Giang Nam hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Nếu như Giang Nam là chốn ôn nhu yêu dấu, vậy Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy chính là Giang Nam của nhau.

Oneshot 6.3k

Một truyện vừa ngọt vừa hơi đắng, cảm giác lời văn dịu dàng cảm xúc như sông nước Giang Nam vậy.

Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện ngô thân thường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến.

(Một nguyện người sống lâu trăm tuổi, hai nguyện ta khỏe mạnh, ba nguyện đôi ta như chim yến cùng tổ trên xà nhà, được ở bên nhau lâu dài ngày ngày tháng tháng.)

_______

Hắn chẳng qua chỉ nhắc tới Giang Nam một lần, người liền nhớ mãi không quên.

Cung Thượng Giác lấy ra từ hộp gỗ một cái lục lạc, bên trên khắc sắc nước Giang Nam, nhẹ nhàng buộc lên ngọn tóc ấu đệ, lúc em chạy tiếng lục lạc rung kêu leng keng.

Đây là lục lạc được đánh ở tiệm bạc tốt nhất Giang Nam, công tử phải đặt trước ba tháng mới được một chiếc như vậy.

Cung Viễn Chủy nghe vậy, ngẩng đầu nhìn người hầu vừa mở miệng, lại nhìn vào đôi mắt Cung Thượng Giác. Em hỏi: “Giang Nam là nơi thế nào vậy?"

Là một chỗ rất tốt. Cung Thượng Giác ôm ấu đệ nói. Thực ra hắn cũng chưa từng để ý cảnh đẹp Giang Nam, bởi mỗi lần đến đều là vì chuyện buôn bán của Cung Môn, khó có lúc nhàn rỗi đi Bích Ba chơi thuyền. Huống chi, hắn cũng không muốn phí phạm thời gian vào những thứ vô dụng thế này, Viễn Chủy còn đang ở Cung Môn, hắn nóng lòng về nhà.

Nhưng ấu đệ hắn hỏi, ai nhịn được mà không đáp chứ. Vẻ đẹp Giang Nam tựa như hương son phấn người con gái đẹp, dù người có không chú ý, cũng ít nhiều có thể ngửi được vài phần. Tường trắng ngói đen, cầu nhỏ cùng dòng nước chảy. Cung Thượng Giác dựa vào vài hình ảnh rải rác, tinh tế kể lại cho Cung Viễn Chủy. Đứa trẻ chưa từng được ra khỏi Cung Môn đôi mắt sáng ngời, nắm ngọn tóc bản thân, nắm lấy sắc nước trên viên lục lạc kia.

Sau này em lớn hơn một chút, Cung Thượng Giác mang từ Giang Nam về một bộ tranh chữ. Trên đó có vẽ cảnh đẹp hắn từng kể với đệ đệ, tơ liễu phiêu diêu. Cung Viễn Chủy ghé vào bên bàn dài của hắn, lúc này em đã biết chữ, cũng đã đọc không ít thơ từ. Tất cả đều do Cung Thượng Giác dạy từng câu từng từ, hắn kiên nhẫn giảng, tựa như muốn bù vào khoảng trống bảy năm kia. Em chỉ một ngón tay nhỏ, thì thầm đề từ trong tranh: Nhân nhân tẫn thuyết Giang Nam hảo, du nhân chỉ hợp Giang Nam lão.

(Người người đều nói Giang Nam tốt, nhưng du nhân chỉ hợp Giang Nam lúc già.)

“Câu này có ý gì vậy ca ca? Tại sao Giang Nam lại già đi?"

Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy người bên cạnh đáng yêu vô cùng, khóe miệng cũng không tự giác mà nở nụ cười. Hắn nói:

"Không phải là Giang Nam già, là du khách già. Ý nghĩa là Giang Nam quá đẹp, khiến du khách nghỉ chân nơi đây muốn ở lại nhất sinh nhất thế, không muốn rời đi."

Cung Viễn Chủy như suy tư gì, sau một lát lại buồn bã nói: “Tốt như vậy thật sao? Ta không tin."

