Hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần cuối năm, đô thành nhộn nhịp hẳn lên. Dán câu đối xuân, quét dọn nhà cửa, mua đồ tết..., nhưng điều này không ngăn được những lời bàn tán xôn xao của người dân trong thành.

"Ngươi đã nghe chưa, đương kim thánh thượng, muốn cử hành đại hôn vào mồng ba tết."

"Ta đã nghe nói rồi, cũng không biết là cô nương nhà ai lại có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng."

"Thật sự là may mắn..., nghe nói nàng ta cùng thánh thượng trải qua tất cả phong ba, không rời nửa bước đó."

"Nữ tử may mắn" Cố đại soái đi ngang qua bất đắc dĩ cười cười, hôm nay hắn vốn muốn đi tản bộ buổi sáng để hòa mình vào không khí vui tươi rộn ràng đón năm mới của bá tánh, nhưng vẫn là nghe thấy đầy tai tiếng bàn tán về hôn sự của Trường Canh.

Một đêm mấy ngày trước, sau khi hai người xong việc, Trường Canh đưa ra đề nghị kết hôn với Cố Quân, lúc ấy Cố Quân vừa bị làm đến mệt nhoài đang ngái ngủ, không nghĩ kỹ, tưởng rằng đây là hôn lễ đơn giản bình thường như dân chúng lập gia đình, vậy là liền đồng ý.

Ngày hôm sau, Cố Quân đương nhiên là không cách nào vào triều sớm, chưa đến giữa trưa đã bị Thẩm Dịch túm lấy, Thẩm Dịch nói cho hắn biết Trường Canh tại buổi triều sớm tuyên bố hôn sự của mình, hắn mới phản ứng lại, tiểu tử này là muốn tuyên bố quan hệ giữa mình và hắn với người trong thiên hạ...

Cố Quân đêm đó dùng lời lẽ uyển chuyển giải thích với Trường Canh rằng chính mình không muốn phô trương, lãng phí như vậy, nhưng Trường Canh nhất quyết muốn làm, Cố Quân cùng y tranh cãi một hồi, y liền bày ra bộ dáng ủy khuất, Cố Quân đành phải đầu hàng đáp ứng.

"Ôi chao, ngươi lúc ấy tại sao nhất nhất không đồng ý với hắn...?" Cố Quân cùng Thẩm Dịch cùng nhau đi dạo trên phố, Thẩm Dịch hích hích bả vai hắn, hỏi.

"Ngươi ngốc à..., hắn là hoàng thượng, lấy hoàng hậu lại chính là nghĩa phụ hắn, ta thì không sao, ngược lại chính là chịu không được người khác nói hắn." Cố Quân cầm cây sáo gõ lên đầu Thẩm Dịch, nói.

"Đúng vậy, ta thì không nói, nhưng hắn ngày đêm vì nước vất vả, lại bởi vì việc này mà để cho người trong thiên hạ đàm tiếu ra vào, thật sự không nên......" Cố Quân nghĩ vậy, lại thở dài, tiếp tục đi về phía Hầu phủ.

Càng tới gần tết âm lịch, Cố Quân lại càng lo lắng. Mỗi ngày lời nói lại ít đi, cũng không trêu chọc Thẩm Dịch suốt ngày nữa, sáo cầm trong tay cũng không thèm luyện. Vào ban ngày thấy Trường Canh là trốn, đêm đến lấy cớ luyện binh đến giờ hợi mới về. Cố Quân không biết đối mặt với Trường Canh để nói ra lý do cự tuyệt như thế nào, bản thân hắn không đành lòng nhìn thấy y đau khổ, liền dứt khoát lựa chọn trốn tránh.

Thế nhưng Cố Quân trốn tránh Trường Canh được đến ngày thứ ba, buổi sáng ngày hôm ấy hắn đang ngồi ngây người uống trà trước sân, vừa đúng lúc bị Trường Canh bắt được.

"Cố Tử Hi! Vì sao lại trốn tránh ta!" Trường Canh nắm chặt cổ tay Cố Quân, sợ hắn lại trốn.

