Chương 2: Vùng đất hoang ( P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ đã đến giờ đóng cửa, quán ăn gia đình đông đúc cuối cùng cũng im lặng. Sau khi thông báo nhà hàng sẽ đóng cửa sau khoảng 15 phút, khách hàng vội vàng ăn hết phần ăn và yêu cầu lấy hóa đơn. Vào khoảng 9 giờ tối, vài khách hàng cuối cùng cũng rời đi với vẻ thỏa mãn và hài lòng.

" Ôi, no căng! "

" Ngon quá! "

" Cảm ơn bữa ăn! "

" Cảm ơn mọi người đã đến! " cả ba đồng thanh. Chẳng mấy chốc, Soma nhanh chóng thu lại chén bát, Shiro lau bàn, Jouchiro phụ trách rửa chén con trai mình đưa.

" Oáp~ " Shiro che miệng ngáp.

Jouchiro nhận thấy vẻ mặt buồn ngủ của cô, liền nói.
" Đến giờ ngủ của con rồi Shiro. Lên nghỉ ngơi đi để ta và Soma dẹp phần còn lại cho. "

Shiro lấy tay dụi dụi mắt.
" Không.... con... có thể làm tiếp.... Con còn đủ.... sức để lau.... hai bàn nữa, papa. "

Jouchiro thở dài.
" Wakatta, wakatta. Nhưng con còn bé, phải nghỉ ngơi sớm mới có năng lượng ngày hôm sau chứ. Nghe lời ta, lên phòng nghỉ đi con gái. "

" Nhưng để con lau xong cái bàn này đã... " Shiro phồng má, tay giơ cao giẻ ướt.

" Được. Làm xong thì nghỉ đi nhé cô hai. Còn Souma. Sau khi xong thì hãy dập lửa bếp than. "

Souma không trả lời, Shiro cất đồ thấy vậy cũng tiến lại chỗ anh.
" Onii-chan? "

" Lẽ ra mình nên hất chảo cơm chiên hôm nay thêm ba lần nữa."
Cô nghe thấy anh lẩm bẩm không khỏi thở dài.

" Anh ấy vẫn chưa thể nào quên việc mình thua papa. Đúng là Baka Onii. "

" Shiro và mình sắp tốt nghiệp sơ trung rồi. Thế là chúng ta có thể học nấu ăn thêm nữa. Mình muốn vượt qua ông già càng sớm càng tốt! Rồi mình sẽ chiếm ghế bếp trưởng nhà hàng này! Mình sẽ có cơ hội nấu ăn cho Shiro những món ăn ngon nhất có thể. "

Souma đột ngột bị gián đoạn khỏi dòng suy nghĩ khi nghe tiếng cửa vào mở. Cậu theo phản xạ, nở nụ cười tươi.

" Xin chào--"

Nhưng khi nhìn thấy là ai, thì khẽ cúi đầu xuống, mặt tối sầm. Cau mày bởi sự xuất hiện của người phụ nữ tóc tím, theo sau là 3 người vệ sĩ của cô.

" Xin lỗi nha. Nhà hàng vẫn đang mở cửa mà chúng tôi đến làm phiền, vậy là bất lịch sự rồi. Tôi là Minegasaki, chuyên viên quy hoạch đô thị. " người phụ nữ cởi mắt kính ra đứng trước anh giới thiệu.

Souma im lặng, khoanh tay trước ngực nhìn cô ta khó chịu.

" Chị gọi món gì? "

" Hả? "

" Món ăn đề xuất hôm nay là gỏi cá hanh đỏ và.... "

" À không, hôm nay thì... tôi đến để giải thích rõ ràng về dự án đã nói hôm trước. " đặt cuốn sách lên bàn " Chúng tôi muốn đưa khu đô thị tiện nghi và sang trọng được đề cập trong khái niệm Garden Residence đến phố này--- "

Rầm.

Chưa để ả nói xong, Shiro đột nhiên đập vỉ nướng xuống cuốn sách trên bàn. Ngay cả Soma hoàn toàn bị giật mình.