Em đã không còn bộ dáng ngại ngùng lúc mới tới Giác cung, cưng chiều của Cung Thượng Giác biến em thành một chú mèo kiêu căng.

"Ca ca đi nhiều lần như vậy, cũng không nói muốn ở lại chỗ kia mãi mãi, xem ra cũng không tốt."

Nghe vậy, Cung Thượng Giác không nhịn được mà bật cười. Cung Viễn Chủy lại luống cuống hoang mang.

"Chẳng lẽ, chẳng lẽ ca ca thực sự từng có lúc không muốn trở lại sao?"

“Ta không trở lại, sao có thể báo cáo với trưởng lão? Ca ca xuống Giang Nam là vì công sự Cung Môn, khác với những du nhân đó."

“À.” Cung Viễn Chủy bĩu môi, hóa ra là vì trưởng lão mới trở về, còn tưởng rằng do nhớ Viễn Chủy.

“Nhưng mà.” Cung Thượng Giác lại nói tiếp, "Nếu có Viễn Chủy bên cạnh, vậy cũng không phải không thể ở lại vùng sông nước kia mấy ngày."

“Thật vậy sao?” Ánh mắt mèo con lại sáng bừng lên, "Vậy nếu ta muốn ở Giang Nam tới già thì sao?"

“Vậy ca ca liền cùng Viễn Chủy già đi ở Giang Nam.”

"Vậy còn sự vụ của ca ca, buôn bán của Cung Môn?"

"Chẳng qua chỉ là một câu báo cáo, bảo thị vệ mang về là được."

Lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu bị trưởng lão viện nghe được, không chừng sẽ phải quỳ mấy canh giờ. Nhưng Cung Thượng Giác nguyện ở nơi Cung Môn quạnh quẽ, trong bốn bức tường bao chặt này, dùng những lời ly kinh phản đạo này để dỗ Viễn Chủy của hắn vui vẻ. Cung Viễn Chủy cọ cọ chui vào khuỷu tay ca ca, trang sức bạc đầy tóc rung rung, viên lục lạc Giang Nam đầu tiên kia đã đeo tới hơi cũ, lại vẫn được treo trên đuôi tóc dài nhất, phát ra âm thanh rầu rĩ.

“Nếu ta đi thật thì một lát là được, không tốn thời gian ca ca."

Viễn Chủy ngoan. Cung Thượng Giác thầm nói trong lòng, lại ôm chặt em thêm một chút.

"Đợi em cập quan rồi, ca ca mang em đi Giang Nam.”

Chỉ là một câu hứa hẹn dỗ người trong hứng khởi nhất thời, lại gieo lên một hạt giống trong lòng Cung Viễn Chủy. Giang Nam đường xa, còn phải đi đường thủy, không chừng sẽ gặp phải Vô Phong. Vậy nên phải muốn luyện càng nhiều độc, trau dồi y thuật càng nhiều để bảo vệ ca ca. Mình phải cao nhanh hơn, mau cập quan hơn, để được đi Giang Nam sớm thêm một chút.

Thời gian như thoi đưa, Cung Viễn Chủy qua tuổi mười lăm. Khi đó em đã không ở lại Giác cung được một thời gian dài. Chủy cung thanh lãnh, đội ngũ nâng rương vào Chủy cung lại náo nhiệt. Hằng hà vô số gấm vóc hoa phục, ngọc bội trang sức vàng, Cung Viễn Chủy tùy ý giương mắt nhìn rồi hỏi: “Hàng thêu Tô Châu đâu?”

"Thưa Chủy công tử, Cô Tô hôm trước gặp Vô Phong, phường thêu có buôn bán với chúng ta đã đóng cửa hai tháng nên giờ mới không đặt quần áo." Kim Phục ôm quyền chắp tay hành lễ, thấy biểu cảm tiểu công tử mất mát, tựa như đã sớm đoán trước được mà nói tiếp:

"Nhưng mà công tử có chuẩn bị lễ vật khác cho ngài."

