Trăng có thỏ tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2k+ nhân dịp trung thu (hàng từ đợt Trung thu mà tui thích thì up thui, mọi người cứ coi như nay Trung thu he)

* bánh ngọt nhỏ, bình đạm hằng ngày.

* một đống setting riêng, đừng để ý.

Chúc cả nhà trung thu vui vẻ, ăn hàng ca đệ vui vẻ!

Chú thích: tiết Tế nguyệt = tết Trung thu.

1.

Lần đầu tiên Cung Viễn Chủy cùng Cung Thượng Giác ăn tiết tế nguyệt là vào năm em 6 tuổi. 

Vốn dĩ phải là đêm đoàn viên, nhưng Cung Môn gặp phải biến cố, dưới ánh trăng sáng tỏ, trong Giác cung rộng lớn đến vậy lại chỉ có hai người bọn họ ngồi bên bàn.

Nhưng mà, còn có hai người với nhau, cũng coi như còn chút may mắn.

Cung Thượng Giác nghĩ như vậy, ngưng mắt nhìn Cung Viễn Chủy trước mặt mình. Chỉ thấy nhóc con kia liếm liếm môi, nhìn chằm chằm bánh trung thu trên bàn, mắt không chớp lấy một cái.

Một đĩa hai cái, tổng cộng có ba đĩa.

"Có nhân mứt táo, nhân đậu đỏ nghiền, còn có nhân hoa quế thiện phòng mới chế ra năm nay ạ." Thị nữ bưng khay đứng cạnh hai người, chỉ vào từng chiếc bánh trung thu mà giới thiệu.

"Hoa quế?" Cung Thượng Giác nghe vậy giơ tay, rồi lại buông xuống trước khi cầm lấy bánh trung thu. Hình như hắn nhớ tới điều gì, lại hỏi: "Trực tiếp cho hoa quế tươi vào sao?"

Thị nữ lắc đầu: "Là dùng hoa quế ngào đường ạ."

Ngào đường

Cung Thượng Giác nhăn nhăn mày, hắn cũng không thích ăn ngọt lắm.

Cung Viễn Chủy ở một bên thấy ca ca không động đậy gì, bèn giơ bánh trung thu lên bên môi Cung Thượng Giác, cười nói: "Ca ca ăn trước!"

Giọng trẻ con non nớt thanh thúy làm trái tim Cung Thượng Giác mềm xèo. Hắn vẫy lui thị nữ, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Cung Viễn Chủy, đưa bánh trung thu về bên miệng đứa nhỏ.

"Ca ca muốn nhìn thấy Viễn Chủy ăn trước."

Mày kiếm luôn sắc bén giờ phút này lại không mang một chút hàn ý nào, dưới ánh đèn vàng ấm trong đình, ngược lại lại nhuộm màu ấm áp dịu dàng.

Cung Viễn Chủy bị mê hoặc bởi sự dịu dàng này, nghe lời vô cùng mà cắn một ngụm to, ngọt tới mặt mày cong cong. Lúc em hì hụi nhai nuốt, hai má còn hơi phồng phồng, giống hệt hai con cá suốt ngày vui vẻ phun bong bóng nuôi trong hồ.

"Ăn từ từ thôi, cẩn thận không nghẹn." 

Cung Thượng Giác châm thêm chút trà ấm cho lý sứ cạnh tay Cung Viễn Chủy, có một thoáng chốc, trong tiếng đệ đệ rung đùi đắc ý cùng tiếng vang lục lạc, hình như hắn thấy được một chú cá vàng đang vui vẻ đong đưa đuôi qua lại.

Cung Viễn Chủy một hơi uống xong ly trà, hương trà hơi đăng đắng nơi đầu lưỡi có hơi giúp giảm ngán. Em thè đầu lưỡi khẽ liếm, bên môi dính nước, lại càng thêm hồng hào căng mọng.