"Ôi đau, buông tay buông tay."

"Không buông! Người nói cho ta biết trước đã, vì sao lại trốn ta!"

"Tiểu tử ngươi quát nghĩa phụ ngươi cái gì chứ, ta nào có trốn ngươi."

"Nào có? À, mấy ngày hôm trước trông thấy ta là co giò bỏ chạy, hàng đêm viện cớ luyện binh muộn mới về, hôm nay trên buổi triều sáng ta gọi người ở lại, người đâu?"

"Có việc có việc mà, cái đó, Thẩm Dịch hắn kêu ta cùng hắn đi xem bố trí phòng thủ biên thành, lúc ấy vừa thấy ngươi đang lo nghĩ đến việc này, cho nên tiện đi luôn..."

"Diễn, tiếp tục diễn đi, sáng nay ta mới hỏi Thẩm Dịch."

Trường Canh nhìn chằm chằm Cố Quân, trong lúc Cố Quân đang nghĩ một cái cớ khác, y đã cầm lấy cánh tay Cố Quân kéo đến lồng ngực của mình, từ phía sau lưng ôm hắn, cằm đặt lên vai Cố Quân.

"Tử Hi, người có phải là ... căng thẳng hay không." Trường Canh ghé vào bên tai Cố Quân nói.

"Nực cười, ta đường đường là An Định Hầu đại tướng quân Tây Bắc, ta từng sợ cái gì, làm sao phải sợ..."

"Làm sao phải sợ cái gì?"

"Không có gì."

Cố Quân không muốn nói, Trường Canh tự nhiên cũng sẽ không truy hỏi nữa.

"Được rồi, vậy Tử Hi không được trốn ta nữa." Trường Canh hôn lên gáy Cố Quân.

"Ừ."

Mãi cho đến giao thừa, Trường Canh vẫn bận bịu loay hoay chân không chạm đất. Không chỉ phê duyệt những báo cáo về tình hình ở các nơi trong năm vừa qua mà còn bận chuẩn bị cho đại hôn vào mồng ba tết. Cố Quân cũng không nhàn rỗi, cũng tham gia vào kế hoạch chuẩn bị hôn lễ. Hắn nghĩ, Trường Canh cẩn thận từng li từng tí như thế, cũng là do quá mong đợi ngày này, thôi thì mặc cho người ta bàn tán thế nào cũng được.

Ngoại trừ việc đem đại hôn chiếu cáo toàn thiên hạ, hai người cũng chuẩn bị tổ chức yến tiệc trong hoàng cung. Cố Quân nắm tay Trường Canh viết một vài chiếc thiệp mời, do chim gỗ Lâm Uyên các đưa đi.

Đêm trừ tịch (đêm 30), Trường Canh không để cho ngự thiện phòng chuẩn bị bữa tối, mà tới Hầu phủ nấu cơm.

Hai người cho thị nữ lui xuống, bắt đầu rửa tay làm sủi cảo.

"Trường Canh, nhìn ta này." Cố Quân nắm một chút bột mì, cười cười vỗ vai Trường Canh.

Trường Canh vừa quay đầu lại, Cố Quân xoè bàn tay, thổi về phía Trường Canh, khiến mặt bệ hạ nhà hắn dính đầy bột mì.

"Cố Tử Hi, vui nhỉ?" Tiểu bệ hạ lau mặt một cái, thừa dịp Cố Quân đang hí ha hí hửng, lặng lẽ thò tay đi cầm một chút bột mì, bôi lên mặt hắn, "Bây giờ người cũng thế rồi."

Sau khi tắm rửa xong, một người nằm dài trên giường đọc sách, còn người kia ngồi trên ghế nghiêm túc phê tấu.

"Tử Hi, lì xì của ta đâu?" Trường Canh cười dịu dàng, chìa tay về phía Cố Quân đòi hỏi.