"Ở đâu vậy? Nhiều đồ như vậy, ngươi tìm ra cho ta xem chứ."
Cung Viễn Chủy ngoài miệng thì hờn dỗi, trong lòng lại kìm nén không được.

“Ở Giác cung.” Kim Phục đứng thẳng dậy, duỗi tay chỉ ngoài cửa.

"Công tử mời ngài đi Giác cung một chuyến."

“Ca ca đã trở về? Không phải thư bảo ngày mai mới về sao!"

Cung Viễn Chủy mặt lộ vẻ vui mừng, chạy ngay ra khỏi phòng, rồi lại dừng bước chân quay đầu lại hờn dỗi:

"Lần sau ngươi có thể đừng nói chuyện loanh quanh lòng vòng vậy không, làm chậm trễ ta gặp ca ca rồi."

Tiếng chuông du dương, từ xa tới gần. Cung Thượng Giác đã chuẩn bị một ấm Kim Đàn Tước Liệt. Mà đệ đệ hắn ngày đêm tơ tưởng cũng như một chú chim nhỏ, người còn chưa thấy đâu, tiếng oán trách hắn đã vang lên từ sau bình phong trước:

"Trên thư ca ca nói ngày mai, vậy mà hôm nay đã trở lại, cũng chẳng nói với ta, chắc là không muốn gặp ta rồi."

Cung Thượng Giác bật cười:

"Nếu ta không muốn gặp em thì còn mất công bảo Kim Phục đến mời em sao? Mấy cửa hàng ở Cô Tô gặp chuyện, buôn bán không được tốt, nhưng cũng tiết kiệm được chút thời gian. Lần sau để ta bảo thị vệ truyền tin gấp tới cho em, có được không?"

“Cô Tô gặp Vô Phong, ca ca có sao không?" Mặc dù Cung Thượng Giác vẫn mang bộ dáng khỏe mạnh, nhưng Cung Viễn Chủy lo lắng hắn giấu nội thương không nói. Còn chưa chờ người trả lời, em đã tự đặt tay lên uyển mạch hắn sờ sờ, đầu ngón tay ấn ấn, sau khi xác nhận hắn không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta cũng chỉ nói ngoài miệng vài câu vậy thôi… Nếu thực sự có chuyện gì làm rối loạn kế hoạch, ca ca phải ưu tiên an toàn bản thân rồi hẵng quyết định."

"Ừm, không thể vô duyên vô cớ làm Viễn Chủy nhà ta lo lắng." Cung Thượng Giác cong khóe môi. "Nếm thử đi, là trà mới.”

Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn ngồi xuống, uống một ngụm trà, hương vị rất tươi mới sảng khoái. Em lại nhớ tới Kim Phục nói Cung Thượng Giác có mang lễ vật khác cho mình, có khi nào chính là phần trà xanh này. Nghĩ đến đây, em lại có hơi mất mát, trà nào có thể tốt hơn dược trà của em chứ.

Cung Thượng Giác nhìn ra được những tâm tư nhỏ của em. Đã nhiều năm vậy, mèo con vẫn là mèo con, giấu không được chút cảm tình nào. Hắn buông ấm trà, lấy ra từ bên cạnh một cái hộp gỗ đàn dài, đưa cho người trước mặt. Cung Viễn Chủy nhận lấy mở ra, bên trong là một cây sáo ngọc.

Em không thích thổi sáo, những thứ như ca vũ âm nhạc này, là sở thích của người nào đó trong Vũ cung kia. Nhưng cây sáo này toàn thân sứ bạch, tựa như mang trăng trên trời xuống mài dài rồi đục lỗ, vừa nhìn đã biết vô cùng trân quý.

