Chap 6: Bắt tay thành bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Muốn hỏi gì thì hỏi đi

Esther lạnh lùng nói

- Cái này thì... Cô có sao không?

Isis ái ngại nhìn Esther hỏi. Lúc nãy nàng ta uống cạn cả tách trà độc. Không biết có sao không nữa

- Đừng lo, cơ thể ta, không chỗ nào là không có độc. Đã miễn nhiễm

- Vậy ư?

- Không tin sao. Hay ta cho ngươi uống thử máu ta xem thế nào nhé

Giọng Esther không khách sáo cũng không câu nệ vang lên. Isis liền điên cuồng lắc đầu, nàng đâu có ngu

- À, ta muốn hỏi ngươi vài việc. Ta nghĩ ngươi sẽ biết

- Cứ nói

Isis nhanh chóng kể "hành trình" xuyên không của mình, còn Esther thì chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại nghịch tóc của bản thân. Cuối cùng Esther chốt lại một câu

- Vậy là cô vừa tốt nghiệp xong, trên đường trở về nhà thì bị xe đụng, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây?

Isis gật đầu

- Vậy tôi hiểu rồi. Mà tên thật của cô là gì để tôi tiện xưng hô

Isis im lặng, cũng lâu rồi không ai gọi nàng bằng cái tên ở hiện đại. Cố gắng lục lại trong kí ức, nàng trả lời hai chữ

- Thiên Hạ

Esther giật mình rồi lại cười hiền

- Trùng hợp nhỉ. Tôi là Thiên Vô Chi Ngọc, bạn thân tôi là Hạ Hữu Chi Linh. Tên cô là kết hợp họ của chúng tôi

Thiên Hạ có chút bất ngờ, đáp lại

- Thiên Vô Chi Ngọc. Hạ Hữu Chi Linh. Nghe như một bài thơ nhỉ?

Esther cười trừ. Cái tên sến súa ấy là do hai "ông già nhà" đặt. Nàng bất lực

- Được rồi, trở về vấn đề chính thôi. Tôi muốn hỏi cô vài điều. Khi chết cô có thấy đau đớn không?

Thiên Hạ lắc đầu. Ánh mắt Esther phức tạp

- Rơi vào hố thời không à? Thật không biết là do cô may mắn hay xui xẻo nữa, Thiên Hạ à!

- Là sao?

- Cô hãy tưởng tượng thế giới mà cô thấy được là trên mặt đất. Còn những không gian kì dị không thấy được là dưới mặt đất. Cô rơi vào hố thời không tức là cô rơi vào một cái hố trên mặt đất và cô bị đưa vào một căn hầm nhiều lối đi. Coi như linh hồn cô may mắn thoát khỏi căn hầm đó và lên mặt đất bằng một miệng hố ở một nơi khác rồi nhập vào thân thể này. Có lẽ bản thể của cô vẫn còn ở lại trong căn hầm ấy

Esther từ từ giải thích

- Nó hơi khó hiểu nhỉ?

Esther lại bắt đầu vắt óc tìm cách giải thích khác. Bỗng cô lại nhớ đến một cuốn truyện

- Cô có biết Doraemon không?

- Biết

Ai ở thời đại của Thiên Hạ mà không biết cuốn truyện đình đám ấy chắc bất hạnh lắm

- Vậy cô cứ xem như hố thời không là hộc bàn có cỗ máy thời gian của Nobita đi

Thiên Hạ bắt đầu tưởng tượng kết hợp hai lời giải thích của Esther. Nàng cũng hiểu chút chút

- Vậy làm sao tôi có thể lấy lại bản thể của mình?

- Việc này...

Esther hơi nheo con mắt. Việc này rõ khó

- Thật sự không gian bên trong hố thời không rất rộng lớn, căn bản là không thể tìm đồ. Hơn nữa nếu không rành đường sẽ đi lạc và không thoát ra được đâu

Hố thời không...