Cung Thượng Giác duỗi tay gạt đi mấy miếng vụn bên miệng nhóc con, rồi lại chuyển sang nâng cằm Cung Viễn Chủy lên, kéo em ngẩng đầu.

Trăng tròn treo trên màn trời đêm, không chói mắt, nhưng lại vừa đủ sáng ngời.

"Trên đó thực sự có thỏ con sao?" Cung Viễn Chủy nhớ tới truyền thuyết từng nghe qua, hỏi hắn.

"Có." Cung Thượng Giác không cảm thấy nhóc con ấu trĩ, ngược lại quý trọng, giữ gìn phần ngây thơ chất phác này. Sau khi khẳng định xong, hắn đứng dậy tới bên cạnh Cung Viễn Chủy, một tay ôm eo một tay đỡ bên dưới, ôm đệ đệ vào lòng.

"Đợi Viễn Chủy lớn lên là có thể thấy được thỏ tiên trên Nguyệt Cung."

"Cao lớn như ca ca sao?" Cung Viễn Chủy chớp chớp mắt, nỗ lực nhìn chằm chằm mặt trăng một hồi lâu rồi lại nói: "Nhưng ta vẫn không nhìn thấy mà." 

Cung Thượng Giác dùng trán nhẹ tựa lên trán đệ đệ, cười nói: "Em phải lớn lên, cao hơn cả ca ca mới thấy được cơ." 

2.

Ban đêm lúc đi ngủ, Cung Viễn Chủy nắm chặt bàn tay, nói mớ trong cơn mơ.

"Nhất định ta sẽ lớn thật mau, vượt qua cả ca ca."

Cung Thượng Giác nghe vậy liền cười, chải vuốt lại mấy ngọn tóc tóc bên má đệ đệ, rồi lại chầm chậm vỗ nhẹ chăn gấm phủ trên người em.

Cung Thượng Giác không có chút áy náy khi lừa trẻ con chút nào, hắn điểm điểm chóp mũi Cung Viễn Chủy, đáp lại lời em:

"Ca ca chờ ngày Viễn Chủy vượt qua cả ta."


3.

Lần gần nhất Cung Viễn Chủy cùng Cung Thượng Giác ăn lễ tế nguyệt là vào năm em 18 tuổi.

Vô Phong đã bị tiêu diệt, toàn Cung Môn đèn đuốc sáng trưng, đêm đoàn viên nay đã thực sự đoàn viên êm ấm. Mọi người tề tụ lại Vũ cung, nhưng rồi khi ánh trăng tròn vành vạnh sáng nhất, ai nấy đều có đôi có cặp trở về cung của mình.

Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy ngồi lại trong đình. Thị nữ đặt khay lên bàn cho họ, cũng không giới thiệu gì thêm mà xoay người lui ra. Cung Thượng Giác rũ mắt xem, liền thấy giữa đĩa tròn chỉ đặt một chiếc bánh trung thu.

Không đợi Cung Thượng Giác nghi hoặc, Cung Viễn Chủy đã giành nói trước:

"Nhân bánh trung thu này là ta đặc biệt chế, chỉ có một chiếc này thôi, ca ca nếm thử xem?"

Thật ra đương nhiên không phải chỉ có một cái bánh. Dù cho hoa nguyệt quế dùng để làm nhân không phải vật phàm, nhưng Cung Viễn Chủy đã chăm sóc nuôi dưỡng một năm, tự nhiên không thể nào chỉ có một gốc cây nở hoa.

Em có ý đồ riêng.

Dù sao thì chia nhau ăn chung mới có vẻ càng thân mật.

Chỉ là tâm tư thiếu niên trần trụi không thể giấu trước ca ca mình, Cung Thượng Giác nhìn ra ánh mắt Cung Viễn Chủy có hơi thoáng chút hồi hộp, lòng liền đã hiểu rõ.

