Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Sư Muội mở miệng, ôn nhu vô hại: "A Nhiên, buông tay."

Tam Nguyệt có phần bái phục mà nhìn y, Mặc Nhiên giận dữ trợn mắt, nhưng năm ngón tay run rẩy vẫn theo lời mà buông ra."

"Thú vị." Nói đoạn, Tam Nguyệt ấn một tay lên đỉnh đầu Sư Muội.

Ánh mắt Sư Muội tối lại: "Mặc Nhiên!"

Dứt lời, Mặc Nhiên mạnh mẽ đánh về phía Tam Nguyệt, nàng nhanh chóng rút lại cái tay đang đè lên đỉnh đầu Sư Muội, gật đầu nói: "Thì ra là thế, người yêu nhất, bản thân không giết được, người khác cũng vậy."

Mặc Nhiên dằn lại hai luồng lực đạo đang giằng xé trong đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Sư Muội, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Mặc Nhiên, tuy rằng là ta hao tâm tổn trí biến ngươi thành như hiện tại, nhưng mối hận trong lòng ngươi quả thật là mối hận của ngươi, những nỗi oán thù đó cũng xác thực là oán thù của ngươi. Ngươi không cần biết tột cùng ta muốn làm gì, ngươi chỉ cần làm Đạp Tiên Quân của ngươi là được." Trong giọng Sư Muội có mấy phần thương hại, nhưng y nhìn vào mắt Mặc Nhiên, âm sắc mê hoặc mà nói: "Ngươi chỉ cần nhớ, người ngươi yêu nhất là Sư Muội thì tốt rồi."

Nghe xong, trong mắt Mặc Nhiên giây lát có chút thất thần, nhưng ngay lập tức lại minh ám bất định, mười ngón tay cuộn chặt vào, máu theo kẽ tay nhỏ xuống đất, hắn dường như dùng toàn bộ sức lực để chống lại với những ý niệm được truyền vào rồi đóng sâu trong tim: "Không phải đâu... ta không phải... Vãn Ninh... Vãn Ninh y... ta ------------ "

Lời phía sau rốt cuộc Mặc Nhiên không thể nói ra, Tam Nguyệt ôm đầu gối, ngồi xổm bên người hắn, hỏi thẳng: "Nếu như tận đáy lòng ngươi không bị truyền vào ý niệm ngươi yêu Sư Muội, người ngươi yêu có phải là Sở Vãn Ninh không?"

Mặc Nhiên rung động tại chỗ, ánh mắt mãnh liệt xao động.

"Tuy rằng ta không lấy ra được đóa hoa trong tim ngươi, nhưng có thể ngăn nó thi chú trên một phần của ngươi." Tam Nguyệt ngồi xếp bằng trên đất "Văn Oanh, triệu tới."

Tỳ bà rơi vào trong lòng, hết một khúc nhạc du dương kỳ ảo, Mặc Nhiên triệt để mất đi ý thức mà ngã gục xuống, Tam Nguyệt ngước mắt nói: "Bất Nhiễm."

Mặc Nhiên lại chìm vào trong mộng âm u, hắn mơ đến rất lâu rất lâu về trước, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nói với đứa trẻ còn nhỏ, phải báo ơn, đừng tìm hận. Mơ đến lúc sắp chết, hũ cháo ân công ca ca đưa cho. Mơ đến lần đầu gặp gỡ dưới cây hoa hải đường ở tháp Thông Thiên, mơ đến bình Lê Hoa Bạch giữa biển hoa, mơ đến cùng trú dưới một tán ô, mơ đến đích thân thêu một chiếc khăn tay hải đường để làm lễ bái sư, mơ đến sư tôn của hắn cầm tay hắn một lần lại một lần dạy hắn viết chữ, mơ đến đôi mắt phượng lơ đãng lộ vẻ ôn nhu, những điều đó đều thuộc về hắn, ký ức dịu dàng đẹp đẽ đó, hắn đều nhớ lại rồi.

Vì thế Mặc Nhiên cũng nhớ ra chuyện quan trọng nhất, người hắn yêu nhất thuở ban đầu là Sở Vãn Ninh, không có cái gì mà nếu như không bị bóp méo ý thức thì có phải sẽ là Sở Vãn Ninh không, vốn dĩ chất chứa trong tim hắn chính là nam tử thanh lãnh đó.

Bởi vì yêu y sâu đậm, bởi vì không muốn con người trong sạch ấy phải làm trái với chân tâm mà tay nhuốm đầy máu tươi.

Cho nên hắn mới đứng trước y, làm việc đạo nghĩa quyết không chùn bước, vì người yêu thương mà chắn lại tội ác đó – Bát Khổ Trường Hận Hoa.

