Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời xanh, mây trắng, nắng đẹp, không khí trong lành. Đây là một ngày hoàn hảo để tập luyện. Dạo này đọc sách rất nhiều, đến lúc phải thực hành rồi.

Hiếm khi có một ngày thảnh thơi như vậy nên nhất định phải tận dụng. Hanako lấy một vài quyển sách mà Shanks vừa mua cho, đem theo bento mà Benn làm cùng với một thanh kiếm tre. Cô quyết định hôm nay mình sẽ lên rừng, chắc cô sẽ về hơi trễ nên đã báo cho cha ngốc mình biết.

Hanako với tâm trạng háo hức tung tăng tiến về phía khu rừng mà quên mất sự kiện quan trọng trong truyện.

Đi một hồi mới tới khu rừng, Hanako đi sâu vào hơn và đến một khoảng đất có ánh sáng nhiều nhất. Hôm nay cô sẽ luyện tập tạo những hình thù đơn giản nhất, sau đó mới tới hình phức tạp hơn.

Tạm để cái balo sang một bên, Hanako bước vào giữa khu đất, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Cô làm động tác xòe hai bàn tay ra trước ngực, hít thật sâu rồi bắt đầu hình dung ra biểu tượng của băng Tóc Đỏ.

Viên đá quý bắt đầu hình thành rồi biến dạng trên bàn tay cô, sau một hồi mới thành một cái đầu lâu có 3 vết sẹo và hai thanh kiếm thanh thế cho hai khúc xương.

Hanako mệt mỏi ngồi xuống cầm thành quả của mình. Ân, không tệ. Tuy hơi nhỏ nhưng cũng được. Cái này tặng cho cha vậy.

Hanako ôm đầu, xoa bóp trán mình cho tỉnh táo một chút. Việc này thật sự rất khó khăn cho cô. Mới tạo xong thôi mà não cô như muốn nổ tung. Ôi đau đầu quá đi mất!

Đúng là tốn sức thật, tạo đá quý thì dễ, nhưng tạo hình cho nó mới gọi là khó. Đơn giản là bởi cấu trúc của các loại đá quý khác nhau nên tùy theo mức độ liên kết cấu trúc của chúng.

Biểu tượng của băng Tóc Đỏ được tạo bằng kim cương hoàn toàn. Kim cương là đá quý cứng nhất, cũng là đá quý khó tạo ra nhất bởi tính liên kết bền của nó.

Trung bình cô chỉ có thể tạo ra tối đa là 5 viên, nếu kích cỡ nhỏ hơn bàn tay cô thì 6 viên, còn lớn hơn thì chắc tầm 3 viên là cùng. Nếu còn nhỏ hơn, cỡ như hạt đậu thì vô số.

Trong lúc cô tạo hình cần phải tập trung tinh thần đến mức cao độ nhất, như vậy mới có thể duy trì được hình dáng của nó.

Cô chọn kim cương bởi tính năng khó kiểm soát và sự bền bỉ của nó. Kim cương là đá quý hoàn hảo nhất nên cô sẽ tập trung sâu hơn vào nó. Rồi sẽ có một ngày cô sẽ hành thạo việc tạo hình này.

Hanako hăng máu tiếp tục tập luyện cho tới lúc chiều tối. Khi trở về thuyền, không khí xung quanh có chút khác thường, lòng chợt bất an.

Hỏi Shanks đang ở đâu thì mọi người đều im lặng, cô đột nhiên biến sắt vội vã chạy vào phòng của Shanks thì thấy Benn đang thay băng cho hắn.

Cánh tay của Shanks đã bị cắn mất, do cứu Luffy khỏi con Vua biển mà người cha ngốc của cô mất đi cánh tay.

Máu chảy rất nhiều, cơ hồ thấm đỏ cả băng, Shanks thì trong tình trạng mê mang do mất máu quá nhiều. Trái tim Hanako run lên, cả người cơ hồ đều không ngừng run rẩy mà bước lại gần.

