Chuyện dưỡng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả up cái này sau Đời này không đổi thay, thui mình cứ coi như đây là tiếp diễn dưỡng thương sau nó ha.

Lời tác giả:

Chuyện dưỡng thương sau trận chiến của Viễn Chủy cùng mọi người ở Cung Môn.

Thế giới mà mọi người đều thương Cung Viễn Chủy.

  ——

  1.

Cung Thượng Giác mượn cớ dưỡng thương, thuận lý thành chương mà an bài Cung Viễn Chủy chuyển vào Giác cung ở. Giác cung xưa nay vốn có tiếng an tĩnh, những ngày gần đây lại náo nhiệt hẳn lên, bếp lò cháy cả ngày, tỏa ra từng đợt hương thảo dược.

Để tiện chăm sóc cho Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác chuyển hết chai lọ vại bình đựng thảo dược của em từ Chủy cung sang, dọn vào phòng ngủ bản thân, chiếm chỗ hơn một nửa căn phòng ngủ. Mặc Trì trước đây trang nghiêm biết mấy, giờ đây cũng đã thành bể nước tưới hoa của cung chủ Chủy cung.

Cung Viễn Chủy vốn đã có một căn phòng ở Giác cung, đồ vật cần mang sang cũng không tính là nhiều. Nhưng Cung Thượng Giác lại vẫn tốn cả ngày, bận trước bận sau mà bày biện đồ đạc hằng ngày cho em. Tất cả đồ đạc của em đều là do thợ thủ công chế tạo gấp, dựa theo hoa văn và màu sắc Cung Viễn Chủy thích nhất, được đặt chỉnh tề trong phòng ngủ, chờ đợi chủ nhân mới của mình.

Cung Viễn Chủy còn đang bị bệnh, được ca ca quấn kín mít trong vài lớp áo choàng dày. Em còn đang ngồi mơ mơ màng màng chưa tỉnh táo hẳn, cả người lẫn giường đã được vác tới tẩm cung ca ca mình.

Từ sau lúc chia phòng ngủ năm mười ba tuổi, Cung Viễn Chủy đã không còn được cùng Cung Thượng Giác trải qua thời gian vụn vặt đêm dài ấm áp, tới cả cùng nghỉ ngơi cũng chưa từng có dịp.

Bỗng nhiên được trở lại cảm giác quen thuộc em tâm tâm niệm niệm đã lâu, Cung Viễn Chủy đang bệnh cũng khó tránh khỏi mà hưng phấn, nhất định đòi ngồi bên án kỷ, xem Cung Thượng Giác xử lý công việc.

Cung Thượng Giác đương nhiên không lay chuyển được tâm tính trẻ con bỗng nhiên bừng lên của đệ đệ nhà mình, đành cứ để mặc em tùy ý. Còn chưa phê được hai phần công văn, hắn vừa nhấc mắt đã thấy Cung Viễn Chủy đang chiến đấu với cơn buồn ngủ. Mí mắt em không chịu được mà hết nhắm lại mở, cánh tay chống đầu cũng đã trượt xuống vài lần.

Chắc vì là bản thân chủ động nằng nặc đòi ngồi bên ca ca, em ngại ngủ mất, sau mười lăm phút sau vẫn còn đang vật lộn với mí mắt không ngừng cụp xuống của mình. Hai bên ngươi tới ta lui, đúng thật là vô nghĩa.

Ngòi bút nhiễm mực dừng trên trang giấy, mực đen nhỏ xuống sũng cả mặt giấy, nhưng chủ nhân đôi tay cũng không có ý muốn buông bút ra, dường như đã ngẩn người.

Đôi mắt Cung Thượng Giác tràn ngập ý cười. Tay hắn duỗi ra đỡ dưới khuôn mặt còn chưa hết phần non nớt của Cung Viễn Chủy, vững vàng nâng cằm em.

"Viễn Chủy, ngủ đi."

Cung Viễn Chủy cũng thực sự nghe lời hắn. Dù sao cũng đã bị ca ca phát hiện, em đơn giản bất chấp tất cả, tạm chịu thua cơn buồn ngủ, vùi mặt vào bàn tay ấm áp khô ráo của ca ca.