Cung Viễn Chủy cũng giống mô giống dạng mà cầm lấy thổi một tiếng, âm thanh nghẹn ngào bập bẹ, em thật sự không có thiên phú chơi mấy thứ này. Chỉ đành xấu hổ cười cười, muốn để lại sáo vào hộp. Cung Thượng Giác lại bắt được tay em, cầm lấy cây sáo kia. Thân sáo còn mang hơi ấm bàn tay người thiếu niên, trở thành một khối ngọc ấm. Ngón tay thon dài của hắn nhấn một cái, âm thanh du dương liền bay bổng tràn ra. Cung Viễn Chủy nhìn bộ dáng ca ca nhắm mắt thổi sáo, lại thấy mặt nong bóng, vội vàng thu tầm mắt, nhìn chằm chằm nước trà trong vắt trước mặt.

Lá trà Kim Đàn Tước Liệt lềnh bềnh trôi trên mặt nước, tựa như một con thuyền lá lênh đênh trên sông dài Giang Nam. Một khúc kết thúc, Cung Viễn Chủy đã chìm vào trong tưởng tượng về cảnh non nước Giang Nam của bản thân.

"Sao ca ca lại biết thổi sáo? Trước kia ta chưa từng biết đó."

“Dễ nghe không?”

“Hay lắm."

“Khúc ca cùng cây sáo này, đều tặng cho em, có thích không?"

“Thích vô cùng.” Cung Viễn Chủy nở nụ cười tươi như hoa, nhưng rồi lại mang nét ưu tư: "Nhưng mà ta không biết thổi sáo."

“Sợ cái gì?” Cung Thượng Giác uống một ngụm trà xanh.

"Có thứ gì của em không phải do ta dạy?"

Cung Tử Vũ đi ra từ ám đạo, giữa đêm khuya tĩnh lặng, lại nghe thấy tiếng sáo đứt quãng. Hắn thấy kỳ quái, hướng đó là hai cung Giác Chủy, hai người một lớn một nhỏ này tính tình cứng nhắc, từ bao giờ còn có hứng thú thế này? Lại lắng tai nghe thêm một chốc, tuy rằng âm thanh lác đác không thuần thục, nhưng mơ hồ có thể nghe ra là danh khúc Giang Nam, Lương Thượng Yến.

Nguyện quân như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến —— đây chính là một khúc về chuyện tình ái. Nhóc con Cung Viễn Chủy vắt mũi chưa sạch, nào hiểu tình yêu, chẳng lẽ là Cung Thượng Giác cây già nở hoa… Cung Tử Vũ càng nghĩ càng thấy lạ lùng, ma xui quỷ khiến mà nhấc vạt áo đi theo tiếng. Kết quả lại rất kinh người. Hắn thấy Cung Viễn Chủy đang thổi sáo trong Chủy cung.

"Tối rồi ngươi còn tới chỗ ta làm gì?" Cung Viễn Chủy ánh mắt sắc bén, vừa thấy người không muốn gặp bèn nhíu cả mày lại.

“Ặc…ngươi…” Cung Tử Vũ không biết nên dùng biểu tình gì đối diện với vị đệ đệ có hiềm nghi đang yêu sớm này, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.

"Ngươi chịu lạnh tới cóng mặt rồi hả? Sao cứ giật giật rúm ró vậy." Cung Viễn Chủy tuy không thích người này, nhưng dù sao cũng là thân thích trong Cung Môn, xem chứng co giật của hắn có vẻ hơi nghiêm trọng thì cũng không thể mặc kệ, liền giơ tay muốn bắt mạch cho hắn.

“Ta không có việc gì, nhưng mà ngươi vậy mà…” Cung Tử Vũ chỉ chỉ cây sáo, “Ngươi yêu ai?”

“Ăn nói lung tung cái gì vậy? Ngươi nghĩ ai cũng lạm tình giống ngươi hả?" Cung Viễn Chủy lạnh mặt lại. "Chắc là ngươi đi mấy chốn phong nguyệt đài các đó nhiều, nghe khúc nào cũng nghĩ tới tình ái."

"Nhưng khúc ngươi vừa thổi chính là danh khúc Giang Nam, Lương Thượng Yến mà?"

“Lương Thượng Yến?”

“Đúng vậy, nguyện người như yến trên xà nhà, quấn quýt bên nhau tới dài lâu… Không phải ngươi không biết chứ?"

