nói gì đó động chạm đến sư tỷ, cho nên Nguỵ Vô Tiện mới không nhịn được mà ra tay.

Thư nhà nửa tháng trước vừa gửi tới tay, trong thư lần này Giang Yếm Ly vẫn định kỳ hỏi thăm nàng, còn kể thêm vài việc thú vị của đám sư đệ, Nguỵ Nghiêm không hề cảm thấy chút bất thường nào, cho đến khi nghe được sự việc từ một đám người tu tiên cùng đi săn đêm thì mới vỡ lẽ.

Trước đó nàng còn vùi mặt ở một trấn nhỏ hẻo lánh hơn nửa tháng, không có thế gia tu tiên nào. Cho nên đợi đến lúc biết được tin tức đã là chuyện của một tháng sau, Nguỵ Nghiêm cũng chỉ có thể gấp gáp giải quyết vụ tà tuý quấy phá kia, đánh đấm xong xuôi cũng nhanh chóng giao lại cho môn sinh đến sau giải quyết rồi lập tức leo lên kiếm phi về Vân Mộng.

Giang Yếm Ly và Nguỵ Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ nhận được tin tức nàng trở về, cùng nhau ra bến đò đón người.

Đến khi nhìn thấy người, Giang Yếm Ly lập tức nhìn người từ trên xuống dưới một lượt, vui mừng bảo.

"A Nghiêm đã trưởng thành rồi."

Nguỵ Nghiêm nhìn nàng, hai mắt cũng hơi đỏ lên, lập tức tiến tới cho sư tỷ nhà mình một cái ôm thật chặt.

Ba người sóng vai cùng nhau trở về Liên Hoa Ổ, trên đường đi, Giang Yếm Ly đơn giản kể lại chút sự nhà, Nguỵ Vô Tiện lại kể xem mình bắt được bao nhiêu con gà rừng, bao nhiêu lần bị ông lão trồng sen lấy mái chèo thuyền đuổi đánh.

Nguỵ Nghiêm vừa nghe vừa nhàn nhạt mỉm cười, đôi khi sẽ phụ hoạ theo vài câu.

Những lá cờ thêu gia huy cửu biện liên, hương sen vấn vít quanh nơi đầu mũi, tiếng cười hào sảng của Nguỵ Vô Tiện cùng cảm xúc ấm áp nơi bàn tay khi được Giang Yếm Ly nắm lấy, tất cả đều đem lại cho nàng cảm giác thật yên bình.

Nàng rốt cục cũng trở về nhà.

Giang Phong Miên đã đợi từ lâu, thấy ba người đến, thần sắc dịu hẳn xuống.

Ông cười.

"A Nghiêm đã trở về."

Nguỵ Nghiêm cũng cười theo.

"Vâng ạ."

Trưa hôm ấy, bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là tiệc tẩy trần cho Nguỵ Nghiêm, nghe gia nhân báo Ngu phu nhân không đến, Giang Phong Miên thở dài.

Nguỵ Nghiêm đoán chắc hai người vì vụ hôn ước hai nhà Kim Giang mà xung đột, im lặng không nói gì.

Giang gia vốn không có nhiều quy tắc như Lam gia, cái gì ăn không nói cũng không tồn tại, người Giang gia phần lớn đều thích vừa ăn uống vừa trò chuyện. Gắp cho Nguỵ Nghiêm một cái đùi gà, Giang Yếm Ly hỏi.

"A Nghiêm trở về rồi còn muốn đi nữa không?"

"Sẽ không đi quá xa nữa, đợi sau việc tuyển môn sinh ba năm một lần thì muội sẽ chỉ đi lại làm việc trong nội Vân Mộng thôi. Lại nói lần trước đến phương Nam đi ngang qua một trấn nhỏ trồng sen, ở đó cũng có một nhà nấu canh sườn củ sen. Muội cũng ăn qua một lần, mùi vị kém xa canh sư tỷ nấu."

Giang Yếm Ly cong mắt cười. Nguỵ Nghiêm gắp sườn non trong chén qua cho Nguỵ Vô Tiện, ngẩng đầu nhìn nàng. 

"Muội nói thật mà, mấy năm nay muội ở ngoài, mỗi lần ăn cơm đều phải tìm được tiệm ngon nhất, nhưng chẳng có tiệm nào nấu canh ngon bằng sư tỷ cả."