Shanks thấy con gái mình trở về mỉm cười yếu ớt, vươn tay xoa mái tóc cô, Hanako ôm lấy bàn tay của hắn áp vào má mà rơi nước mắt. Nước mắt cô rơi xuống hóa thành pha lê, từng giọt một rơi xuống rồi cuối cùng là nức nở.

Sao cô có thể quên được việc quan trọng này, đáng lẽ ra cô nên ở bên cạnh Luffy để ngăn chuyện này xảy ra. Như vậy Shanks sẽ không mất đi cánh tay, sẽ không phải chịu đau đớn như vậy.

Benn băng lại vết thương cho Shanks xong, nhìn Hanako nức nở mà thấy đau lòng. Anh hiểu cảm giác của cô, nhìn người thân mình trong tình trạng này ai mà không đau xót.

Sống chung với nhau hai năm, Hanako dần coi Shanks như cha ruột của mình, tuy nhiều lúc càu nhàu hắn nhưng thực chất cô thương hắn bao giờ hết.

Đối với cô Shanks là người đã cứu sống mình, là người luôn tìm cách chọc cho cô cười khi cô phiền lòng về quá khứ. Cũng là người đầu tiên cho cô cái gọi là hơi ấm gia đình.

Hanako cứ nức nở mãi rồi cuối cùng thiếp bên cạnh Shanks, tay cô vẫn ôm chặt lấy tay hắn không buông, Benn chỉ còn cách lấy chăn đắp cho cô rồi đóng cửa nhẹ nhàng mà bước ra ngoài.

Sau sự kiện này Hanako liền bám dính lấy Shanks Không rời nửa bước, thay băng cho Shanks là nhiệm vụ của Benn, còn Hanako thì có nhiệm vụ đút ăn và canh chừng Shanks uống thuốc đều đặn. Và trong khoảng thời gian đó cô không cho Shanks đụng tới rượu, dù chỉ là một giọt.

Shanks tuy hơi bất mãn vì không được phép uống rược trong lúc bị thương, nhưng hắn thực hài lòng mà tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt từ con gái cưng.

Ân, bộ dạng của Hanako-chan lúc khóc khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn mới xác định được con gái hắn thật sự yêu thương hắn nha. Con gái cưng của hắn đúng là đáng yêu, xinh đẹp đến mức hắn không dám cho cô ra ngoài luôn.

Nếu Hanako mà đọc được suy nghĩ của Shanks lúc này thì mọi lo lắng của cô sẽ bay hết đi và tặng kèm là một cú đá đầy thân thương từ cô. May mắn vì đó chỉ là nếu thôi.

Shanks dưỡng thương vài hôm rồi chuẩn bị ra khơi lần nữa, lần này là sẽ đi tới biển Bắc. Nhưng có một số việc đã thay đổi.

Trước khi rời đi, tuy Shanks vẫn không cho Luffy đi cùng, nhưng hắn đã trao lại cho Luffy chiếc mũ rơm và hứa với nhau sẽ trả lại khi Luffy trở thành Vua hải tặc.

Và còn một việc nữa, Shanks đã để cô ở lại đây sống với Luffy, vì chuyến đi lần này rất nguy hiểm, hắn không muốn cô gặp phải chuyện không hay.

Tưởng chừng cô sẽ tức giận trước quyến định của hắn nhưng không. Cô chỉ cười, lắc đầu nói rằng bản thân cô còn quá yếu để có thể cùng đồng hành với mọi người, cho nên cô không hề cảm thấy tức giận trước quyết định của cha mình.

Điều duy nhất là cô chỉ lo sức khỏe của Shanks mà thôi, trước khi Shanks rời đi, Hanako đã đưa cho hắn hai viên kim cương mà cô tạo ra.

Một là viên là biểu tượng của băng Tóc Đỏ, viên còn lại là hình giọt nước màu xanh của đại dương. Viên kim cương này giống với màu mắt của Hanako.

"Cái này là..."