Cố Quân thuận thế đem tiểu mỹ nhân kéo đến trong ngực, hôn vào giữa lông mày y, lại móc ra từ trong áo ra túi tiền của hắn, "Bổng lộc của hầu phủ đều cho ngươi, đây là phần thưởng thánh thượng thưởng cho ta làm tiền tiêu vặt, không biết tiểu mỹ nhân có hài lòng không?"

"Ta thích lắm. Chưa từng có quan nhân nào cho ta nửa phân ngân lượng, theo Hầu gia vẫn là tốt nhất."

"Ranh con." Cố Quân cười mắng.

Trường Canh trở mình, nằm bên cạnh Cố Quân, "Tử Hi, ta không muốn chúng ta thân mật mà còn phải trốn trốn tránh tránh, ta muốn để người trong thiên hạ biết rằng, chúng ta muốn cả đời này sẽ luôn ở bên nhau bầu bạn."

"Ta chỉ sợ bọn họ đàm tiếu về ngươi." Cố Quân rốt cục cũng nói ra tâm sự.

"Sợ gì chứ, cũng không phải ta lấy bọn hắn. Hơn nữa, ta làm hoàng đế cũng không bao lâu, qua vài năm nữa Lý Tranh trưởng thành, có năng lực dĩ nhiên là sẽ trả ngôi vị hoàng đế lại cho hắn. Đến lúc đó, ta là thái thượng hoàng, người là thái hậu, ha ha ha ha..."

Cố Quân nở nụ cười với y, cánh tay đang vòng quanh ôm eo Trường Canh càng siết chặt.

Đêm giao thừa, có ánh lửa nhà nhà thắp lên, có khói pháo hoa sáng rực, có tình yêu của những người yêu nhau kề sát bên nhau.

Ngày mùng 2 tháng Giêng âm lịch, hai người đều bị hạn chế, không được gặp nhau.

Đối mặt với việc sắp đại hôn với hoàng đế, Cố đại soái da mặt dày như tường thành ở biên cương cũng có chút căng thẳng, trằn trọc cả đêm, cuối cùng vẫn phải dựa vào an thần hương chìm vào giấc ngủ.

Ngày mồng ba tháng giêng, ngày cưới.

Hầu phủ cũng treo lên lụa đỏ và đèn lồng màu đỏ rực, trên cửa viết những chữ hỉ lớn, còn có Cố Quân, người mặc hỉ phục, đeo kính lưu ly mạ vàng chạm trổ, khuôn mặt tuấn lãng, đuôi lông mày mang theo ý cười, trong mắt long lanh vui sướng xen lẫn khẩn trương, nốt son ở khoé mắt càng tăng thêm vẻ diễm lệ.

"Nên xuất phát rồi ạ." Người hầu đứng cạnh Cố Quân nói nhỏ với hắn.

Cố Quân xoay người lên ngựa, chuẩn bị lên đường đi nghênh đón tiểu mỹ nhân của hắn.

"Cố đại soái! Ngài đi đón người hay là đi tự đưa thân đây!" Người dân cười đùa xôn xao nói.

"Không, ta đi đón dâu." Cố Quân cười, phóng ngựa chạy đi.

Thẳng vào cửa cung, tiếng gió thì thầm nói chuyện với ven đường vỡ vụn, chỉ còn âm thanh gào rít. Trước chính điện, Trường Canh một thân hồng y, chắp tay sau lưng đang đợi hắn. Nghe thấy có tiếng vó ngựa truyền đến, Trường Canh quay đầu lại, tay bất chợt run lên rất nhẹ, trong mắt giấu không được niềm vui sướng và tình ý.

Cố Quân nhảy xuống ngựa, kéo tay Trường Canh, quỳ một gối xuống đất, khẽ hôn mu bàn tay y, "Bệ hạ, thần Cố Quân, đến cầu thân."

"Trước sau đều cũng thành thân, còn cái gì mà cầu với cả thân." Trường Canh cười nói.

"Đây là nghi thức của người Tây Dương, nói trước khi thành thân phải cầu thân, bọn họ gọi cái này là cầu hôn."

"Được được được, trẫm chấp thuận." Trường Canh nâng Cố Quân đứng dậy, nắm tay hắn.

