CHAP I: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đôi lúc tôi tự hỏi tiếp tục sống có phải là một ý kiến hay?"

Tỉnh dậy, nhận ra tiềm thức đang cư ngụ trong một cơ thể mới lạ tuy khó thích nghi nhưng cũng dễ dàng chấp nhận. Tôi dạo gần đây vẫn thường hay suy nghĩ về điều này. Tôi gần như đã chết, toàn bộ tâm trí đều muốn buông bỏ hết thảy, vậy mà đến cuối cùng cũng không đoán nổi số phận đang nghĩ gì trong đầu.

Có những lúc khi mà đang ngồi trên thành hồ, đong đưa chiếc bóng phản chiếu trên mặt nước. Tôi lại tự hỏi " Có hay chăng nhảy xuống sẽ dễ chịu hơn". Cũng có những lúc đứng chơ vơ giữa mép tòa nhà chọc trời, tôi cố thuyết phục bản thân nghiêng người một chút "Được bay trong một tích tắc có khi lại thoải mái theo một cách lạ kì nào đó".

Tôi hay có những suy nghĩ lạ thường về cái chết như vậy, muốn chết nhưng lại không dám. Cho đến cuối cùng khi đã được chết rồi lại cảm thấy có chút luyến tiếc, một phần vì nhận ra khi còn sống vẫn chưa làm được chút gì để nói là có thành tựu, một phần vì tôi chỉ cảm thấy cho dù có biến mất khỏi thế giới lạc lõng kia thì linh hồn vẫn ngao du đến một thế giới khác. Vậy đến lúc nào mới có thể chạm đến điểm cuối cùng?

- Toriki! Em dậy ngay cho tôi! - Giọng thầy Iruka âm vang đến nỗi làm lũ chim đang ngáy ngủ giật mình mém ngã xuống đất.

Tôi hé đôi mắt cú đêm, ngáp dài một cái rõ to lồm cồm ngồi dậy.

- Tại sao em lúc nào cũng chọn tiết của tôi mà ngủ gật vậy hả?

- Thật ra, không chỉ có em đâu.- Tôi nhìn về phía tên ngốc tóc vàng kế bên cùng thằng nhóc lười hàng trên. - À, em còn ngủ phần lớn những tiết học khác nữa chứ không chỉ riêng mình thầy.

Nhìn khuôn mặt kì nhông lửa của thầy Iruka là tôi khá chắc thầy ấy vô cùng muốn phun trào rồi nhưng biết làm sao khi mà đám lý thuyết khô khan ấy quá nhàm chán mà thầy còn giảng như đang kể chuyện cho bé trước giờ đi ngủ vậy.

Sự thật tôi thường hay thức khuya, mọi người cũng không nên hiểu nhầm, tôi chỉ là tối ngủ không được, nằm đọc truyện tranh đến gần 3 giờ sáng mới gà gật mà nằm lì ra giường thôi. Tôi cũng không chăm chỉ đến mức đọc sách nhẫn thuật hay đi luyện tập miệt mài, đến cả bước ra khỏi giường vào sáng sớm tôi cũng lười nhấc chân.

Cả năm học của tôi trôi qua với bao lần uống trà với thầy Iruka, vậy mà cuối cùng tôi vẫn được tốt nghiệp, kì lạ đến mức khó tin. Sau đó, tôi được phân vào đội 7 cùng với Naruto, Sakura và Sasuke. Mặc dù bọn họ có vẻ khá là không hợp nhau, nhưng cá nhân tôi thì được cùng chung một đội với những thành viên thú vị này cũng đỡ nhàm chán hơn là ngồi học bài tại học viện Ninja.

Cả bốn đứa ngồi mòn mỏi chờ người hướng dẫn đến. Naruto lẫn Sakura tức giận đùng đùng, không nghĩ lại có người vô trách nhiệm đến thế, Sasuke mặc dù không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng chắc cũng mất hết kiên nhẫn rồi.

- Cậu làm gì vậy Naruto?- Sakura nhìn tên nghịch ngợm nào đó đang đặt đồ lau bảng lên cánh cửa.

- Đây là hình phạt vì việc đi trễ.- Cậu cười ranh ma.

- Này, này tớ không nghĩ đây là ý hay đâu.- Sakura mặc dù khuyên can cậu bạn nhưng trong thâm tâm vẫn có vẻ rất thích trò này.

- Hai người nghĩ một jounin sẽ bị mắc cái bẫy dễ dàng đó sao?- Sasuke khép hờ đôi mắt.

- Đáng để mong chờ...- Tôi nằm trên cửa số đọc truyện tranh.