Không tiếc dùng sinh mệnh, tôn nghiêm, linh hồn để trả giá, không tiếc rơi vào địa ngục biến thành lệ quỷ, cũng muốn bảo vệ người yêu sâu đậm trong lòng hắn.

Mộng cảnh rối loạn hỗn độn, Sở Vãn Ninh không ngừng đan xen trước mắt hắn, cảnh tượng hạnh phúc, ấm áp hết thảy. Hình ảnh lại đột ngột thay đổi, đến một màn Mặc Nhiên sợ hãi nhất đó, bảy tháng trước, Hồng Liên Thủy Tạ, dưới cây Hải Đường, Sở Vãn Ninh dùng hết đoạn hồn phách cuối cùng, hồi sinh Sư Muội.

Đó là ký ức của mảnh tàn hồn được gọi tới thân thể sống lại của Sư Muội, lúc ấy trong mắt Sở Vãn Ninh đã chứa đầy lệ máu, y nhìn thiếu niên khuynh quốc khuynh thành trước mặt, trái tim sớm đã bị bóp vỡ giẫm nát lúc này cuối cùng có thể hóa thành hạt bụi nhỏ bé như nguyện, nơi nào cũng không còn nữa.

Sở Vãn Ninh nhìn Sư Muội, khẽ giọng lẩm nhẩm: "Sư Minh Tịnh, ta thật sự hy vọng người chết trong lúc Thiên Liệt là ta, là sư tôn không bảo vệ được ngươi, chỉ như vậy thôi, Mặc Nhiên cũng sẽ không sinh hận với ta,... ta cũng không cần bị người mình yêu ngày đêm lăng nhục sống không bằng chết, ở bên tai ta hết lần này đến lần khác nhắc nhở ta rằng ta đã hại chết người hắn yêu nhất đời này, thật là mỉa mai, đáng thương, buồn cười. Vì thế, ngươi trở lại thì ổn rồi, ở bên cạnh hắn thật tốt, để hắn buông xuống thù hận, bỏ đi tàn sát, đây đều là những chuyện ta không làm được..."

Mắt phượng hàm chứa ý cười, Sở Vãn Ninh giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu đồ đệ của y: "Để hắn được toại nguyện, để ta được giải thoát."

Nỗi đau thấu xương xé rách linh hồn, tiếng kêu thảm thiết nghiệt ngã cào nát thần kinh, cảnh tượng xung quanh bắt đầu ầm ầm sụp đổ, Mặc Nhiên ôm đầu gào khóc, đó tựa như cực hình kéo căng lăng trì linh hồn hắn, đó giống như địa ngục vĩnh viễn không chấm dứt.

Tuyệt vọng, sụp đổ, cuồng ma.

Tam Nguyệt trông coi bên giường hắn, thấy hắn sợ hãi kêu lên rồi tỉnh lại, toàn thân mồ hôi lạnh ướt sũng, không nhịn được cũng kinh hoảng một trận: "Ngươi... nhìn thấy cái gì?"

Mặc Nhiên qua hồi lâu mới bình tĩnh lại, nước mắt theo khóe mi trượt xuống, ánh mắt trống rỗng thê lương, phẳng phất như linh hồn đã chết, hắn nói: "Ta đã không ngừng giày vò chết Vãn Ninh – người duy nhất yêu ta trên cõi đời này."

Bát Khổ Trường Hận, sinh sôi hận thù, quên đi ôn tình. Sư Muội muốn đúc hắn thành một lưỡi đao giết chóc sắc bén mất đi nhân tính.

Ý thức đời này yêu nhất Sư Muội đã cắm rễ trong đáy lòng nhiều năm, Bát Khổ Trường Hận tươi đẹp mạnh mẽ nở rộ, không có cách nào nghịch chuyển. Cho dù Mặc Nhiên biết đây là nhận thức đã bị bóp méo, đây là nhận thức khiến hắn ghê tởm đến mức buồn nôn, nhưng Mặc Nhiên lại không thể xuống tay giết chết Sư Muội, cũng không thể để người khác giết y, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho Sư Muội toại nguyện.

Đạp Tiên Quân Mặc Nhiên, triệt để điên cuồng.

Sư Muội cắn chết cũng không chịu nói mục đích của y rốt cuộc là gì, dù sao Mặc Nhiên cũng không thể hại y, giết y. Vì thế Đạp Tiên Quân đem ánh mắt rơi trên người Mộc Yên Ly, Sư Muội có chút dao động trong nháy mắt, Mộc Yên Ly thà chết còn hơn, lớn giọng gào lên bảo Sư Muội không được mềm lòng. Đạp Tiên Quân gật gật đầu, ngồi xuống ghế tôn chủ của Thiên Âm Các.