"Giờ lành đến!" Thái giám tổng quản đứng một bên hô lớn. Trường Canh dẫn Cố Quân đi lên bậc thang trước chính điện. Vạt áo đỏ rực lướt qua những bậc thang vừa mới phủ đầy tuyết trắng, để lại những dấu chân phảng phất như muốn nở hoa.

"Tử Hi, ta đã muốn cho người ngày này từ rất lâu rồi, muốn tuyên bố với người trong thiên hạ người là của ta, mối quan hệ của chúng ta cũng không cần giấu giếm trong bóng tối nữa."

"Trường Canh, ta không lo người trong thiên hạ chỉ trích ta thế nào, dù sao năm đó tay nắm binh quyền, cũng có quá nhiều người nói ta lòng lang dạ sói, nhưng ngươi thì khác, ngươi là người mà ta đặt trong đáy lò

ng, ta không muốn những người khác chỉ trỏ người trong lòng ta rồi bàn tán."

"Người lại chẳng phải khối thịt mềm trong đáy lòng ta hay sao, mấy lời phiền toái của đám người rảnh rỗi cứ mặc kệ bọn họ nói đi, những lời đó có hay không, chúng ta vẫn cứ bên nhau, thăm thú núi sông, sống cuộc sống của chính chúng ta." Trường Canh nói lý một hồi, bàn tay nắm tay Cố Quân vô thức siết chặt, "Đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, bách chiến bách thắng của ta cuối cùng đã trở thành mẫu nghi thiên hạ, ha ha ha. "

"Ai bảo tiểu Bạch Nhãn Lang tuấn tú như thế này câu dẫn nghĩa phụ chứ." Cố Quân nắm tay Trường Canh.

Hai người bước đến bậc cao nhất, quay người lại, tiếp nhận nghi lễ bái chào của bách quan.

Hai người đứng trên nơi cao nhất, ánh mắt lướt qua bức tường ngăn cách kinh thành, nhìn ngắm thành trì và núi non vô tận.

"Ta dùng giang sơn làm sính, đổi lấy vết chu sa trong lòng ta."

"Nực cười, giang sơn này đều là ta mang về cho ngươi. "

"Được được được, là người dùng giang sơn làm sính lấy ta."

"Ta nói rồi, cho ngươi, cả đời đến già. "

Đám quan lại còn chưa hoàn hồn sau cú sốc Hoàng Thượng gả cho An Định Hầu trong lúc khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, bắt đầu to gan lớn mật, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bích nhân trên bậc thang kia, dung mạo đều vô song, cũng chỉ có người bên cạnh mới có thể xứng đôi, sau đó nhìn đến vị hoàng đế thường ngày trên triều đường mặt mày như băng giá, bây giờ lại bị người bên cạnh chọc ghẹo mà cười thích thú, đột nhiên cảm thấy sự thay đổi này không có gì là không ổn. Có điều đến lúc nào đó chạm mặt An Định hầu, phải gọi hắn là Hầu gia hay là Hoàng hậu nương nương? Đám quan lại bọn họ lại lâm vào hoang mang.

Sau khi hoàn thành một loạt các lễ tiết rườm rà, hai người đã sớm chuẩn bị yến tiệc riêng tư.

Hai người kéo tay nhau đi chúc rượu một vòng, nhưng Trường Canh ngại với thân phận đế vương, sợ mọi người không được tự nhiên, liền sớm lui ra, nói là ở trong phòng chờ Cố Quân.

"Muốn ngươi đội khăn voan đỏ trên đầu, ta thích." Cố Quân sau khi thì thầm với Trường Canh, phất tay đẩy y đi, còn mình thì tiếp tục ở lại yến tiệc.

"Tử Hi, ly này mừng cho đại hôn của ngươi, phu nhân ta đang có thai, ly của nàng ta uống thay." Thẩm Dịch ôm Trần Khinh Nhứ, hướng về phía Cố Quân nâng chén.