Trách nhiệm đã nhẹ bớt, hận máu cũng đã báo được thù, lòng Cung Thượng Giác đã nhẹ. Hắn hơi nhấc khóe môi, bỗng nhiên rất muốn trêu người trước mắt một chút. Vì thế, hắn cố ý nói với em: 

"Viễn Chủy ăn trước đi."

Chờ mong thất bại, Cung Viễn Chủy vô ý thức bĩu môi, cầm lấy bánh trung thu cắn một ngụm, nhỏ giọng lẩm bẩm: 

"Là nhân hoa quế đó."

Dù trong lòng đã như mặt nước nổi từng gợn sóng, trên mặt Cung Thượng Giác lại không lộ ra chút nào. Chờ tới khi Cung Viễn Chủy chuẩn bị đặt bánh lại lên đĩa, hắn mới nhướng mày nói một câu "Vậy để ta nếm thử", rồi dựa vào người em cắn một miếng bánh trung thu.

Dấu răng đan xen nhau.

Môi hắn nhẹ nhàng cọ lên ngón tay Cung Viễn Chủy, khiến tay em nóng bừng cả lên. Cung Viễn Chủy ngây người quên cả buông tay ra, mặt lại chậm rãi đỏ. Chờ tới khi em phản ứng lại được, Cung Thượng Giác đã ngồi xuống xong, lúc châm thêm trà cũng không quên rót luôn cho đệ đệ vẫn không nhúc nhích một ly.

Gió đêm đưa hương trà lan tỏa, lúc này Cung Viễn Chủy mới hoàn hồn lại, em lắp bắp hỏi:

"Ngọt... Ngọt không ca?"

Biết được Cung Thượng Giác không thích ăn đồ ngọt, em đã cố ý không bỏ thêm đường, ngược lại dùng nhiều hương liệu tươi mát thanh nhã để điều vị, tới cuối cùng mới thêm một chút mật ong vào.

Vốn tưởng rằng ca ca sẽ nói vừa ngon, ai ngờ Cung Viễn Chủy dựng lỗ tai mong chờ cũng chỉ chờ được đáp án “Rất ngọt” của Cung Thượng Giác.

Sao có thể? Vừa rồi em nếm thử rõ ràng không ngọt mà?

Cung Viễn Chủy hơi tròn mắt, em nhíu mày cắn một miếng bánh trung thu trong tay, tinh tế nhấm nháp, chỉ có hương hoa quế nồng nàn thấm nhuần nơi đầu lưỡi. 

Tới khi nghe được một tiếng cười rất nhẹ vang bên tai, Cung Viễn Chủy mới xấu hổ buồn bực mà ý thức được em bị Cung Thượng Giác lừa.

"Ca ca huynh lại gạt ta!" Thiếu niên oán trách, không giận không uy, âm cuối hơi cao lên, ngược lại lộ ra chút ngây thơ.

Cung Thượng Giác nghiêm trang bảo: "Ta không hề lừa em."

"Bánh trung thu rõ ràng không ngọt mà."

"Ta có đang nói về bánh trung thu đâu."

Ánh mắt Cung Thượng Giác hạ xuống nơi đôi môi thiếu niên, trong ánh mắt bối rối của Cung Viễn Chủy, hắn mang vẻ mặt như đang dư vị lúc nãy mà đánh giá nó.

"Rất ngọt."


4.

Tiết tế nguyệt năm Cung Viễn Chủy 6 tuổi từng là ngày lễ khó quên nhất của em.

Bởi vì hôm ấy là ngày lễ em đầu tiên trải qua cùng ca ca Cung Thượng Giác, cũng là ngày lễ đầu tiên em không cảm thấy cô độc. Vị bánh trung thu hôm ấy rốt cuộc như thế nào, vầng trăng hôm ấy có sáng, có tròn hay không, những điều vốn gây chú ý nhất của đêm đoàn viên, Cung Viễn Chủy đều không nhớ rõ. Em chỉ nhớ, mặt trăng đúng thật là có thỏ tiên, với lại ca ca hình như không thích ăn ngọt.