" Nói trắng ra thì mấy người là đầu cơ bất động sản và muốn chúng tôi xéo khỏi đây chứ gì?" Shiro lạnh nhạt nói, mọi dấu hiệu buồn ngủ hoàn toàn biến mất, mặt tối sầm.
" Hôm trước tôi nghe thủng rồi. Về dùm cho trước khi tôi báo cảnh sát. Chúng tôi không có ý định đóng cửa đâu. "

Minegasaki nhếch mép nhìn cô, cất giọng chế giễu.
" Cô bé à, người lớn đang nói chuyện. Bé lên chơi búp bê hay làm gì khác đi cho chị nói chuyện với---"

" Moshi moshi? Cánh sát ạ? Cháu muốn báo cáo về vài trường hợp----" Shiro pokerface lấy điện thoại bấm số gọi.

" B- Bình tĩnh. Có gì từ từ nói. Về là được chứ gì. Tôi sẽ để lại danh thiếp. Hãy liên lạc với tôi, lúc nào cũng được. "

Shiro lườm ả một cái rồi cúp máy. Ả thở phào nhẹ nhõm hướng Jouchiro nói.
" Nhưng mà ông chủ ơi. Trong thời thế hiện nay, duy trì một tiệm ăn cỡ nhỏ thế này sẽ càng lúc càng khó khăn. Tôi nghe nói nhiều nơi đang đau đầu từng ngày bởi việc bảo quản thực phẩm. "

" Chúng tôi không hề gặp phải vấn đề đó. " Souma

" Vậy sao? "

" Nhà hàng Yukihira có trách nhiệm đáp ứng món ăn do thực khách yêu cầu. "

" Ôi chu choa, tuyệt vời quá ha! Đỉnh cao trong ngành dịch vụ đó." Ả mỉa mai khen ngợi 3 bạn. Shiro nheo mắt nhìn ả, cô cực kì ghét cái giọng điệu như vầy.

" Nhưng ngược lại, lỡ như không đáp ứng được món ăn yêu cầu thì cậu sẽ chịu trách nhiệm thế nào đây? "

Souma nhếch mép, dùng kẹp lấy danh thiếp đặt lên vỉ nướng than khiến nó nhanh chóng bị cháy rụi.
" Khi đó... chúng tôi sẽ dẹp tiệm và bỏ nghề như những người đàn ông. "

Trước khi rời đi, Minegasaki chuyển đôi mắt mình sang Shiro.
" Tôi có thể tin lời anh trai nhóc không? "

" Tất nhiên. "

" Vậy tôi sẽ quay lại sau. " đeo mắt kính lên rồi rời quán với vệ sĩ.

" Em gái, muối! Lấy muối đi! " Souma.

" Onii-chan. Đây. " Shiro đưa cho Souma bịch muối.

" Dẹp đi, phí của lắm! " Jouchiro đáp, nắm lấy tay cô. " Còn nữa, trả điện thoại cho ta, Shiro. Ăn cắp không tốt đâu. "

" Xin lỗi, papa. " đưa điện thoại, nhìn Souma. " À sáng mai theo em lấy đồ nhé, Onii-chan. "

" Gì vậy? "

" Em sẽ nói với anh sau giờ học. " Shiro nheo mắt nhìn cửa. Một thứ liên quan tới người phụ nữ đó.

( Lu: Shiro được rất nhiều học bổng và bằng cấp, chiêu mộ từ nước ngoài nhưng cô bé muốn ở bên gia đình nên ở lại. Cô bé cũng học chung lớp với Souma và xuất sắc nhất trường. )

------------

Thông thường sau khi tan học, Souma và Shiro sẽ về thẳng nhà. Hôm nay thì khác, cặp anh em quyết định mua một số nguyên liệu cho bữa sáng trên đường về nhà.

Khi đi tới cây cầu dẫn sang bên kia đường, Souma cảm thấy túi mình rung lên nên thò tay vào rút điện thoại ra, đưa lên tai trả lời cuộc gọi.

" À, ông già à? "

" Ừ về nhà chưa vậy? "

" Chưa. Bọn con đang đi mua đồ ăn sáng. Có chuyện gì vậy? "

" Hôm nay ta ra ngoài có công chuyện. "

" Eh? Hiếm thấy nha. "

" Phải tới mai ta mới về nên hai đứa không cần mở tiệm đâu. Nghỉ một bữa đi coi như phần thưởng cho cả con và Shiro. Hãy để mắt đến em gái con đừng để nó làm việc quá sức. Chăm sóc nó thật tốt nhé, Souma. "

" Con biết rồi. "

" Mà nè.. hai đứa định làm gì sau khi tốt nghiệp sơ trung? "

" Rõ mười mươi rồi còn gì? Tụi con sẽ học nấu ăn ở nhà hàng. "

" Vậy à. " Sau đó Jouchiro cúp máy.