Ở thế giới của Esther, nó là phương tiện để đi từ hành tinh này đến hành tinh khác nhanh chóng. Esther đến đây cũng bằng hố thời không. Nhưng khi trở về, nàng và Lyted sẽ đào một cổng thời không để về vì... thế giới này rất rất rất khó để tìm một hố thời không

Nó di chuyển khắp nơi nên không dễ gì bắt được. Mà muốn cưỡng chế nó ở một nơi rất hao năng lượng và công lực.

Cô gái trước mặt Esther hẳn cũng may mắn lắm khi rơi vào và thoát ra an toàn

- Thật là không còn cách nào?

Giọng Thiên Hạ có chút buồn. Esther đành phải an ủi một chút

- Thay vì tìm cách trở về, tôi thấy cô nên an phận ở đây. Thâu tóm binh quyền, hưởng thụ quyền lực, giàu có thì hơn. Dù gì bây giờ cô cũng là nữ hoàng mà. Cứ tiếp tục sống dưới danh phận của Isis đi

- Ừ, có lẽ là cách cuối rồi

Thiên Hạ lại càng buồn hơn. Nhưng Esther bỗng nở một nụ cười tinh mãnh

- Hay bắt tay với tôi. Tôi sẽ giúp cô lưu danh ngàn đời đến thời đại của cô

Thiên Hạ nghe xong câu ấy cùng nở nụ cười quái dị

- Được! Dù gì tôi cũng là người hiện đại. Gây loạn khắp nơi, đem Ai Cập thành cường quốc không khó

- Nhưng còn em trai cô

Isis sực nhớ, Memphis cũng là hoàng đế a. Nàng đâu thể toàn quyền được

- Vậy thì phân Thượng-Hạ

- Quả là ý hay!

Hai con "rắn độc" tiếp tục bàn tán về kế hoạch và chính trị trên con đường đưa Hạ Ai Cập thành cường quốc. Sau một hồi sôi nổi thì Esther gợi ý đi dạo đổi gió. Nói nhiều cũng mỏi miệng, thay vì đó làm việc thiết thực hơn.

----***----

- Nữ hoàng, lúc nãy thần nghe ở điện của người có kẻ hạ độc. Không biết người có sao không?

Hai cô gái đang đi dạo thì bắt gặp tướng quân Minue lo lắng hỏi thăm

- Nhờ nữ thần chúc phúc, ta không sao. Pharaon đâu?

- Thưa nữ hoàng, hoàng đế đã đi từ sớm, có lẽ cũng đã về

Minue chưa dứt lời thì đã nghe tiếng Memphis

Một tay kéo Carol, một tay vui vẻ chào Isis vui vẻ nói

- Chị! Ta đã bắt lại được con nô lệ hôm qua. Chị thấy sao?

Carol đang vùng vẫy bỗng thấy Esther thì nháo nhào lên, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Memphis chạy đến bên nàng

- Esther, cứu tôi với

Tâm trạng Esther đang nổi điên lên. Hôm qua nàng đã "hy sinh" lọ thuốc quý hiếm của nàng để giúp Carol chạy trốn mà bây giờ lại bị bắt lại. Rõ ràng là không coi nàng ra gì. Esther vẫn chưa phản ứng gì thì Isis đã giúp nàng

- Tên nô lệ vô lễ, dám gọi tên nữ thần. Ari, đánh

Ari - nữ hầu thân cận của Isis làm theo. Carol bị đánh đỏ cả một bên má ngã xuống dưới chân hai cô gái thanh cao. Nếu bình thường thì ai cũng thấy tội nghiệp cho Carol nhưng hiện tại thì khác hoàn toàn. Ai cũng khinh bỉ nhìn Carol, còn so sánh cô không bằng một phần nhỏ Esther.

-  Chị! Ả là con mồi của ta

- Vậy ngươi muốn các vị thần nổi giận à? Để một con nô lệ xúc phạm đến nữ thần

- Ta...

Memphis cứng họng. Chính xác là không thể cãi lại một lời nào

Esther và Isis kết hợp lại quả là một cặp bài trùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net