CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Người quen

Mako ăn không ngồi rồi mấy hôm, liền nhận được tin nàng sư phụ Abe Touru sẽ đến thăm. Cái này nghe ra giống như thật lớn vinh dự, Lãnh chúa phủ đều vì nàng vui mừng, lục đục chuẩn bị đón tiếp khách quý. Abe Touru chính là Abe gia tộc, sếp hạng cực cao lão tổ tông, rất có danh vọng. Đến hoàng thất cũng phải nể mặt cái loại này uy quyền.

Mà Mako chính là ông nhất được nuông chiều tiểu đồ đệ.

Mà lúc này, được yêu quý tiểu công chúa đang rét run. Nàng sợ lộ tẩy ah! mặc dù bây giờ nàng tính 100% nhân loại, yêu khí không có, nhưng cũng không đại biểu nàng có thể yên tâm ở Abe Touru dưới mắt loạn hoảng. Abe Touru nghe nói đã tu luyện đến đăng phong đạo cực, bán thần chi thân. Mako hoàn toàn không rõ ông ta nhìn một cái, có xuyên thấu thân thể này nhìn rõ nàng linh hồn hay không.

Cho nên, ở mọi người bận rộn chuẩn bị hạ, Mako vì bảo mạng, quyết định trốn đi một thời gian. Sau này trở về lại nói nàng đuổi theo diệt yêu quái là được.

Nghĩ là làm, Mako dựa vào phù bảo, thật sự không tiếng động rời đi Lãnh chúa phủ đệ. Một đường hướng Abe gia tộc lãnh địa tương phản phương hướng mà đi.

Ngày hôm sau buổi chiều hôm, nghĩ đã đi được xa lắm, Mako mới ngừng lại ở một cái lưng chừng núi quán trọ nghỉ ngơi. May mắn còn có quán trọ, Mako đi một ngày ngựa, đã ê ẩm không thôi, nhân loại cơ thể, xác thực không thể so lúc làm yêu quái tiện nghi.

Tắm giặt, rửa mặt xong, Mako dựa vào tầng 2 ban công, nhìn một chút sơn dã cảnh đêm. Lưng chừng núi đen như mực, tựa hồ chỉ có trước quán trọ leo lét đèn lồng ở tỏa sáng. Đêm đã khuya, mà trên trời đến cả một ngôi sao cũng không có. Mako thất vọng, lười biếng hóng một hồi gió đêm, cảm thấy đủ rồi liền chui vào ổ chăn ngủ. Chỉ là chưa chợp mắt được bao lâu, đã bị đến gần tiếng vó ngựa cùng tiếng người ồn ào cãi vả làm thức giậy.

Mẹ đản! còn có cho bản công chúa ngủ một giấc yên ổn hay không? Mako bực mình, rất không thục nữ mà trợn mắt chửi đổng một chút, rồi cũng đành bò dậy mang vào y phục, xuống dưới xem chuyện gì. Ai ngờ nàng vừa mới bước xuống thang gỗ, liền mặt đối mặt một trương anh tuấn phi phàm mặt.

"Mako?" Mako hết cả hồn vía, tự hỏi có thể độn thổ hay đằng vân trốn đi ngay được không. Vì vị này ngọc thụ lâm phong đại mỹ nam, chính là sư phụ nàng đích trưởng tôn tử, Abe Hideaki, cũng là nàng sư huynh. Quan trọng là đây là Mako từ nhỏ đến lớn, thầm mến đối tượng.

Hideaki nhìn thấy kia ngốc manh quen thuộc khuôn mặt, liền mừng rỡ đứng dậy, đối với Mako một ôm. Hơn một năm không thấy, tiểu Mako đã phổng phao không ít, mặc dù so với hắn, vẫn là thật thấp bé, dễ dàng ôm trọn.

"sư huynh! mau thả ta xuống!" Mako cảm thụ trong lòng cuồn cuộn cảm tình, mặt bỗng nhiên đỏ lên. Sách! nàng và Mako cộng tình quá mạnh, không nghĩ dễ dàng bị Mako cảm tình kích động.

"Xin lỗi, xin lỗi Mako! gặp được sư muội ở đây ta quá đỗi vui mừng!" Hideaki ý cười doanh doanh xoa nàng đầu tóc "Khỏe thật sự sao? không phải bây giờ đang ở nhà, chuẩn bị đón gia gia đến sao?"

