#4: Học viện Pháp Thuật Easton.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Olivia chỉ ra ngoài với một chút thời gian vắng mặt, thế quái nào mái ấm tổ của cô lại lủng một lần hai lỗ bự tổ chảng?

Vài ngã tư đường nhảy disco lăng tăng trên vầng trán. Dù bực lắm nhưng trước mắt cứ sửa lại đi đã. Rút cây đũa phép ra, cô vung lên một đường, cột gỗ kế cạnh được nhân đôi lên, lấp lại lỗ hở.

Tiếp tục với cái lỗ còn lại. Xong tất thảy, cô từng bước nặng nề đi vào căn nhà gỗ, đôi mắt đang lấp lánh bỗng đen kịt. Có kẻ nào đó trong nhà. Là ba kẻ. Ma lực không tệ, có một gã mang một lượng ma lực vượt trội hơn tất thảy.

"A! Nee-san!"

Mash Burnedead vừa đỡ cha lên, thấy cô liền mắt sáng rực vui vẻ kêu lên. Thả cụ ông 75 nồi bánh chưng thương tích khắp người lên ghế rồi vọt lẹ lại gần Olivia. Không hề nể nang là có người ngoài đang nhìn.

"Mash, chuyện gì đang diễn ra thế?"

Cô hắc tuyến nhìn tổng thể ngôi nhà rồi hỏi một cách bất lực. Thời gian cô vắng cũng chưa đến năm tiếng đồng hồ nhưng... chuyện gì ở đây? Cha bị thương. Ba kẻ lạ mặt lại ngồi bệt xuống sàn lạnh toát. 

Nhìn cha bị thương, cô trở nên sốt ruột. Rốt cuộc là ba kẻ kia đã làm gì cha cơ chứ? Đánh một tia sát khí về gã còn tỉnh kia. Cô trừng mắt, đôi môi nhỏ định thốt ra những lời thô tục nhất dành cho kẻ kia thì Mash tỉnh như ruồi nói.

"Em sẽ vào trường phù thủy á."

"Hở?"

Nghệch mặt nhìn thằng nhỏ. Cô đơ mặt, không tin vào tai mình, ngoái ngoái lỗ tai. Bảo thằng bé nói lại lần nữa. Lần nữa xác nhận, cô ngơ mặt ra.

"Đùa chị mày à?"

"Đảm bảo không!"

"Mày nhắm đậu không?"

"Chịu chị à. Thử mới biết chứ!"

Nghe câu trả lời không mấy khả quan kia, cô ảo não thở dài đỡ trán mệt mỏi. Ngước nhìn gương mặt đơ như pho tượng của Mash, thực sự cô không nghĩ đến là cậu em này muốn trở thành phù thủy. Bình thường, thằng bé cật lực lắm không nhắm đến phù thủy, cô biết khả năng của cậu. Biết rõ tính cách lẫn trí não đến từng cọng lông tơ kẽ tóc. Cô chắc nịch đảm bảo cái ý kiến này không phải thằng bé muốn mà là bị ép buộc.

"Là ai ép em đi học trường phù thủy? Là gã kia?"

Chỉ chỉ cái gã đang đơ mặt nhìn hai chị em. Gã đảm bảo, đây là lần đầu tiên thấy hai chị em lạ đời nhất gã từng biết. Người chị hai vạch, a, thực ghen tị, gã không thích, thực không thích, nhưng, vì đảm bảo tính mạng, gã sẽ không nói điều gì. Với cái ánh mắt đầy lạnh lẽo đầy chết người kia, dù con bé đó chưa làm gì nhưng gã lại có thể cảm nhận áp lực kinh hồn khi đối mặt với nó. Y như thằng em, hai chị em nhà này, chẳng có ai bình thường cả.

"Vâng, hắn nói sẽ không tha cho gia đình ta, trừ khi em phải đáp ứng điều kiện hắn đưa ra."

Và Mash chẳng kiên nể gì mà phun toạt ra. A, đời gã xem như xong rồi, nhìn cái bản mặt như muốn giết người kia của cô gái đó là gã chả thiết phải sống nữa rồi.

Olivia cật lực khó khăn suy nghĩ. Vò đầu bức tai.

"Agggg, thôi được rồi, gã ta là cảnh sát pháp thuật? Haiz, đành vậy thôi, thế, trường nào?"

-_o0o_-

Học viện pháp thuật Easton.

Là ngôi trường có bề dày lịch sử và tiếng tăm. Nơi đây ươm mầm những trụ cột cho thế giới pháp thuật.  Dĩ nhiên, kì thi ở đây vô cùng khắc nghiệt, và người phụ trách kì thi này là Claude Lucci.

Và điều quan trọng nhất, Olivia không đến đây để học mà chỉ là theo Mash mà thôi. Chứ muốn thì cô vào từ lâu rồi. Đứng nhâm nhi từng miếng bánh su kem, cô liếc qua một lượt nhìn dàn thí sinh xung quanh. Chẳng ai mạnh cả. Tất cả đều là tay mơ. Vô lực hụt hẫn, nghĩ sẽ có kẻ nào đó như tên 'Thần Nhãn' mất nết kia chứ.

Nhìn cậu em nhà mình chuẩn bị khí thế, hết sức tập luyện, cô không khỏi mệt mỏi, mấy trò vặt vãnh này, sẽ không làm khó Mash được đâu.

Liếc nhìn hai cái chùm người cây, là trốn dữ chưa?

Và chỉ một lát thôi, tất cả sẽ bắt đầu thi. Vị giám khảo xem thi bắt đầu cuộc thi đầu tiên là thi viết. Màu mè ngay cái cách tạo bàn đá.

- 1 điểm hảo cảm.

Olivia không lo cho Mash lắm, bởi vì, em ấy sẽ tìm cách vượt qua một cách suôn sẻ mà thôi. Bây giờ, cô là người cần phải làm cho xong đấy đã.

Mà, đơn giản thôi, truyền một chút ma lực vào là chúng tự sắp xếp lại chỗ cũ, không tốn quá nhiều thời gian.

Viết: đậu.

Nâng vật nặng bằng ma thuật: đậu.

Lướt sóng: đậu.

Và cuối cùng là mê cung.

Hơi rắc rối một chút nhưng cô có thể bắt gặp được Mash và... ai đó?

"T-Tớ là Lemon Irvine, rất vui được gặp cậu!"

"Olivia."

Và, ba người đi cùng nhau, thành công được nói đến không mấy khả quan lắm. Lemon liên tục vướng tay vướng chân hết lần này đến lần khác. Thật sự, cô không biết nên nói gì nữa. Cô đành nói cậu bé là bản thân đi trước vậy. 

-_o0o_-

Tôi nên cho Olivia gặp ai đây mọi người?

Ứng viên 1: Lance.

Ứng viên 2: Finn.

Ứng viên 3: mọi người chọn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net