" Bụp!" Cánh cửa vừa mở ra, bụi phấn bay loạn, rơi đầy trên vai áo đen của ông thầy tóc trắng. Naruto nằm lăn ra đất cười ha hả, Sakura lẫn Sasuke cố gắng nhịn cười đến nội thương.

- Em...em đã cố gắng ngăn cậu ấy nhưng không được.- " Hay lắm! Naruto!" Sakura thâm tâm thầm giơ ngón cái.

Tôi thở dài, gấp cuốn truyện lại, bước chầm chậm giúp thầy phủi bụi.

- Đáng lẽ thầy không nên đến trễ như vậy, thật là vô trách nhiệm.- Tôi quạt bụi phấn bay xuống bám đầy mông thầy.

Ông thầy không hề thể hiện chút biểu cảm nào, cầm lấy cánh tay đang quạt cật lực của tôi, mở miệng:

- Ấn tượng đầu tiên của thầy đối với các em chính là... Thầy ghét các em.

Chúng tôi đen mặt nhìn ông thầy, đã đến trễ rồi còn làm ra vẻ hay ho lắm vậy. Cả bốn đứa nhóc loi nhoi bám theo sau lưng thầy đầu trắng lên đến sân thượng.

- Haizz...dù sao đây cũng là lần đầu ta gặp mặt các em giới thiệu đi.

- Giới thiệu gì đây?- Naruto nhăn mày.

Thầy ấy thở dài:

- Giới thiệu về tên, sở thích, những thứ các em ghét, ước mơ, đại loại vậy.

- Này, này. Sao thầy không tự giới thiệu trước?

- Thầy ư? Thầy không có ý định nói cho các em biết về cái thầy thích hay không thích, cũng nhue ước mơ... Hm... Thầy cũng có vài sở thích...

" Vậy cuối cùng biết được mỗi tên của ổng" Bốn đứa bĩu môi.

- Vậy ai muốn bắt đầu trước đây?

- Em! Em! - Naruto hớn hở- Tên em là Uzumaki Naruto, em rất thích mì ăn liền nhưng mà em thích ăn ở quán Ichiraku mà thầy Iruka mời em hơn, em ghét nhất là đợi mì chín 3 phút, em còn thích ăn và so sánh các loại mì còn ước mơ chính là trở thành Hokage vĩ đại và được mọi người công nhận.

" Cách nó lớn lên thật thú vị"

- Um...tên em là Haruno Sakura, em thích nhất là " nhìn Sasuke", ước mơ của em là " lại nhìn Sasuke", còn thứ em ghét nhất chính là Naruto!

- Ơ Sakura sao cậu nỡ lòng nào!- Naruto khóc không ra nước mắt.

" Ôi giới trẻ thời nay thích yêu đương hơn là luyện tập nhẫn thuật..." Thầy Kakashi thầm than.

- Uchiha Sasuke, không thích bất cứ thứ gì, ghét rất nhiều thứ, ước mơ là khôi phục gia tộc và giết "hắn". - Sasuke bày khuôn mặt đằng đằng sát khí khiến ai cũng muốn tránh xa.

" Đúng như mình nghĩ..."

- Còn em, nhóc con?- Thầy Kakashi hướng ánh mắt không mấy tươi đẹp về tôi, biết sao được thầy để tôi quạt mà.

- Em ấy hả...tên em là Toriki, em thích nằm dài và ngủ cả ngày, em không ghét gì cả, chỉ không thích thôi, còn ước mơ thì...

- Thì...- Mọi người nhìn bằng ánh mắt hiếu kì.

- Chắc một ngày bình yên để nghỉ ngơi.- Tôi vừa nói vừa ngáp- Tớ lại bắt đầu buồn ngủ rồi.

- Cái đó đâu phải ước mơ!!! - Cả đám bọn họ gắt lên.

- Với tớ một ngày bình thường  để ngủ đã là đáng mơ ước lắm rồi.

- Thầy không hiểu sao em có thể tốt nghiệp học viện được.

- Em cũng không chắc nữa, thầy Iruka cũng không định cho em đậu mà không hiểu sao ngài Hokage lại bắt em vào chung đội với mọi người.-Tôi chán nản nhìn khuôn mặt bất bình của mấy người bọn họ. - Dù sao nếu không có việc gì nữa em về ngủ đây!

- Mẹ sẽ la nếu em về muộn mất!- Sakura cũng chợt nhớ ra.

- Em đói bụng lắm rồi!- Naruto xoa xoa bao tử.

Thầy Kakashi hết cách đành thả tụi nhóc về nhưng cũng không quên dặn dò chúng tôi nhớ dậy sớm, tập trung tại bãi huấn luyện vào 5 giờ và nhớ là không được ăn sáng.