Tiết tế nguyệt năm Cung Viễn Chủy 15 tuổi cũng từng là ngày lễ khó quên nhất của em.

Bởi vì hôm ấy là ngày hội đầu tiên từ khi em có ca ca, Cung Thượng Giác không cùng em ăn lễ, cũng là ngày em rốt cuộc lại cảm thấy cô độc một lần nữa. Cung Viễn Chủy vóc người đã cao hơn Cung Thượng Giác ngẩng đầu, nước mắt làm tầm nhìn em mơ hồ nhòe nhoẹt, em không thấy rõ trăng, nghiêng đầu lại thấy thị nữ ôm chú thỏ Cung Thượng Giác không thể trở về nên phái người ngày đêm đưa về cho mình.

Tiết tế nguyệt năm Cung Viễn Chủy 18 tuổi giờ đây đã trở thành ngày lễ khó quên nhất.

Bởi vì hôm ấy em được ăn một miếng bánh trung thu ngon lành, cũng bởi vì hôm ấy, Cung Thượng Giác đối với em đã mang một thân phận khác ngoài thân phận ca ca. Cái ôm trong yên lặng lại có thể gây rung động lòng người hơn cả mọi lời ngon tiếng ngọt, dưới vầng trăng sát gần là hai người đã làm bạn cùng trải qua bao năm phong cảnh, nay cùng ăn ý mà bước thêm một bước. 

"Ngày lễ vui vẻ."

Cũng không biết là ai đang nói.


5.

Rõ ràng là một ngày thu, trên giường lại có xuân sắc.


End.

Nguồn: https://ay413.lofter.com/post/317915c7_2ba3a9135?incantation=rzg3QcFaRNgP

____

Hong liên quan nhưng nãy đi tắm tự nhiên tui nghĩ ra 1 con plot. 

Đại loại là plot ịch classic, đệ đệ ghen tuông vì nghe tin ca ca hình như sắp cưới vợ, bèn đi mua say, nhưng mà mấy cái chỗ bar ồn ào lộn xộn đâu phải gu của nhỏ, nên nhỏ khui đống rượu quý của ca ca ra rùi lên sân thượng ngồi tự rót tự uống. 

Ca ca tan làm về nhắn tin hỏi đệ đệ tối nay muốn (cùng) đi ăn ở đâu, mà mãi không thấy người ta trả lời tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy. Mà bình thường Giác biệt thự (Giác cung bản hiện đại =))))))) hong phải lúc nào cũng có trực đầy người hầu, đặc biệt buổi tối, nên ổng hoảng hốt đi tìm đệ đệ khắp nơi, cho người tra camera quanh trường đh đệ đệ thì chỉ thấy ẻm lái xe về như thường ngày. Ca ca về tìm khắp các phòng không thấy đệ đệ, nhưng vào hầm rượu thì thấy thiếu vài chai, mãi ổng mới nhớ ra sân thượng, lên tìm thì bắt được một chú mèo say khướt mắt đẫm nước.

Ca ca vừa lo vừa tức, bế mèo xuống ném vào bồn tắm rùi xịt nước cho tỉnh. Nói hung hăng v chứ anh ta đặt nhẹ người ta vào bồn xong còn chỉnh nước ấm, thử nhiệt độ trước rùi mới xịt, còn cố ý né mặt mèo ra không nhỏ bị sặc mất thì sao.

Sau do thi ho chich lam hoa.

Thật ra ca ca đâu có cưới đâu, chẳng qua người khác hỏi ổng định sao thì ổng trả lời là có người trong lòng rồi, chỉ đợi người ta tốt nghiệp đại học thì đi Hà Lan làm giấy chứng nhận thui…

And that's the end of my ted talk, huhu sorry vì tui xàm nhìu vá nhưng mà tự nhiên muốn chia sẻ ghê gớm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net