"Haiizzz" Mako cụp mắt thở dài, khí không xuyễn nói dối "ta còn là đuổi theo một chỉ khuyển yêu quái, chạy đến đây..." Nói dối mà thôi, nhưng vẫn vô thức đẩy người kia ra. "Sư huynh yên tâm, xong việc ta liền cấp bách trở về đón lão nhân gia. Còn sư huynh, sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây?"

"Ta cùng gia tướng nghe tin Lão nhân gia đến thăm Lãnh địa Ieyasu, liền mã bất đình đề từ Phương bắc trở lại. Trên đường bắt được chỉ yêu quái, lạ lùng hắn còn dẫn theo một tiểu cô nương"

Nghe vậy, Mako tò mò muốn nhìn một cái, Hideaki sủng Mako, quán nàng muốn cái gì, đều đáp ứng, đích thân dẫn nàng đến bên ngoài xe ngựa. Mã xa phía sau có cái thật lớn lồng sắt, bên ngoài phủ kín phù triện, tạo thành một cái vững chắc kết giới. Mà bên trong lồng sắt, nằm sấp một người một yêu. Nữa đêm mùa hè trời rất tối, nhưng cũng không thể ngăn được Mako trời sinh thần kỳ nhãn lực, cũng không thể ngăn được nàng cảm thấy toàn thân rét run, vì trong lồng kia, đích thị là Sesshomaru bên người tùy hầu, Jaken và năm đó nhặt được nhân loại hài tử, Rin. Nói vậy lúc này la ó ầm ĩ thanh âm, hẳn là từ Jaken này mà ra. Lão già này ồn ào có tiếng đâu!

Mako thần sắc phức tạp nhìn trong lồng vì phù chú mà lâm vào ngủ say một người một yêu. Đành phải giả vờ không hứng thú, bĩu môi cùng Hideaki vào lại quán trọ. Nàng giả vờ mệt mỏi hàn huyên với hắn vài câu, rồi trở về chính mình phòng. Suy nghĩ như thế nào có thể không kinh động đến Hideaki thủ hạ đang canh giữ nghiệm ngặt, có thể thả chạy Jaken và Rin.

Jaken chịu đựng toàn thân đau đớn, chịu đựng cỗ vô hình uy áp đè nặng khiến hắn tay chân vô pháp nhúc nhích, cố gắng lay một chút bên người nằm mê man Rin. Phát hiện con bé chỉ ngủ chứ chẳng có gì nguy hiểm, mới yên tâm thu lại tay nhỏ, suy nghĩ làm thế nào trốn khỏi đám Âm dương sư này. Gia tộc Abe... vừa nhìn thấy cái kia gia huy, Jaken đã biết lần này hắn đích thực xui xẻo.

Dạo này hành tung của Chủ nhân cực kỳ khó lường, hắn cũng không có cách nào khác, đành phải dẫn theo cục nợ Rin, đi khắp nơi truy tìm chủ nhân dấu vết. Vừa đi lại phải vừa nghỉ ngơi vì Rin căn bản là sức khỏe không đủ để ngày đêm bôn tẩu. Ai dè gặp phải Abe gia tộc một đám âm dương sư, còn tưởng nhầm hắn bắt cóc Rin, một lời không hợp liền nhốt bọn họ lại, dù Rin nói thế nào cũng không tin. Còn cho rằng hắn giở trò thôi miên này nọ.

Thôi bỏ đi, dù sao con người vào yêu quái đồng hành cũng thật hi hữu. Nếu không phải chủ nhân, hắn mới lười quản cái này cục nợ.

Cũng không rõ đám kia âm dương sư thu gậy đầu người của hắn để ở đâu, có gậy, khả năng trốn đi được càng lớn một chút.

Trong lúc hắn còn đang vắt óc suy nghĩ muốn rụng hết tóc, bỗng nhiên nghe thấy ngoài lồng sắt có tiếng động. Từ xa xa trong rừng rậm, chậm chạp đi tới một đám... tử thi. Đừng hỏi vì sao Jaken biết, vì bọn họ bước đi thật chậm, da thịt đã hư thối đến trình độ nhất định, hai mắt đều là trắng dã, chậm trãi hướng quán trọ đi có, bò có, trườn có, ùn ùn kéo tới.

Dường như Abe gia tộc mấy cái canh gác gia tướng cũng phát giác dị tượng, lập tức huýt sáo báo động lên. Yêu quái tập kích! không, lần này giống quỷ tập kích hơn!