"Được! Khá lắm Thẩm Quý Bình, cầu cho các con của ngươi đừng có giống ngươi, đầu óc ngốc nga ngốc nghếch."

"Ngươi thiếu đánh phải không Cố Tử Hi..."

"Phụt." Trần Khinh Nhứ ngồi một bên bật cười ra tiếng.

"Tức phụ nàng cười lên, thật là xinh đẹp." Thẩm Dịch thừa dịp chúc rượu, hôn nhẹ một cái lên sườn má Trần Khinh Nhứ, làm Trần Khinh Nhứ tỏ vẻ ghét bỏ mùi rượu trên người y.

"Khiến Đại soái chê cười, đây là chút lễ mọn ta mang đến, được phối chế độc nhất vô nhị, hy vọng đại soái và bệ hạ sẽ thích." Trần Khinh Nhứ đưa cho Cố Quân một cái tráp màu đỏ, sau đó hành lễ rồi kéo phu quân nàng quay trở lại ngồi ở bàn tiệc.

Cố Quân nhìn chằm chằm cái tráp trong tay, phảng phất đoán được bên trong là cái gì, lỗ tai hơi nóng lên.

"Mỹ nhân, ta quay lại rồi đây." Cố Quân đẩy cửa ra, loạng choạng đi đến trước giường.

Trong phòng đã đốt lò địa long rất ấm, ngọn nến đỏ chập chờn, màn lụa rủ xuống bên cạnh giường, một mỹ nhân mặc hỉ phục ngồi chính giữa, trên đầu đội khăn lụa đỏ tân nương, được thêu hình bách điểu chầu phượng bằng chỉ vàng lấp lánh. Không biết là do hơi nóng hay do men rượu phát tác, Cố Quân mặt đỏ bừng, cổ họng cũng khô khốc không chịu nổi.

Trường Canh ngồi ngay ngắn ở giữa giường, lặng lẽ chờ đợi, theo khe hở dưới khăn trùm đầu nhìn thấy đôi giày của Cố Quân, nhìn chằm chằm một hồi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, Trường Canh mất kiên nhẫn tự mình nâng khăn trùm đầu lên, trước mắt đột nhiên sáng bừng, rồi lại tối sầm.

Bừng sáng là lúc Cố Quân nâng khăn trùm đầu lên, tối sầm là khi Cố Quân ghé sát đôi môi lại, hôn y.

Bốn cánh môi áp sát ngang dọc, mút vào, gặm cắn, phát tiết ra tình yêu say đắm. Mắt thấy ngọn lửa rừng rực sắp đốt cháy mình, Cố Quân kéo y ra, hai người kéo một tơ bạc giữa môi, hơi thở hổn hển, quần áo xộc xệch.

Trường Canh thấy mặt tiểu nghĩa phụ nổi một tầng đỏ nhạt, khóe mắt phiếm hồng dưới kính lưu ly vàng, mái tóc dài xõa tung trên vai, đôi môi mỏng khẽ thở hổn hển, không kìm được ham muốn nhào tới ăn sạch sẽ, lại bị người nghĩa phụ đầy mê hoặc kia lôi đến trước bàn.

"Rượu giao bôi, quên rồi sao?" Cố Quân rót đầy hai chén rượu, một ly đưa cho Trường Canh, "Còn có quà của Trần cô nương, tám chín phần mười là để dùng trên giường đó."

Nghe Cố Quân nói như vậy, Trường Canh liền lấy tráp mở ra, nhìn thấy bên trong có hai túi thuốc, sau khi mở bao ngửi ngửi, trực tiếp đổ vào chén rượu của hai người.

"Ôi trời ngươi làm gì vậy, đây là cái gì..." Cố Quân hỏi.

"Xuân dược." Trường Canh nói, trong mắt loé lên tia sáng, "Tử Hi, chúng ta cũng uống đi, chớ phụ ý tốt của Trần cô nương."

Nói thế nào Cố Quân cũng không chịu uống, còn nói tình yêu của mình sâu đậm như vậy không cần có sự hỗ trợ của xuân dược.