Nguỵ Nghiêm hiếm khi nói ngọt, chọc cho Giang Yếm Ly cười mãi không thôi, Nguỵ Vô Tiện cũng bật cười theo.

"Còn phải nói sao, đệ ở Cô Tô ba tháng, cơm canh nhà họ vừa nhạt nhẽo lại vừa khó ăn, về nhà một cái, ăn được một chén canh sư tỷ nấu, ngon đến rớt cả nước mắt."

Giang Yếm Ly buông đũa xuống, chọc chọc vào trán Nguỵ Vô Tiện, cười mắng.

"Đệ đó, nếu thật thích ăn như thế thì tỷ ngày nào cũng nấu cho hai người ăn, ăn đến chán thì thôi."

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu.

"Không chán! Không chán! Canh sư tỷ nấu ngàn vàng khó cầu, cho đệ ăn liền mấy chục năm cũng được!."

Ăn cơm xong, Nguỵ Nghiêm tự giác đến viện của Ngu phu nhân báo cáo, thủ vệ gác của đi vào thông báo. Một lúc sau, Kim Châu Ngân Châu đi ra nói phu nhân đang nghỉ ngơi, không tiếp khách. Nguỵ Nghiêm im lặng không nói, đứng ở cửa viện hành lễ , cúi người hồi lâu rồi mới rời đi.

Ngu phu nhân từ mấy năm trước lúc Giang Phong Miên đưa hai tỷ đệ nàng trở về đã thế. Đến tận bây giờ vẫn lạnh lùng tránh xa, Nguỵ Nghiêm ngày trước đa phần thời gian không luyện kiếm thì cũng chỉ ở trong phòng đọc y thư, thái độ nghiêm túc kính cẩn lại là đại đệ tử, Ngu phu nhân đối với nàng cũng rất bình thường, không nóng không lạnh.

Nhưng với Nguỵ Vô Tiện thì khác.

Đứa nhóc này trời sinh đã có khuôn mặt tươi cười, tính tình tuỳ ý phóng khoáng, thường thường cầm đầu mấy đệ tử trong Liên Hoa Ổ đi khắp nơi chơi đùa, bẫy gà bắt cá, trộm đài sen nhà người ta, đánh thuốc mê chó nhà người ta. Khiến cho Ngu phu nhân lúc nào cũng treo lễ nghĩa tôn ti ở trước miệng lại vốn đã có thành kiến với y cực kì ngứa mắt.

Mỗi lần gây chuyện bị Ngu phu nhân bắt gặp là thể nào cũng phải ăn đòn, lươn dài lươn ngắn đủ cả.

Cho dù thế, Nguỵ Nghiêm vẫn biết, Ngu phu nhân đối với nàng và Nguỵ Vô Tiện không về có ác ý.

Bà có thể vì những khúc mắc từ thế hệ trước mà mang định kiến với tỷ đệ nàng, khi Giang Phong Miên đề nghị để nàng và Nguỵ Vô Tiện ở lại Liên Hoa Ổ, khi ông để cho tỷ đệ nàng bái nhập tông môn, trở thành đại đệ tử và nhị đệ tử. Mặc dù ban đầu bà phản đối, nhưng sau đó bà vẫn đồng ý, coi như là thoả hiệp.

Bà cũng không hề khắt khe tỷ đệ nàng, đại biểu như việc để cho Nguỵ Vô Tiện ở cùng phòng với Giang Trừng hay để cho nàng ở chung một viện với Giang Yếm Ly cũng vậy. Hay đến cả việc bốn người thân thiết, cho dù bà sẽ tức giận Nguỵ Vô Tiện bày trò quậy phá, nhưng nhiều lúc vẫn là mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Khi đối diện với tỷ đệ các nàng, Ngu phu nhân không có thiện ý, nhưng cũng không có khinh ghét. Vì vậy, Nguỵ Nghiêm rất cảm kích bà, cũng rất kính trọng bà.

Trở về Tây viện, Nguỵ Nghiêm không hề ngạc nhiên khi thấy Giang Yếm Ly đang ở trong phòng mình. Chỉ đơn giản gọi một tiếng.

"Sư tỷ."

"A Nghiêm, muội thấy phòng được trang trí thế này đã ổn chưa?"