Jaken nhìn mấy cái gia tướng và âm dương sư hối hả đối phó với bầy tử thi, hai tròng mắt đảo quanh muốn tìm cơ hội tháo chạy. Nhưng tiếc là phù chú của Abe gia tộc quá mạnh, hắn căn bản chỉ rục rịch được mấy đầu vô dụng ngón tay. Đúng lúc hắn tuyệt vọng nhất, một cái bóng đen xuất hiện. Nữ nhân nho nhỏ thân hình lẻn đến phía sau lồng sắt, tay một phách, mấy tấm phù triện liền rơi ra, thu hết vào tay nàng. Dưới anh đèn nhợt nhạt của đèn lồng quán trọ, Jaken chỉ thấy một cái nhợt nhạt xinh đẹp khuôn mặt, nàng ném gậy đầu người xuống đất, miệng nhỏ đối hắn lặng lẽ phun ra mấy chữ.

"Nhanh nhẹn, cút!"

Không hiểu gió lay thế nào cái đèn lồng, ánh sáng vừa lúc hắt lại trên nữ nhân khuôn mặt, soi rõ nàng lạnh băng băng màu đỏ tươi tròng mắt. Jaken sững sốt đến không nói nên lời. Cái này ánh mắt, vì sao mạc danh quen thuộc!

Chưa kịp hắn định thần lại, nữ nhân đã biến mất trong bóng tối. Jaken nhanh nhẹ nhặt lấy gậy, cõng lên Rin, chuồn mất.

Jaken bên kia vừa biến mất vào bóng đêm, Mako liền thật nhanh trở về chính mình phòng ở, thu hồi vũ điệu tử vong. Chính Mako cũng rất mệt, rốt cuộc, thuộc về Kagura năng lực, mỗi lần sử dụng lên đều mất sức chín trâu. Vũ điệu tử vong vừa ra, liền gọi dậy trong vòng một dặm tử thi, Mako đúng là mệt đến muốn mệnh.

Mà lúc này, nàng còn không biết thi thuật không chỉ mệt, còn biến nhan sắc đôi mắt Mako trở về nguyên bản màu đỏ tươi. Huyết đồng, là đặc thù của Naraku nhất tộc, thuộc về bọn họ một loại nhận diện.

Bên ngoài Hideaki cùng gia tướng một hồi khổ chiến với đông như kiến tử thi, đột nhiên đám này tử thi ngừng chuyển động, ngã rạp xuống đất, lại vô khí tức.

Hideaki ngạc nhiên sau, liền nhạy bén cảm thấy bản thân trúng kế, vội vã chạy về lồng sắc, rất nhanh phát hiện chỉ yêu quái và nữ hài tử kia, không cánh mà bay. Hắn rõ ràng, có đồng bọn. Là trong miệng hắn nhất cường đại chủ nhân? Hideaki liền không khỏi hoài nghi lời Jaken. Cường đại yêu quái đều thật kiêu ngạo thực. Sẽ không không chiến mà rút. Tóm lại hắn cũng không như vậy mạnh.

Hideaki vào lại quán trọ, đèn đuốc đã sáng trưng, chủ trọ và khách trọ đều kinh hồn táng đảm trước trận này thực quỷ dị tử thi công kích. Ngay cả hắn nhất yêu quý sư muội cũng bị tràng này động tĩnh làm cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch từ trên mầu xuống tới.

"Mako,  không sao chứ?" Hideaki thói quen lúc nhỏ, vươn tay muốn ôm Mako xuống thang lầu. Mako ngại ngùng tránh qua, khuôn mặt nhỏ còn chưa hết lo lắng. "Sư huynh, vừa nãy là chuyện thế nào?"

"Không sợ, có ta ở đây, yêu quái không thể lại tổn thương muội." Hideaki đau lòng xoa xoa nàng đầu tóc, lại sợ nàng ngại ngùng không dám ôm nàng vào lòng như lúc nhỏ. Hắn tiểu công chúa đã lớn rồi, xa cách sư huynh!!!

"Ta biết, sư huynh lợi hại nhất!" Mako dùng lấp lánh ánh mắt nhìn nhà mình sư huynh, khiến hắn nhất tời tâm viên ý mãn.

Hideaki không hề hoài nghi quá chính nhà mình sư muội, cũng bỏ qua truy đuổi yêu quái ý niệm, trấn an một chút mọi người ở quán trọ, lại cùng gia tướng đi dọn dẹp ngoài kia đầy đất tử thi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net