Cung Viễn Chủy chớp chớp mắt, ầu, không biết thật kìa. Cung Tử Vũ vung ống tay áo, thật phí công hắn nghĩ nhiều vậy.

Thấy người nọ như hận sắt không thành thép, lại như thất vọng mà phất tay áo bỏ đi, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy, có bệnh.

“Nguyện người như yến trên xà…” Trước khi ngủ, Cung Viễn Chủy nghĩ lại về những lời này. Em không biết cái gì là lương thượng yến, cũng chưa từng nghe qua. Cung Môn chướng khí sâu nặng, không có động vật gì có thể vào, tự nhiên em cũng chưa từng thấy cảnh Giang Nam trong gió xuân tháng ba, loài chim trắng đen giương cánh bay tà tà. Tuế tuế trường tương kiến, đại khái là muốn bên nhau dài lâu?

Càng nghĩ thì càng khó chìm vào giấc ngủ. Em xoay người ngồi dậy, từ một góc trong trăm ngàn quyển y thư, rút ra một quyển ghi chép thơ từ thật dày. Cuốn sách này em chỉ mới từng học qua một nửa lúc học chữ với Cung Thượng Giác, rồi sau đó liền trầm mê vào y độc, không đụng tới lại nữa. Em muốn tìm gì đó trong sách, lại cũng thực sự tìm ra nó.

Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân thường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến. Dù cho Cung Viễn Chủy có là thiếu niên ngây thơ, cũng biết đây là bài thơ thế nào. Trước mắt em lại hiện lên cảnh Cung Thượng Giác nhắm mắt thổi sáo, lang quân thiên tuế. Bỗng cả mặt em đỏ bừng, vội cất sách lại vào chỗ, cuốn chăn lại không dám nói gì nữa.

Lương Thượng Yến, Lương Thượng Yến. Khúc hát Giang Nam, ca ca có biết nó nói về điều gì không? Sao lại thổi cho mình nghe? Với lại ca ca học từ chỗ nào, hắn đã từng thổi qua cho người khác chưa? Trái tim em đập như nổi trống, trong Chủy cung trống rỗng, tựa như có thể nghe được tiếng vọng lại. Em ngủ trong cơn rối rắm, trong mơ lại thấy Cung Thượng Giác cầm sáo đứng, trong gió xuân Giang Nam, thổi khúc Lương Thượng Yến kia. Một khúc kết thúc, Cung Viễn Chủy tỉnh lại, trời đã hửng sáng, dưới thân em dính nhớp một mảng.

Bên nhau tới dài lâu, nhưng mà hôm nay sợ là không thể gặp rồi. Cung Viễn Chủy không cho người vào phòng hầu hạ, lén đốt quần cùng khăn trải giường hôm qua sạch sẽ.

“Chủy công tử nói hôm nay có việc, không thể tới Giác cung.” Kim Phục bị đóng cửa không tiếp, run rẩy quỳ gối trong phòng, sợ chủ tử trách phạt. Không ngờ hôm nay thái độ Cung Thượng Giác lạ thường, chỉ xua tay bảo hắn đi xuống.

Kỳ lạ, sao không hỏi Chủy công tử có việc gì? Sao không trách phạt mình nhỉ? Kim Phục còn chưa nghĩ thông suốt, lại bị Cung Thượng Giác gọi vào. Xem đi, cái gì tới cũng phải tới thôi —— gì cơ, đem bỏ Kim Đàn Tước Liệt đi? Công tử, ngày hôm qua người còn nói Chủy công tử thích trà này nên uống nhiều hai ly, muốn giữ lại mà, sao hôm nay lại lật lọng như vậy!

Cung Thượng Giác nhìn bàn trà rỗng tuếch, trước mắt lại hiện lên cảnh bàn tay mềm mại của Cung Viễn Chủy ấn nhẹ trên cổ tay hắn. Đêm qua hắn mơ thấy bàn tay mềm ấy vì hắn châm trà, lại vẫn không dám nhìn hắn, chỉ nhìn  chằm chằm nước trà ngơ ngác. Tỉnh lại từ giấc mộng, ly trà kia lại hắt dưới thân hắn.