Lông tơ trên gương mặt em nhẹ phất khiến Cung Thượng Giác thấy hơi ngưa ngứa, trong lòng mềm mại ấm áp vô cùng.

Ôi, đúng là mình đang nuôi một chú mèo nhỏ rồi.

2.

Hơi nóng mờ mịt bốc lên, Cung Tử Thương chỉ cảm thấy Giác cung bây giờ đã thành y quán thứ hai của Cung Môn. Nàng bị sặc tới ho khan vài tiếng, nói với người còn lại:

"Cung Tử Vũ đệ có thể nhỏ giọng chút được không? Đệ mà đánh thức bảo bối cục cưng của Cung Thượng Giác, đệ nghĩ hắn có thể tha cho hai ta sao?"

Cung Tử Vũ đang vội điều chỉnh đoàn thị vệ Vũ Cung mênh mông phía sau đau cả đầu, hung tợn trừng lại nàng:

"Vậy thì tỷ mang ít đồ tới thôi là được rồi. Dù cho đệ ấy có bị đánh thức, thì cũng là do tỷ lớn tiếng!"

"Rõ ràng là do cái giọng như bò rống của đệ, còn trách ta, đệ thử để Kim Phồn phân xử xem?"

"Tỷ lôi Kim Phồn vào thì còn gọi là phân xử gì nữa? Tỷ!"

Cung Tử Vũ xem Kim Phồn khoanh tay trước ngực đứng một bên, ánh mắt né tránh, bộ dáng như chuyện không liên quan tới mình, giận tới mức nói không nên lời.

Một tiếng cười khẽ của người thiếu niên truyền ra từ trong Giác cung, tựa như âm thanh lục lạc vang:

"Tỷ tỷ đừng cãi với Chấp Nhận đại nhân nữa, cũng đã bao nhiêu tuổi rồi."

Tỷ đệ liếc nhau xem thường, Cung Tử Thương đạp một phát đẩy Cung Tử Vũ ra, kéo Kim Phồn đi vào.

"Cung Tử Thương!"

Mấy năm trước đây than đốt đều được chuyển tới Vũ cung, năm nay lại chợt đổi chỗ, Mặc Trì lạnh băng nơi Giác Cung lần đầu tiên mang hơi ấm dễ chịu, cả cung đều sương khói lượn lờ.

Cung Viễn Chủy đang ngồi bên án kỷ mân mê phối dược. Em khoác một bộ áo lông chồn có thêu chỉ vàng vân mây khói, rồi chắc là Cung Thượng Giác còn chê ít, bên ngoài còn phủ thêm một áo khoác đen.

Người được bọc kín mít thỉnh thoảng lại giơ phương thuốc lầm bầm đọc một lúc, cổ họng hơi ngứa sẽ che môi ho nhẹ vài tiếng.

Rồi không tới một giây sau đó, bên môi em sẽ xuất hiện một chén trà ấm nóng. Cung Viễn Chủy cũng không phân tâm khỏi phương thuốc, nương bàn tay Cung Thượng Giác mà uống một hơi hết cốc trà.

Cung Thượng Giác ngồi ngay ngắn ở một bên sửa sang lại công vụ, thỉnh thoảng lại nhìn qua xem Cung Viễn Chủy có gì không ổn không, thấy đệ đệ nhà mình tập trung nghiên cứu không để ý áo khoác đang tuột xuống, liền vươn tay chỉnh lại cho em.

Cung Viễn Chủy nghỉ ngơi đã hơn một năm nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn bình sứ trắng trang trí ở Giác Cung bao nhiều. Lúc này, thấy Cung Tử Thương bước vào, em ngoan ngoãn nâng tay muốn lấy ấm trà cạnh bàn rót cho nàng một cốc. Cung Thượng Giác cau mày nắm lấy bàn tay nhợt nhạt hơi cứng đờ của Cung Viễn Chủy, rồi lại thấy vết sẹo trên tay em mà lòng thắt lại thoáng chốc.

Động tác hắn hơi khựng lại, nhưng rồi lại khôi phục như bình thường, nhìn qua với ý bảo Kim Phồn Cung Tử Thương tự mình châm trà.