Trường Canh đành phải cầm lấy hai chén rượu, rót đầy, uống rượu giao bôi cùng Cố Quân.

Y lại cầm hai chén rượu trước đó lên, uống cạn rượu thuốc, ngậm trong miệng, thừa dịp Cố Quân không chuẩn bị, hôn hắn, đem toàn bộ rượu trong miệng mình đổ vào miệng Cố Quân. Yết hầu Cố Quân chuyển động, bị ép uống hết.

"Còn học được trò chơi khăm ta cơ à.... " Cố Quân lau môi, trừng mắt với Trường Canh.

Trường Canh ôm lấy Cố Quân, đi tới giường, "Không sao đâu, nghĩa phụ, hôm nay người có dao động thế nào đi nữa, tất cả đều là do con bỏ thuốc."

Cố Quân bị con sói con này làm cho gần như giận điên lên, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, trên làn da bất cứ nơi nào bị bàn tay to lớn của Trường Canh vuốt ve đều ngứa ngáy. Hắn thuần thục cởi bỏ quần áo ra, cũng muốn lột sạch Trường Canh.

"Không vội, nghĩa phụ, giúp ngươi thoải mái trước đã."

Trường Canh vuốt ve nhẹ nhàng qua những vết sẹo thật sâu trên người Cố Quân, tuy nói đó là huân chương chiến tích của một người bảo vệ quốc gia, nhưng chỉ khi chính mình trải nghiệm, mới biết đau đến thế nào.

Nụ hôn của Trường Canh rơi xuống cần cổ trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm của Cố Quân, trong lúc nhất thời nở ra nhiều đoá hoa mai đỏ tía.

Tay y hướng xuống dưới, mơn trớn đến đùi, tinh hoàn, ngọc hành, ngón tay dừng lại nơi cửa huyệt lộng lẫy.

Thân thể Cố Quân vốn dĩ mẫn cảm, lại vừa bị hạ thuốc, chưa được một lúc đã thở dốc liên tục. Trường Canh nghe vậy không chịu nổi kích thích, hạ thân cương cứng khó chịu, tay di chuyển nhanh hơn, chỉ chốc lát Cố Quân đã phát tiết ngay trên tay y.

Dư vị mà cao trào để lại khiến Cố Quân thỏa mãn rên rỉ, Trường Canh mắt tối sầm lại, dường như sức mạnh tàn bạo của Ô Nhĩ Cốt vẫn còn phảng phất ở trong cơ thể y. Y đem chất dịch trắng đục dính đầy tay bôi lên hậu huyệt Cố Quân, vươn tay lấy hương cao mấy ngày trước chưa dùng hết, lấy một ít, đưa ngón tay vào cửa huyệt Cố Quân, cẩn thận bôi lên.

"Ưm a... Đừng chạm vào chỗ đó...!" Cố Quân kêu lên, hậu huyệt co rụt lại, ngón tay thon dài của Trường Canh bị kẹp chặt.

Trường Canh chơi xấu, cứ luôn trêu đùa phần thịt mềm nhô lên này, chọc đến mức hậu huyệt đó rỉ ra càng nhiều dịch hơn, Trường Canh thuận thế cho thêm hai ngón tay vào, đâm rút cực kỳ điêu luyện, chín nhẹ một mạnh, từ đầu đến cuối không buông tha cho điểm nhạy cảm luôn khiến Cố Quân sợ hãi đến phải bật kêu thành tiếng này, phía dưới Cố Quân bị Trường Canh trêu đùa đến tình mê ý loạn mà lại tiết dịch thêm một lần nữa.

Cho đến khi hậu huyệt được mở rộng trở nên mềm mại đỏ ửng, Trường Canh khẩn trương đến mức áo bào vẫn chưa kịp cởi ra, trực tiếp đem quần tụt xuống dưới chân, dương vật cương cứng to lớn thò ra đâm vào giữa hai mông Cố Quân.

Cố đại soái da mặt dày đến mức có thể chống lại quân địch, lúc này nằm dưới thân hoàng đế, sắc mặt ửng hồng, cửa huyệt không chịu nổi lạnh lẽo trống trải mà chảy nước, bị giày vò bởi sự trống rỗng và ngứa ngáy.

