Jiraiya trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm sau...

Konoha...

Cộc... Cộc... Cộc...

- Vào đi...

Trong văn phòng Hokage bóng dáng của ngài đệ ngũ cô độc đến mức khiến người ta phải yếu lòng. Từ khi lệnh trục xuất Naruto được thi hành thì Tsunade không còn vui vẻ như trước nữa, bà trở nên nghiêm khắc hơn và sâu tận đáy lòng luôn luôn cảm thấy một cảm giác tội lỗi.

- Sư phụ, con cùng thầy Kakashi đã hoàn thành nhiệm vụ ạ.

Bước vào là Sakura cùng với Kakashi. Đội 7 tan rã, Kakashi không còn muốn dẫn thêm bất kỳ một tổ đội gennin nào nữa. Còn Sakura, sau khi biết tin Naruto rời đi thì cũng khá tội lỗi. Cô chưa từng nghĩ Naruto sẽ rời đi, cậu ta lúc nào cũng vui vẻ, không để tâm lời người khác...

- Được rồi, các ngươi về nghỉ đi tuần sau rồi nhận nhiệm vụ...

- Tsunade, Naruto ta về rồi đây. Các người nhớ ta không?

Tsunade chưa nói dứt câu thì ngoài cửa lại có thêm một người nữa đẩy cửa đi vào.

- Ngài Jiraiya!

Cả Kakashi cùng Sakura dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Jiraiya mà lên tiếng.

- Oh, chào hai ngươi. Có vẻ hai người sống không được tốt lắm nhỉ? Nhìn gương mặt của ngươi kìa Kakashi sao lần này ngươi trông mệt mỏi quá vậy, kể cả Sakura nữa nhìn thật thiếu huyết sắc. Còn Tsunade, bà đưa đám ai hay sao mà mặt u ám thế! Ha... Ha... Nhớ ta chứ gì...

Jiraiya vui vẻ khiến Tsunade càng trầm mặt, lúc xảy ra chuyện bà không đủ can đảm đối mặt với Jiraiya. Bà tìm mọi cách giấu chuyện này với ông, nhưng hôm nay có lẽ là phải nói ra sự thật...

- Kakashi, Sakura hai người rời đi!

- Vâng!

Cả hai đều nhận ra sự khó xử của Tsunade nhưng chuyện này dù sao cũng phải thông báo thôi. Cả hai nhanh chóng rời đi.

- Tsunade, Naruto đâu rồi. Rõ ràng hôm qua ta đã nói với bà là kêu nó đợi ta sao?

- Jiraiya, ta xin lỗi...

Tsunade đứng dậy rồi cúi đầu xuống với ông khiến Jiraiya cảm thấy sự tình không được tốt cho lắm, phải biết Tsunade là một con người kiêu ngạo tận sâu xương tủy đến mức để cô hạ mình thế này thì chuyện gì đã xảy ra mà ông lại không biết?

- Thằng nhóc đó đâu?

Cuối cùng Jiraiya cũng trở lại vẻ nghiêm túc mà nhìn Tsunade.

- Uzumaki Naruto đã bị trục xuất khỏi làng vào 3 năm trước.

- Cái gì? Không thể nào...

Tsunade nhìn lấy vẻ không tin nổi của Jiraiya, ông ấy đứng nhìn bà một cách khó tả nổi. Bà kể lại toàn bộ mọi chuyện, Jiraiya càng lúc càng trầm mặt.

- Có trách thì trách ta, thân là một Hokage đến tư cách phản đối cũng không được.

- Không phải lỗi tại bà, tất cả là do ta. Sự nghiệp làm thầy của ta đúng là tệ hại. Minato, Yakiho, Konan, Nagato rồi cho đến cả Naruto... Những lúc tụi nó cần ta nhất, ta đã không xuất hiện. Nực cười, vậy mà ta được ca tụng là sannin huyền thoại. Đến cả những đệ tử của mình, ta đều nhìn chúng ra đi một cách bất lực...

Jiraiya nói rồi cười lớn, quay mặt đi về phía cánh cửa.

- Ông tính đi đâu?

- Chuộc lại lỗi lầm, ta muốn làm sư phụ một cách trọn vẹn. Naruto, dù nó chết hay sống thì ta cũng phải tìm cho được. Sống thì thấy người, chết thì thấy xác.

- Ông... Đừng đi có được không?

Tsunade lộ rõ ra vẻ yếu đuối của chính mình, tại sao tất cả chuyện này đều đổ vào bà chứ...

Jiraiya đứng lại rồi quay lại nhìn bà. Bất chợt ông nở một nụ cười.

- Tsunade, chúng ta cá cược đi.

- Cá cược...?

- Đúng vậy, bà sẽ cược là tôi và Naruto sẽ mãi mãi không còn sống mà trở về làng. Còn tôi sẽ cược, mình sẽ đưa được thằng nhóc đó trở về đây nguyên vẹn.

- Được, ta cược. Jiraiya nếu ông trở về, ta tuyệt đối sẽ không để ông đi nữa và ta sẽ chăm sóc thằng nhóc chết tiệt ấy!

Bà chấp nhận, trên môi nở nụ cười nhưng nước mắt lại tuôn ra... Ván cược này là lần duy nhất mà bà thật sự mong mình sẽ thua. Jiraiya mỉm cười rời đi...

- Tsunade, bảo trọng....

Ánh chiều tà soi sáng vào phòng, vẻ cô đơn ấy được khắc họa một cách rõ ràng nhất...

__________________________________

Jiraiya rời đi, lặng lẽ đi lang thang vào một khu rừng khá lớn gần Phong quốc. Bỗng ông cảm nhận được ba luồn chakra khá quen thuộc... À không là 4, nhưng có cái gì đó không giống cho lắm.

- Ra đây đi, đừng có núp như vậy.

- Quả nhiên là sannin của Konoha!

Từ đằng sau xuất hiện những dáng người khiến ông ngạc nhiên...

- Các ngươi là...

- Tiên nhân háo sắc, lâu rồi không gặp!

................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net