Chương 4: Công chúa Asisư ra đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một chiều nọ, Izatsư đang ngồi đọc sách trong cung điện của mình thì thấy một cung nữ hớt hải chạy tới, liền lấy làm lạ, cung nữ này đã được đào tạo rất nghiêm khắc mà sao hôm nay lại trông vội vàng thế nhỉ, hay đã có chuyện gì xảy ra.


"Đã có chuyện xảy ra vậy, sao ngươi lại vội vàng như vậy hả?" Izatsư hỏi.


"Thưa... Đại... Hoàng Tử... Hoàng phi sắp sinh ạ!!" Vị cung nữ chưa kịp lấy lại hơi, liền đứt quãng nói.


"Cái gì, mẫu phi sắp sinh sao?" Izatsư vui mừng nói, vì chàng biết đây Asisư sắp ra đời mà. Ha ha chàng sắp làm anh rồi, kiếp trước cha mẹ chỉ mỗi mình chàng thôi nên chàng rất muốn có một người em gái.


"Vâng, thưa Đại Hoàng Tử." Vị cung nữ kia rốt cuộc có thể nói năng lưu loát được rồi.


" Vậy còn đợi gì nữa đi nào, ta muốn thấy em gái của ta!!!" Izatsư nói xong liền chạy vội ra ngoài, hướng thẳng đến cung điện của Hoàng phi, bỏ lại vị cung nữ đang ngơ ngác kia.


Vị cung nữ nhìn thấy Izatsư chạy ra ngoài liền sững sờ, cô chưa bao giờ thấy Đại Hoàng Tử vội vàng như vậy cả, từ trước tới nay Đại Hoàng Tử trong mắt mọi người luôn là trưởng thành, bình tĩnh khiến nhiều người cũng quên rằng Đại Hoàng Tử của họ cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi.


"Đại Hoàng Tử, chờ nô tỳ với." Vị cung nữ sau khi thấy Đại Hoàng Tử của mình rất nhanh liền mất bóng dáng, liền giật mình tỉnh lại, hốt hoảng chạy theo.


.................................tui là đường phân cách................................


"Mẫu phi, mẫu phi..." Izatsư vừa chạy vừa kêu, người thì chưa thấy đâu nhưng giọng đã tới trước rồi, cái bộ dáng này còn đâu hình tượng lãnh đạm, bình tĩnh thường ngày nữa.


Tiếng kêu của Izatsư khiến mấy người trong cung điện giật mình quay lại, liền thấy Izatsư vội vàng chạy tới khiến bọn họ há hốc mồm cằm rơi xuống đất, đây là Đại Hoàng Tử lãnh đạm, bình thường đối với cái gì cũng không hứng thú của bọn họ sao, không phải bị người làm giả chứ.


Izatsư không quan tâm xem ánh mắt của bọn họ, chàng liền chạy nhanh đến bên giường của Hoàng phi, cố gắng leo lên.(tại chân ngắn quá)


"Mẫu phi, mẫu phi cho con xem em một chút." Sau khi lên được giường, Izatsư liền vội vàng nói với Hoàng phi.


"Đây, đây từ từ đã nào, có vẻ như Izatsư rất thích em gái nhỉ!" Hoàng phi từ đầu thấy Izatsư vội vàng như vậy cũng rất ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cảm thấy vui mừng vì bình thường đứa con trai này của cô luôn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, hiếm thấy nó có vẻ mặt trẻ con như vậy.


"Oa, đáng yêu quá." Chàng ngây ngốc ngắm nhìn đứa bé gái sơ sinh, mặc dù trẻ con mới sinh mặt nhăn nheo giống khỉ ý, nhưng trong mắt chàng em gái dù xấu nữa, thì nhìn vẫn vô cùng đáng yêu.


"Haha, xem ra Izatsư thích em quá nhỉ." Pharaong cười lớn khi thấy con trai mình có vẻ mặt ngốc ngốc như vậy, đứa con này từ khi có kí ức đến nay vẫn luôn mang vẻ trưởng thành, chín chắn, thật hiếm khi thấy con thất thố, nhưng như vậy mới đúng tuổi của nó.


"Ưm, phụ hoàng, em gái đáng yêu lắm đó, hì hì." Chàng nở nụ cười.


"Thế Izatsư, muốn đặt tên em là gì nào?" Pharaong mỉm cười, hỏi cậu con trai nhỏ, khiến chàng lâm vào suy tư.


"Vậy đặt tên em là Asisư, được không phụ hoàng." Chàng nói, chàng không muốn thay đổi tên của Asisư, nhưng chàng sẽ thay đổi số phận của cô ấy, vì bây giờ cô ấy là em gái chàng mà cộng thêm cô ấy vốn cũng không xấu, chẳng qua bị tình yêu che mờ đôi mắt mà thôi.


"Được chứ, vậy bây giờ tiểu công chúa sẽ tên là Asisư." Pharaong cười cười, nhìn cậu con trai khi nghe mình đồng ý liến tươi cười hớn hở, nhưng Pharaong vẫn thấy lo, những đứa con trước đều chết non không biết đứa bé này có sống được không nữa.




P/s: Mình đã trở lại, và lại lặn đi đây vì mình sắp thi rồi, ai chúc mình may mắn và thi tốt đi nào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net