Hắn không sống tốt, trong lòng hắn đau đớn đến mức chỉ ước gì chết đi ngàn vạn lần, chẳng lẽ sẽ lại để cho các ngươi sống tốt hay sao.

Bát Khổ Trường Hận, vì hận mà sinh trưởng, Sư Muội hoảng hốt nhìn nam nhân con ngươi đen đến u tối ngồi trên, mảnh tàn hồn nơi đáy lòng nam nhân nói cho y biết, Bát Khổ Trường Hận Hoa, điên cuồng sinh sôi trong nháy mắt, vô cùng vô tận, mãnh liệt nở rộ, chẳng những là trong tim, mà còn tan vào máu xương, cắm rễ xuống linh hồn.

Hận ý ngập trời.

Sư Muội không rét mà run, sau đó y nhìn thấy đệ tử Thiên Âm Các từng người bị kéo đến trước mặt Mộc Yên Ly, từng người bị giết đi, máu tươi bắn lên mặt Mộc Yên Ly, thi thể ngã lăn bên chân, để nàng ta được đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng cầu xin cùng cầu cứu của chúng đệ tử. Thiên Âm Các nội trong một ngày đã nhuộm thành địa ngục biển máu, đầu người chết thê thảm rơi đầy đất, nhưng Mộc Yên Ly sống chết vẫn cắn môi, giữ mồm giữ miệng kín như bưng.

Đạp Tiên Quân ngồi trên từ đầu đến cuối vẫn vuốt ve chiếc hộp gấm trong lòng, dịu dàng thấp giọng thì thầm gì đó, phẳng phất như nói lời yêu thân thương nhất với ái nhân, lại giống như địa ngục trần gian phía dưới không liên quan gì tới hắn.

Cuối cùng có một nữ nhân biết chuyện mở miệng, nàng che chở đứa trẻ ở trong lòng sắp bị đem giết, khàn giọng cạn sức mà gào: "Y là Hoa Bích Nam!!"

Đạp Tiên Quân giơ tay, tỏ ý không cần xuống tay giết đôi mẫu tử này, hắn hỏi: "Mục đích của y là gì?"

"Ta không biết!! Ta không biết!!" Nữ nhân sống chết che chở đứa trẻ trong lòng "Hoa tông sư là người tốt, y chỉ là muốn bảo hộ tộc nhân bọn ta, y không có giết người, vì sao ngươi lại đối xử với bọn ta như vậy?"

"Y không giết người? Ha ha ha ha ha ha!!" Đạp Tiên Quân điên cuồng cười một trận, toàn bộ người trong điện đều run rẩy không thôi bò sấp trên đất, nghe hắn cuối cùng cũng cười đủ rồi, con ngươi đỏ au đầy là tơ máu phẫn nộ nói: "Y là người tốt! Y không nhuốm máu tươi! Đó là bởi vì y đẩy hết những giết chóc và tội ác cho bổn tọa rồi!! Hay cho một Hoa tông sư trong sạch không tì vết!! Ha ha ha ha ha..."

"Tộc nhân..." Đạp Tiên Quân lại ngừng cười, trong con mắt điên cuồng đầy sự tàn bạo, "Các ngươi, là tộc gì?"

Nữ nhân run lẩy bẩy, ôm lấy đứa bé không ngừng co rúm lại, run người nói: "Điệp Cốt... Mỹ Nhân Tịch..."

"Vậy tột cùng là y muốn làm cái gì?"

"Ta không biết, ta thật sự không biết! Cầu xin ngươi, buông tha cho ta và con ta! Tha cho chúng ta đi!!" Nữ nhân sợ hãi dập đầu, liên tục dập xuống giữa đại điện đầy máu tươi.

Đạp Tiên Quân thở dài một hơi, phất phất tay, ra lệnh ngoại trừ Sư Muội, hoặc nói là ngoài Hoa Bích Nam và Mộc Yên Ly ra còn lại đều kéo xuống, Đạp Tiên Quân cẩn thận bỏ hộp gấm trong lòng vào ngực, một bước bước xuống ghế chủ vị, đi đến trước mặt Mộc Yên Ly: "Người của Thiên Âm Các ta đã giết không ít rồi, khúc dạo đầu cũng nên hạ màn thôi, chúng ta, đến xem đoạn cao trào đi."

"Ngươi... ngươi muốn làm gì!! Ngươi còn muốn làm gì nữa!!"

Mộc Yên Ly kêu lên the thé, Đạp Tiên Quân thấy được trong mắt nàng ta là sự suy sụp và nỗi tuyệt vọng quen thuộc, hắn hưng phấn không thôi, hài lòng cực kỳ.