Cung Tử Thương thấy người bọn họ vừa nhắc tới đang ngồi ngay trước mặt, hận không thể đá đồ đần Cung Tử Vũ hai đá. Không phải hắn bảo Cung Thượng Giác đã xuống núi, bọn họ có cơ hội xem Cung Viễn Chủy ra sao rồi chút sao?

Ngẫm lại nàng lại thở dài, tâm can bảo bối gặp chuyện chẳng lành, Cung Thượng Giác có thể rời đi mới là lạ. Cũng chỉ có tiểu tử ngốc Cung Tử Vũ mới bị lừa.

"Mặc dày vậy rồi, sao tay em vẫn lạnh thế này?" Cung Thượng Giác nhíu mày, giờ đây vậy mà lại bộc lộ hết tâm tư lo lắng lên khuôn mặt ít khi lộ biểu cảm kia.

Cung Viễn Chủy cười cười, đuôi tóc khoác trên vai theo động tác mà buông trước ngực em:

"Không cần lo lắng đâu ca. Ta là xà mà, nhiều độc, lúc nào cũng hơi lạnh như vậy." Nói rồi, em rút một bàn tay ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay Cung Thượng Giác tỏ vẻ trấn an hắn.

"Ồ, bánh ú hấp hả?" Cung Tử Vũ ôm chồng đồ bổ còn cao hơn đầu người cũng không quên trêu đệ đệ hai câu, giọng nói đến là lao lực.

"Bánh ú nhỏ nhớ phải khỏe nhanh lên, xem tỷ tỷ đệ đang chuẩn bị vỗ béo đệ đợi tết Đoan Ngọ còn ăn nè."

"Thượng Giác ca ca?! Sao huynh lại ở đây?" Cung Tử Vũ giờ mới thấy Cung Thượng Giác đang ngồi nghiêm chỉnh ngay đó, ngạc nhiên mu một tiếng.

Kim Phục nhận lấy bao lớn bao nhỏ từ trong tay Cung Tử Vũ, lòng thầm hoài nghi có phải hắn cố tình kiếm việc cho mình làm hay không. Thời gian gần đây, hắn là người vội nhất Cung Môn, một bên vừa thay chủ tử xử lý sự vụ bên ngoài, một bên lại vừa phải giúp đỡ chăm sóc tiểu chủ tử đang bị bệnh. Hắn bận tới sứt đầu mẻ trán, tới y quán xin bao nhiêu là phương thuốc bí truyền cũng không giữ nổi mái tóc cứ rụng dần.

Nghĩ đến đây, Kim Phục hận không thể xẻo Chấp Nhận hai cái. Nhưng nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch đần thối ra của vị kia, hắn lại tự thấy bản thân bụng dạ hẹp hòi, đành yên lặng lui ra.

"Chuyện ngoài Cung Môn ta đều giao cho bọn họ xử lý rồi."

"Rồi rồi, đã biết huynh coi Viễn Chủy quan trọng hơn cả mạng rồi."

Cung Viễn Chủy không mấy khi nghe được những lời nói thẳng ra thế này, vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu. Em lặng lẽ cúi đầu lén nhìn qua ca ca ngồi bên cạnh.

Cung Thượng Giác cũng không lên tiếng, cúi đầu mím khóe môi đang hơi cong lên xuống, nhấp một ngụm trà xanh, coi như là chấp nhận câu nói kia.

Cung Tử Thương thấy lời vừa rồi không bị Cung Thượng Giác bác bỏ, mắt trợn to như muốn rơi vào chén trà, quay qua làm mặt mếu cùng động tác cứa cổ với Kim Phồn. Thôi xong, Cung Thượng Giác không vì chăm sóc Cung Viễn Chủy mà cũng đần đi chứ? Động tác của nàng chọc tới Kim Phồn dở khóc dở cười, chỉ có thể lén giơ ngón cái sau lưng đáp lại.

Nào, nàng thông cảm chút đi. Đây là do tình cảm huynh đệ họ thắm thiết mà!

Cung Thượng Giác liếc thấy động tác nhỏ của mấy người họ, nén lại ý cười nói:

"Đồ đạc đưa đến đây là được. Viễn Chủy gần đây cần nghỉ ngơi nhiều, các ngươi trở về làm việc hết đi."