"Là kim cương mà con tạo ra đấy. Đẹp không?"

"Nó rất đẹp, giống như đôi mắt của con vậy Hanako"

"Cha hãy mang nó theo bên mình nhé, nó sẽ bảo vệ cha đấy. Còn có, giữ gìn sức khỏe khi con không ở bên cạnh, cha ngốc."Hanako lấy ra 1 sợi tóc của mình, luồn sợi tóc qua viên kim cương rồi đeo lên cổ Shanks.

"Cảm ơn con Hanako, cha sẽ giữ gìn nó thật tốt. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé con gái. Ta yêu con, Hanako" Shanks hôn lên má cô.

"Con cũng yêu cha"Hanako trao nụ hôn lên trán của Shanks, mỉm cười tạm biệt hắn.

"Chăm sóc sức khỏe cho tốt, Nhóc con!"Benn vẫn như cũ, ôn nhu xoa mái tóc cô đầy dịu dàng.

"Chú cũng vậy. Tạm biệt" Hanako cũng hôn tạm biệt Benn.

"Xong chưa vậy thuyền trưởng, cả thuyền phó nữa? Đừng có lề mề, nhanh lên đi"

"Nè nè ngươi đang ghen tỵ với thuyền trưởng và thuyền phó vì được tiểu công chúa hôn tạm biệt à? Chết tiệt, ta sẽ không thừa nhận bản thân đang ghen tỵ đâu. Oi! Hai người nhanh lên tàu đê!!!"

"Tiểu công chúa ơi, tôi nữa, tôi cũng muốn được hô...Á Benn-san mau bỏ súng xuống, tôi nói đùa thôi mà!"

Hanako bật cười, tặng họ một nụ hôn gió tạm biệt, dân làng cũng ra tiễn mọi người ra khơi.

Cô vẫn nhìn chăm chăm vào bóng dáng con thuyền, cho tới khi mất dạng mới rời đi. Cô đi tìm Luffy, gặp cậu nhóc đang ngồi ăn trong quán rượu.

"Luffy này, từ giờ chị sẽ sống cùng em đấy, cho nên, từ hôm nay cùng chiếu cố nhau nhé" Hanako đi lại chổ Luffy, ngồi xuống bên cạnh, xoa mái tóc của cậu, cậu nhóc liền bật cười ôm chầm lấy cô.

"Dạ onee-chan!" Luffy rất vui khi biết Hana nee-chan sẽ ở cùng cậu.

Luffy rất thích cô, từ lúc gặp nhau cậu luôn bám dính lấy cô không rời. Cậu cực thích nee-chan bởi nee-chan rất tốt với cậu, còn rất mạnh và ngầu nữa.

Hanako thường dẫn Luffy đi lên rừng chơi và xem cô luyện tập, hay nấu ăn cho cậu, cũng hay tức giận nếu Luffy không cản thận bị thương. Hanako rất thương Luffy, và cô cũng tận hưởng cảm giác em trai ỷ lại mình.

Ở cùng với Hanako Luffy mới biết, ngoài mặt ngoan hiền ra thì cô rất đáng sợ. Đám tàn dư của bọn sơn tặc lúc trước đã bị cô ghé hỏi thăm một lượt.

Và từ đó không còn ai dám gây rối ở ngôi làng này nữa.

Cuộc sống tưởng chừng sẽ bình yên mà trôi qua, cho tới một ngày....

Một chiếc thuyền hải quân cập bến đến ngôi làng, Hanako như thường lệ đọc sách vừa mượn từ thư viện, Luffy thì ngồi yên ăn bánh ngọt mà cô đặc biệt làm cho cậu nhóc. Cậu nhóc ăn ngon đến mức híp con mắt lại như mèo con vậy, cưng chết mất!

"Luffy! Ông nội tới thăm cháu này" Một ông già mặc đồ hải quân đạp cửa bước vào. Hanako rời mắt khỏi quyển sách, nhìn cái con người vừa mới bước vào liền lấy sách che mặt mình lui ra xa.