Trường Canh thở ra một hơi thật sâu, đè lại những ý nghĩ thô bạo đối với người dưới thân, nắm tay Cố Quân, sờ tới dương vật cương cứng nóng bỏng, "Nghĩa phụ tự đưa vào đi được không..."

Cố Quân mặt đỏ như máu, đưa tay muốn đánh đứa con bất hiếu Trường Canh này, cái trò gọi nghĩa phụ trên giường này rốt cuộc là học từ ai, hơn nữa còn dùng cửa huyệt hắn bao bọc lấy một phần của chính mình.

Vẫn là không thể chịu được sự sục sôi của dục vọng, Cố Quân dùng tay giữ lấy dương vật thô cứng của Trường Canh, tự mình tiến vào. Đã có đầy đủ chất bôi trơn, cũng không lo lắng sẽ làm đến nỗi máu chảy thành sông, thế nhưng Trường Canh lại kìm trong huyệt khẩu không động đậy. Cố Quân đứng thẳng người lên, nhìn thấy chỗ hai người tiếp xúc là cảnh xuân lồ lộ, nơi dương vật đỏ tím chống đỡ trong huyệt khẩu mềm mại của chính mình, tiết ra dịch đục chảy tới bắp đùi.

"Nghĩa phụ, người cởi một thứ trên người ta, ta sẽ tiến vào thêm một chút, được không." Trường Canh thở hổn hển bên tai Cố Quân, sóng tình nóng bỏng đốt cháy khiến tai đỏ bừng.

Ngoại bào, quần áo trong, quần lót... Cố Quân cởi một thứ Trường Canh sẽ ném nó xuống chân giường, sau khi cởi hết, Trường Canh đã ngay ngắn chui vào, từng đường gân nổi lên đập vào huyệt khẩu.

Y với tay, buông màn lụa đỏ xuống.

"A... a... nhẹ thôi... tiểu hài tử..."

"Nghĩa phụ kêu quá mê người, ta nhịn không được."

Trường Canh dùng lực đâm vào cửa huyệt của người dưới thân, chín cạn một sâu, nhiều lần đúng chỗ, khiến cho Cố Quân thoải mái mà không ngừng rên rỉ, làm sao có thể nghĩ rằng tên nhóc này kỹ thuật tiến bộ nhiều như vậy.

Cố Quân kêu to đến nỗi tiên dịch theo khóe miệng tràn ra, Trường Canh nâng cằm y lên, hôn lên rồi liếm sạch sẽ.

Môi lưỡi quyện vào nhau, hạ thân bị đút vào, miệng cũng bị xâm phạm lấy, cướp đoạt lấy thành trì của Cố đại soái của hắn.

Trường Canh rút ra, nửa tựa vào đầu giường, đem Cố Quân ôm vào lòng.

"Nghĩa phụ, ta mệt rồi, người có thể tự mình di chuyển được không?" Trường Canh nhìn Cố Quân, trong nháy mắt đã bày ra vẻ mặt thuần lương vô tội.

Cố Quân vì muốn giữ vững địa vị nghĩa phụ, mặt mũi và tư cách trưởng bối, vẫn luôn cự tuyệt chuyện này. Nhưng không chống lại được Trường Canh làm nũng và xuân dược, hắn chống đôi chân đau nhức đứng dậy, cầm lấy côn thịt của Trường Canh, nhắm ngay cửa huyệt ướt nhẹp ngồi xuống.

Trường Canh cũng kinh ngạc vì Cố Quân cuối cùng cũng chịu chấp nhận tư thế này, tà niệm trong lòng sôi trào, hạ thân càng nóng.

Cố Quân chống tay vào bụng dưới rắn chắc của Trường Canh, ra sức phun ra nuốt vào, hoàn toàn không nhận ra, đôi mắt của Trường Canh tối sầm lại.

"Ưm a... Thoải mái..." Cố Quân cưỡi lên người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net