Phòng ốc sạch sẽ, chăn mền đều là đồ mới, bình phong trước giường thêu cảnh hồ sen ngày hè, huân hương đã được đốt sẵn, ở trên tủ đồ còn có một bình hoa cắm đầy hoa sen cùng với đài sen tươi mới, là ai làm không hỏi cũng biết.

Trong lòng Nguỵ Nghiêm ấm áp.

"Thế này là tốt lắm rồi ạ."

Giang Yếm Ly tủm tỉm cười, nắm lấy tay nàng ngồi xuống.

"Từ nhỏ muội đã thế, thích cái gì, muốn cái gì cũng không nói ra. Bây giờ lớn rồi thì đừng như thế nữa, nếu muốn đổi cái gì thì cứ nói với tỷ, đừng ngượng."

Nguỵ Nghiêm cũng cười, lại bỗng nhiên cúi đầu xuống. Giang Yếm Ly nhìn sang, trong lòng thầm thở dài.

Giang Yếm Ly khẽ xoa lên tóc Nguỵ Nghiêm, dịu dàng bảo.

"Muội và A Tiện, tính tình nhìn có vẻ khác biệt, nhưng thực ra lại giống hệt nhau."

Nàng như nhớ đến cái gì lại khẽ bật cười một tiếng.

"Ngày A Tiện từ Cô Tô trở về, lúc tìm đến tỷ, vẻ mặt của đệ ấy cũng y như muội bây giờ vậy."

"A Tiện ngốc, A Nghiêm cũng ngốc, việc này không phải lỗi của A Tiện, cũng chẳng phải lỗi của muội."

Giang Yếm Ly mỉm cười, khoé mắt cong lên, cả khuôn mặt bình thường chỉ có chút thanh tú cũng rạng rỡ hẳn lên.

"Hôn ước của ta và Kim công tử được hai nhà định ra từ nhỏ, Kim công tử rất ưu tú, tỷ đối với hắn cũng rất có hảo cảm, cũng hi vọng có thể cùng y hoà thuận ấm êm, bạch đầu giai lão."

Nàng khẽ chạm lên ngọc bội ngang hông, tuệ kiếm màu vàng đã có đôi chút ngả màu, nhưng trên dưới đều sạch sẽ không nhiễm chút bụi bẩn, từng nút từng nút kết cũng vẫn ngay ngắn gọn ghẽ như lúc ban đầu. Trong mắt nàng thoáng qua chút ngơ ngẩn, mi dài khẽ rũ, mỉm cười nhìn Nguỵ Nghiêm nói.

"Nhưng bây giờ nghĩ lại, tỷ và hắn, có lẽ thực sự không hợp."

"Dưa hái xanh không ngọt, nếu đã biết trước không có kết quả tốt, chỉ bằng bỏ đi sớm, cả hai người đều bớt đau khổ. Tỷ chỉ hi vọng có thể tìm được một người, có thể tâm ý tương thông, lưỡng tình tương duyệt, cùng tiến cùng lùi. Hôn ước này bị huỷ đi cũng không phải việc xấu, muội và A Tiện cũng không cần phải tự trách mình, đã hiểu chưa?"

Nguỵ Nghiêm biết Giang Yếm Ly đây là muốn dỗ dành nàng, trong ngũ vị tạp trần chẳng thể phân rõ.

Nàng không hiểu ái tình, cũng không để tâm đến ái tình. Cả người ngoài tu luyện cùng công vụ ra thì cũng chẳng còn gì khác. Nàng khẽ gọi một tiếng.

"Sư tỷ?"

"Ừm?"

Nguỵ Nghiêm nghiêm túc nói với nàng. 

"Sau này tỷ nhất định sẽ tìm được nam tử tốt nhất trong thiên hạ, trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trong thiên hạ."

Giang Yếm Ly nhẹ nhàng cười, ánh mắt nhìn đến tàng liễu đang rủ xuống trước khung cửa sổ.

Chiều tàn, ánh nắng dần tắt, gia nhân trong nhà cũng chia nhau đến từng viện thắp đèn, ánh đèn lồng đỏ chiếu lên trong mắt nàng. Giang Yếm Ly cười.

"Chỉ cần cả nhà bình an, đó đã là hạnh phúc lớn nhất của ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net