Người bên bình tựa nguyệt, cổ tay trắng nõn như sương tuyết ngưng thành. Cung Thượng Giác nhéo giữa mày, tâm tư không nên có này làm hắn tâm phiền ý loạn. Hắn đành phải cầm kiếm đi ra viện, kiếm phong xé rách không khí, qua mười mấy nhát, quét lá cây nguyệt quế đầy đất. Người khác thấy được chỉ biết nói Giác công tử võ công thâm sâu, không hổ danh người khiến giang hồ kính sợ. Chỉ có Cung Thượng Giác biết, hắn mang hết một lòng quẫn bách cùng tình ý, phát tiết dưới tàng cây vô tội này, cho tới tận khi lòng rỗng tuếch, yên lặng trở lại thành một bể mực vô biên.

Cung Viễn Chủy không còn thổi sáo nữa, khi Cung Thượng Giác hỏi tới, tới cả cách cầm sáo em cũng đã quên gần hết. Nhưng khúc Lương Thượng Yến kia, lại vẫn vọng lại vang lên trong đầu. Em chột dạ vô cùng, sợ Cung Thượng Giác nhìn ra rung động trong lòng mình, chỉ dám nói dối:

"Ta thực sự có luyện cũng không được, liền… coi như vật trang trí cũng được mà. Nhưng mà… ca ca, huynh biết khúc kia tên là gì không?"

Cung Thượng Giác liếc nhìn em một cái, cảm thấy khó hiểu.

“Không biết.” Hắn đáp, “Chỉ là trong rất nhiều lần đến Giang Nam, cứ nghe được trên phố có người hát bài này, nghe nhiều nên cũng nhớ đại khái."

Cung Tử Vũ tên kia nói đây là danh khúc Giang Nam, điều này cũng hợp lý. Cung Viễn Chủy uống một ngụm trà, hương vị thay đổi, màu trà cũng thay đổi.

“Kim Đàn Tước Liệt lần trước, ca ca không thích uống sao?”

Cung Thượng Giác sặc ho một tiếng, chỉ nói kia trà từ lá trà tươi, không dễ bảo quản, mọc mốc rồi nên bảo Kim Phục vứt đi.

"Nếu em thích, lần sau ra ra ngoài lại mang chút về cho em."

"Nếu không dễ bảo quản tới vậy thì… thì thôi bỏ đi." Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:

“Cùng lắm thì về sau ta cùng ca ca đi Giang Nam uống trà tươi.”

Một câu, làm Cung Thượng Giác nhớ tới hắn đã từng hứa hẹn, đợi Cung Viễn Chủy cập quan, muốn dẫn em đi Giang Nam chơi một chút. Viễn Chủy khi còn bé ngoan ngoãn đáng yêu, trưởng thành cũng rất nghe lời, nên lại càng muốn làm vậy hơn. Tâm tư không nên có kia lại nổi gợn sóng trong lòng, làm Cung Thượng Giác không nói nên lời một lúc lâu. Cung Viễn Chủy thấy hắn không nói lời nào, còn tưởng rằng ca ca đã quên lời hứa hẹn thuận miệng dỗ, lòng đầy tủi thân. Đợi Cung Thượng Giác kéo suy nghĩ về thực tại, người đã rưng rưng nước mắt nửa rơi nửa không.

“Khóc cái gì?” Cung Thượng Giác cười hỏi, “Đương nhiên là phải đi. Không phải ta còn từng nói sao, nếu Viễn Chủy muốn ở Giang Nam cả đời, ca ca cũng nguyện ý.”

Cung Viễn Chủy giương mắt, giọt nước mắt kia cuối cùng cũng rơi vào nước trà, nhưng trong mắt em đã không còn nỗi buồn khổ, chỉ còn chừa vui mừng. Lúc còn bé, em cho rằng bởi mình có thể ra khỏi Cung Môn nên mới hân hoan, giờ đây em lại đã rõ, là bởi vì ca ca nguyện ý mãi luôn bên em, em mới vui sướng tới vậy.