Sáng hôm sau, đáng lẽ tôi nên dậy sớm để đến chỗ hẹn cho đúng giờ, xui là hôm qua lại quên mất lời thầy nói, nằm đọc sách đến tận khuya cho nên bây giờ dù ai có phá nát nhà tôi ra đi nữa cũng không lôi tôi dậy nổi đâu. Các bạn chắc cũng hiểu cái cảm giác, thường thường cứ ai hẹn bạn sáng sớm là y như rằng tối hôm trước bạn sẽ từ từ lên giường và nằm chơi game đến khuya rồi sáng hôm sau thức dậy với hai cục tròn trên mắt. Tôi là kiểu người y vậy đấy và thế là tôi ngủ đến gần 10 giờ sáng mới lồm cồm bò dậy nhìn đồng hồ.

- Mấy giờ rồi nhỉ???- Tôi ngáp dài - Để xem nào kim ngắn chỉ số... Không được lại buồn ngủ nữa rồi...- Tôi véo má thật mạnh.- Au! Kim ngắn chỉ số 10, kim dài chỉ số 5. Vậy là 5 giờ 10...còn sớm lắm ha...ha...

Tôi ngồi cười một lúc chợt đứng hình mất 5 giây.

- Chết rồi!!!! Trễ mất... À mà mình đã trễ rồi mà. Trời ơi sao tôi còn ngồi đây được nữa vậy?! - Tôi quăng hết đống đồ trên bàn vào giỏ, quên mất lời dặn không được ăn sáng của thầy Kakashi mà ngoạm nguyên một miếng sandwich phết phô mai béo mọng, thú thật là tôi rất thích bánh mì thịt mà cho thật nhiều phô mai, sau đó thì ba chân bốn cẳng chạy đến khu tập luyện.

- Hộc...hộc...xin lỗi thầy em ngủ quên mất!- Tôi gập người đúng 90 độ, phe này chắc không xong với ông thầy khó ưa đó rồi.

- Cậu đang làm gì vậy Toriki?- Sakura nhìn tôi lạ lẫm.

- Ờ...m tớ lỡ ngủ quên mất... Mà ông thầy kì quặc kia đâu rồi???

- Hừ! Ông ta còn vô trách nhiệm hơn tớ nghĩ!- Sakura tức bốc khói.

- Gần 11 giờ rồi mà một cọng tóc của ổng cũng không xuất hiện!- Naruto gào lên - Tớ thề sẽ cho ổng biết tay!

" Làm mình đau cả tim" Tôi tự nhiên cảm thấy mình thật là may mắn. Thế là chúng tôi lại tiếp tục chờ cho đến khi cái chuông đồng hồ của làng kêu "ding dong" từng tiếng thầy Kakashi mới xuất hiện.

- Xin lỗi mấy em, tại có một con mèo cản đường thầy cho nên...- Thầy Kakashi gãi đầu cười trừ.

- Nói dối!!!- Cả Naruto lẫn Sakura đồng thanh la lên.

Thầy Kakashi cười trừ:

- Thôi được rồi, để đền bù thầy sẽ cho các em biết một vài thứ hay ho.

Đám nhóc ngẩng mặt lên hiếu kì trông thấy.

- Chúng ta bắt đầu thôi.

Thầy Kakashi lấy ra ba cái chuông, rồi nói cho chúng tôi biết về chủ đề buổi huấn luyện hôm nay. Chỉ đơn giản là đoạt chuông từ thầy, ai không lấy được sẽ bị loại và gửi về học viện. Tôi thì không có hi vọng gì về mấy cái chuông rồi, dù sao gửi trả về học viện với tôi cũng không có gì đáng lo ngại.

Đồng hồ kêu "cạch" một tiếng, báo hiệu đến lúc bắt đầu. Trong khi cả ba chúng tôi đều vội chạy đi ẩn núp thì chỉ có mỗi Naruto là đứng trước mặt thầy Kakashi thách thức, thú thật là dù biết cậu ta ngốc nghếch đã lâu nhưng khi được chứng kiến tận mắt tôi mới hiểu đó là ngốc đến nhường nào. Cuối cùng thì mọi người cũng biết rồi đấy, thầy Kakashi tặng anh chàng ấy bí thuật thần thánh của làng Lá " thốn đến tận rốn", Naruto ôm mông nằm gục luôn tại chỗ.

"Câu chuyện có vẻ khá là dài rồi nhỉ?
Tôi sẽ kể tiếp vào lần sau nhé! Tạm biệt và hẹn gặp lại!"✋✋✋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net