Cung Tử Vũ Cung Tử Thương liếc nhau. Mới vậy đã bắt đầu đuổi người rồi? Cung lão nhị này đúng là gà mái già đang bảo vệ con.

Nhưng mà lại không có ai dám đụng đến gà mái già này thật.

Ai dám động tới gà con của hắn, hắn có thể xù lông gà xiên chết người kia.

"Vậy thôi, tiểu nhân xin lui. Huynh đệ hai người..." Cung Tử Thương quăng một ánh mắt mang ý vị sâu xa, khiến cho da đầu Cung Viễn Chủy tê dại.

"...ở chung với nhau cho tốt đi." Nói rồi, nàng kéo Kim Phồn chuẩn bị rời khỏi chốn Giác Cung nồng vị chua lòm này.

"Cung Tử Thương cũng đi rồi, vậy ta cũng trở về đây, A Vân còn đang làm sẵn điểm tâm chờ ta." Cung Tử Vũ đỡ trán, rồi lại nhớ ra gì đó mà quay đầu lại:

"Vũ Cung sắp khui rượu mới, Viễn Chủy đệ đệ nhớ mau khỏe lên, không thì không uống được rượu ngon lần này đâu!"

Cung Thượng Giác nhàn nhạt đáp lại: "Viễn Chủy vẫn luôn không thích uống rượu."

Cung Tử Vũ thầm mắng trong lòng, cái đồ mắt cá chết Cung Thượng Giác này, không nể mặt cho hắn đường lui gì hết. Vừa nghĩ, hắn vừa đôi co lại:

"Đệ đệ cũng đã sắp cập quan rồi, cũng nên uống chút rượu. Cung Thượng Giác huynh có thể đừng nói vậy kh..."

Lời của hắn còn chưa dứt, đã bị con mắt hình viên đạn của người kia liếc thiếu điều chết gần trăm lần. Cung Tử Vũ lủi vội, chỉ còn để lại tiếng nói với theo:

"Viễn Chủy đệ đệ đừng nghe ca ca đệ, nhớ tới nha ——"

Cung Viễn Chủy thấy biểu cảm ca ca mình thay đổi liên tục, nhịn không được mà khúc khích trộm cười.

Hai tỷ đệ như đối thủ một mất một còn kia ra khỏi cửa lại bắt đầu cãi nhau đủ thứ chuyện lặt vặt. Từ việc ái nhân của ai tốt hơn, tới việc có nên ăn rau cần rau thơm không, tất cả đều được họ cãi không sót chuyện nào. Giác Cung vốn có hơi buồn tẻ, giờ phút này lại vì những âm thanh cãi cọ này mà náo nhiệt hơn phần nào.

3.

Áng mây ngoài cửa sổ lững lờ trôi dài, ánh mặt trời cũng len lỏi khắp nơi, bị đuôi én tán ra, hạ xuống Giác Cung.

Gương mặt Cung Viễn Chủy ngập ý cười, híp mắt thỏa mãn nhìn đan thanh dưới ngòi bút Cung Thượng Giác. Trong tranh là cảnh tháng ba mùa xuân, tuyết đọng tan dần, hai bóng hình màu đen đứng bên nhau, nắm tay cùng du ngoạn.

Hẳn là họ còn thủ thỉ thân mật với nhau vài lời, chọc tới mây nơi cuối trời cũng phải ửng đỏ.

Mạnh hạ thảo mộc trường, nhiễu ốc thụ phù sơ.

Không sao, không sao, tương lai của họ còn dài.

Nguồn: https://jclzj060126.lofter.com/post/73fdd42e_2ba587354?incantation=rzwHRMeJFzhn

Mạnh hạ thảo mộc trường, nhiễu ốc thụ phù sơ - hai câu đầu Sơn Hải Kinh của Đào Tiềm.
Tạm dịch ý là, "Cỏ đầu hạ tốt tươi, cây phủ nhà rợp bóng".

Tự nhiên lần trước hăng hái up xong Đời này không đổi thay mình bị cạn kiệt cảm xúc, không muốn edit thêm cái gì nữa, gõ gì cũng khó chịu... Cào bàn phím truyện này cũng thấy tự bất mãn lắm, thui mọi người xem tạm ha...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net