Bên nhau tới dài lâu, bên nhau tới dài lâu. Nỗi chờ mong ấy cắm rễ trong lòng Cung Viễn chủy, em tưởng rằng nó không thể bị dao động, em có thể dựa vào nó mà sống như vậy cả đời. Nhưng Thượng Quan Thiển đến, rồi y án Linh phu nhân, đèn rồng của Lãng đệ đệ —— Cung Viễn Chủy ngồi trên bậc thang Giác cung, bên tai còn vang giọng Cung Thượng Giác, em không muốn nghĩ lại lời ấy, nhưng màng tai đau đớn, đầu óc trống rỗng.

Là em tự chủ trương, là em một phương tình nguyện. Cung Viễn Chủy không nhịn được mà rơi lệ, thấy trời sắp sáng lên, mắt cũng đã khóc tới nhức mỏi. Em muốn dùng gì đó át đi tiếng quát giận dữ vẫn quẩn quanh trong đầu, không biết tại sao lại bỗng nhiên ngâm nga Lương Thượng Yến.

Đã qua hơn một năm, khúc này vốn là Cung Thượng Giác thuật lại cho em, em lại chưa luyện xong Lương Thượng Yến, sớm đã không nhớ được hết. Phần quên mất, bị tiếng sụt sịt nhỏ không thể nghe thấy của Cung Viễn Chủy giấu đi, nghe cũng không thấy kỳ lạ.

Cung Thượng Giác đuổi Cung Viễn Chủy ra khỏi phòng, lại bảo Kim Phục tới bên người xem xem em. Lục ngọc hầu đứng một đêm bỗng thấy Cung Viễn Chủy ngâm nga, lòng sợ hãi, sợ em lại đụng chạm khiến Cung Thượng Giác khó chịu. Vì thế hắn ngẫm nghĩ một chút, cả gan mở miệng, nói một vài chuyện cũ về đèn rồng, lại nói, áo mới mới tốt, người cũ mới hay.

Chủy công tử, mong ngài thông cảm.

Tiếng ngâm nho nhỏ của Cung Viễn Chủy đột nhiên im bặt. Áo mới mới tốt, người cũ mới hay. Em vốn không phải quần áo, cũng tự biết mình không thể so sánh với người xưa. Nhưng tại sao tới cả chim yến trên xà nhà kia, em cũng không thể trở thành chứ.

Đúng rồi, chắc là tại Cung Môn chướng khí nặng quá, chim yến không bay vào được. Cung Viễn Chủy lau lau nước mắt, không sao, không sao cả. Ra khỏi Cung Môn, liền có chim yến. Ta lại làm cho ca ca đèn rồng mới, thì sẽ ổn thôi.

Cung Thượng Giác một đêm không ngủ, nhìn chăm chú đèn rồng đã khác trong tay. Lúc hắn quát lên câu kia xong hối hận đã hơi trào lên, nhưng cơn giận dữ cũng như thủy triều, hai bên bất phân thắng bại. Mãi tới khi hắn nghe thấy tiếng ca mỏng manh ngoài phòng. Tựa như hắn đã từng nói với Cung Viễn Chủy, hắn đã đi qua Giang Nam quá nhiều lần, đã nhớ kỹ làn điệu này trong lòng. Hắn lập tức đứng lên, đèn lồng diễm lệ kia cũng liền rời khỏi tầm mắt. Cung Thượng Giác đi tới cửa, chỉ mới được vài bước, tiếng ca đã ngừng, trời đã sáng choang.

Hắn đẩy cửa, người kia đã biến mất trong nắng sớm mờ mờ. Kim Phục cuống quít quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt lạnh băng.

"Ngươi đã nói gì với em ấy?"

Vài ngày sau đó Kim Phục lại tới mời Cung Viễn Chủy đi Giác cung. Thiếu niên giấu đèn đan hỏng vào góc, rồi mới mở cửa Chủy cung ra. Em vẫn luôn cảm thấy sắc mặt Kim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net