"Đừng sợ, không phải chuyện gì đáng sợ đâu, là thứ ngươi quen thuộc nhất, thân thiết nhất, nước tố tội, sau khi uống vào ý thức mê man, sẽ thẳng thắn nói ra tất cả, là thứ mà Thiên Âm Các các ngươi lấy làm kiêu ngạo nhất."

*Nước tố tội: nước kể ra tội nghiệt.

Mộc Yên Ly tròn đôi mắt hạnh, sắc mặt như đất, nàng ta quẫn bách giãy giụa muốn lui về phía sau, muốn trốn chạy khỏi tất cả mọi chuyện trước mắt, nàng ta để Hoa Bích Nam dùng nước tố tội, dùng Thiên Âm Các làm xằng làm bậy, nàng ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thiên đạo luân hồi. Đạp Tiên Quân không có cho nàng ta thời gian buồn thu thương xuân, hạ lệnh túm tóc sau đầu nàng ta, thô bạo rót nước tố tội vào miệng.

Nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Đạp Tiên Quân như ác quỷ địa ngục, Hoa Bích Nam lần đầu tiên trong đời đối mặt với Đạp Tiên Quân mà y tạo ra cảm thấy lòng run tâm hoảng, vị Tu la dữ tợn này sớm đã không còn chịu sự khống chế của y nữa.

Ý thức của Mộc Yên Ly rất mạnh mẽ, nếu như trực tiếp dốc nước tố tội cho nàng ta, sợ là rất khó làm cho nàng ta mở miệng, nhưng Đạp Tiên Quân trước mặt gần như đã giết sạch cả Thiên Âm Các, ý chí nàng ta run rẩy đối mặt với tình huống sụp đổ, chẳng bao lâu thì không giằng co nổi với sức mạnh của nước tố tội, khai ra mưu tính của Hoa Bích Nam: y có ý định mang tộc nhân Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch quay về Ma giới.

"Quay về Ma giới quả thật như là chuyện kể đêm khuya*, loại chuyện xé rách thời không này..." Tam Nguyệt đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Mặc Nhiên, đây là nam nhân đối với cờ Trân Lung - một trong ba đại cấm thuật – nắm rõ như bàn tay "Ngươi... trước khi Sở Vãn Ninh hồi sinh Sư Muội... ngươi... đã làm gì?"

*Chuyện kể đêm khuya: gốc là "thiên phương dạ đàm", ý chỉ những điều kỳ lạ hoang đường, không có thật, từ này bắt nguồn từ truyện Nghìn lẻ một đêm.

Mặc Nhiên khép lại đôi mắt chứa đầy hối hận cùng bi thương, khàn giọng nói: "Ta nói ta muốn làm Sư Muội sống lại, nhưng ta không tu được thuật trùng sinh, cho nên... ta muốn..."

Tam Nguyệt thay Mặc Nhiên nói ra lời hắn không thể nói tiếp: "Cho nên ngươi muốn tu Thời Không Sinh Tử Môn."

"...Phải."

"Lúc đó Sở Vãn Ninh nói gì?"

"Y nói..." Mặc Nhiên cắn môi, nén lại sự hối hận đến mức muốn đem chính mình ra róc xương lóc thịt dưới đáy lòng nói "Xé rách hồng trần, thiên đạo bất dung, đến lúc trời phạt, tất cả sẽ trở về thuở hồng hoang."

"Dù cho như thế, ngươi vẫn nói với Sở Vãn Ninh, ngươi muốn mang Sư Muội trở về bên ngươi à?"

"... Phải." Tựa hồ như không chịu nổi nỗi đau xót trong lòng, Mặc Nhiên thống khổ cuộn người lại, mặt úp vào lòng bàn tay, "Ta còn nói y... nói y ác độc, nói y nguyền rủa Sư Muội không thể trở về trần thế, nói y không xứng với ba vái bái sư của Sư Muội, nói y uổng phí làm người..."

"Nói hay lắm." Tam Nguyệt vỗ tay, "Cho nên Sở Vãn Ninh vì không để cho ngươi sai càng thêm sai, không để cho cả hồng trần bị ngươi hủy diệt, y vắt não suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra pháp thuật đắp thân gọi hồn Viêm Đế Thần Mộc mang bên mình, không tiếc dùng bản thân trả giá, thảo nào y nói với ngươi, 'như ngươi mong muốn'."

Mặc Nhiên thở hổn hển, thống khổ trầm giọng gầm lên: "Đủ rồi! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!!"

Lúc này Tam Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được, thế nào là 'không ngừng giày vò chết người duy nhất yêu ta'.


--------------------------------------------------------

IBSatoh:  Vậy là chỉ còn một phần nữa là kết thúc rồi. Mình sẽ cố gắng hoàn thành xong sớm. Và tiếp tục sửa lại các lỗi về từ ngữ của từng phần!! ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net