Là ông nội của Luffy-Phó đô đốc Garp. Đm! Hôm nay quên đeo mặt nạ rồi!

Hanako lén lút đánh giá ông nội Garp. Ặc! Già mà đô con kinh! Còn khỏe chán ra, đúng là hải quân có khác!

Garp vừa làm xong nhiệm vụ, tiện đường tới thăm cháu trai của ông. Garp luôn có một ước mơ, đó là nhìn thằng cháu mình trở thành một hải quân hùng mạnh. Cho nên hôm nay ông sẽ huấn luyện nó để nó nối bước theo ông, thành một hải quân tài giỏi.

"Yo ông nội" Luffy vừa ăn vừa chào Garp mà không để ý gân xanh của ông đã nổi lên.

"Kính ngữ đâu hả thằng nhóc kia?"vừa mới gặp thôi mà Garp đã trao cho Luffy cú đấm yêu thương của ông. Đm! Tội thằng bé thật!

Hanako hãi hùng lùi ra xa vài bước, cố gắng giảm độ tồn tại của mình tới mức thấp nhất.

"Ui da! Ông nội làm cái gì vậy? Sao lại đánh cháu chứ"Luffy ôm cái cục u trên đầu mà khóc lóc.

"Luffy cháu nghe đây. Từ hôm nay ông sẽ huấn luyện cháu thành một hải quân tài giỏi."Garp lại hạ lên đầu Luffy thêm một cú nữa.

"Không muốn! Cháu chỉ muốn làm hải tặc thôi, và tương lai cháu sẽ trở thành Vua hải tặc. Cháu đã hứa với chú Shanks rồi" Luffy bất bình gân cổ lên cãi lại.

Hanako muốn chạy luôn ra khỏi quán khi nghe Luffy nói xong. Em à! Đừng chọc tổ kiến lửa chứ! Chết cả lũ mất!

Garp có nghe qua trưởng làng kể lại nên biết, gân xanh lại nổi lên, ông tức giận thêm mấy cú cho Luffy nữa. Đúng là sai lầm mà, ông không nên để thằng bé ở ngôi làng này, giờ thì hay rồi.

Bồi cho Luffy vài cú xong, ông mới để ý cô bé ngồi bên cạnh Luffy.

"Nè nhóc, ngươi tên gì? Ta chưa từng thấy nhóc ở ngôi làng này? Nhóc từ đâu tới?" Hanako nghe Garp hỏi mém chút nữa là vứt luôn quyển sách.

"Chị ấy tên Hanako, chị ấy mồ côi và được chú Shanks cứu từ một hòn đảo hoang đấy ông nội." Luffy nhanh miệng trả lời thay cô, may mắn là cậu không có nói cô là con gái của Shanks, nếu không...hahaha....mạng cô khó giữ lắm.

"Mồ côi sao? Vậy nhóc có muốn làm cháu gái của ta không?" Garp rất có thiện cảm với đứa trẻ này, bề ngoài sáng sủa xinh đẹp thông minh, mới còn nhỏ mà đã có khí chất như vậy, đứa trẻ này nhất định là một nhân tài trong tương lai.

"Dạ vâng ?Ông vừa nói gì ạ?" Hanako nghi hoặc ngoáy lỗ tai, hình như tai mình có vấn đề thì phải? Cháu gái Garp? Mình á?

"Từ nay cháu sẽ là cháu gái của ta, như thế nào? Không đồng ý?" Garp lườm cô khiến mồ hôi hột thi nhau chảy xuống, cô vội lắc đầu bảo mình không có ý kiến.

Cô đẹp nhưng cô không ngu, có ý kiến để ăn cú đấm yêu thương từ ông à! Không nhé, con còn yêu đời lắm!

Garp vui vẻ cười haha, trong khi đó Hanako ủ rủi như xác chết. Xong dòi! Cuộc sống vất vả đã tới rồi! Ôi, mau trả khoảng thời gian bình yên lại cho cô huhuhu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net