" Thế là thế nào? " Souma tự hỏi, bỏ điện thoại vào túi. Shiro ngước nhìn anh, chớp mắt bối rối.

" Có chuyện gì vậy? "

" Ah, không có gì. Không cần phải lo lắng đâu. " anh vỗ nhẹ đầu cô trấn an.

" Cơ mà.. công chuyện gì mà ông già phải đóng cửa nhà hàng một ngày nhỉ... Ông già không nói nhiều về bản thân, về chuyện ông già là đầu bếp. "

Souma thoáng nhìn xuống Shiro vẫn chăm chăm nhìn về phía trước.
" Nhưng mình chắc chắn Shiro cũng biết đôi chút, vì con bé thông minh hơn mình. Mà quan tâm làm gì chứ? Chuyện của ổng đâu liên quan đến mình. "

Không lâu sau, cả hai cũng về tới nhà hàng. Mở cánh cửa sau, bước vào thì thấy cảnh không nên thấy.

Mặt sàn rải rác thịt sống bị phủ bằng các thành phần khác. Mọi thứ đều bị hủy hoại từ bột, sữa, bột ngô, baking soda tất cả mọi thứ. Shiro khẽ quay đầu, đồ trong tủ lạnh cũng trong tình trạng tương tự.

" Thịt.... đã bị phá hỏng? "

" Vâng. Cả trong tủ lạnh cũng vậy." Souma đóng cửa lại và đi về phía cái tủ lạnh ở phòng bếp.

" Trộm sao? Không, làm quái gì có loại trộm kiểu này. " Souma

Shiro nhìn xung quanh, cửa chính đã bị mở.
" Đúng như dự đoán, lại là mụ ta."
Cô vội vã mở cửa chạy ra ngoài, Souma thấy vậy theo sau.

Bẹp.

Vừa bước ra ngoài chừng vài bước thì có thứ chất lỏng màu trắng rơi xuống đất gần vị trí cô đứng, cô và anh đồng loạt nhìn lên thì thấy bản hiệu đã bị phá.
" Bất chấp tất cả ngay cả dùng thủ đoạn này sau, lũ hèn hạ này. "

" Ô kìa! Cảnh quan có vẻ ' ngăn nắp' hơn hôm qua ấy nhỉ. Chắc tại tấm bảng quảng cáo chướng mắt che mất rồi. " Minegasaki cùng mấy tên đứng đằng sau châm chọc. Shiro nắm chặt lấy váy, hận không thể băm cả lũ này thành trăm mảnh nhưng sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như không gì xảy ra.

" A.... Sao tự nhiên mình thèm thịt ghê. Thịt bò ngấn mỡ mình thường ăn ở Roppongi đúng là tuyệt ngon. " ả cất giọng ngả ngớn, tháo kính ra, vào cửa tiếp trực tiếp ngồi vào một chỗ.

" Nước sốt thịt tràn ngập trong miệng luôn. Nè, cậu nhóc... chế biến cho tôi món thịt ngon nhất, hảo hạng nhất, hấp dẫn nhất coi nào. "

"...." Souma

" Ủa đừng bảo là không chế biến được nhé? Thực khách đang đòi món thịt kìa. Không làm được à?"

Thấy Souma không phản ứng ả chuyển hướng qua Shiro.
" Cô bé nhỏ nhắn à, không phải bé và anh trai bé hôm qua đã nói là ' không phục vụ được thì bỏ nghề ' à. Bảng hiệu trông khá hơn rồi kìa. Đúng lúc rồi đó. Cả hai nên dẹp quách cửa tiệm đi. Há há há.... "

" Vậy đó là order của cô? Cô có muốn uống kèm gì không ?" Shiro mặt lạnh hỏi, tóc mái che gần hết khuôn mặt nên mọi người không biết biểu hiện cô như thế nào. Cô rút trong túi ra một cái ruy băng trắng, buộc tóc thành đuôi ngựa.

" Món thịt hảo hạng? Chỉ gọi bấy nhiêu thôi nhỉ? Hãy thề là sẽ không bao giờ đặt chân đến nhà hàng này nữa nếu tôi nấu cho chị một bữa ăn thỏa mãn. " Souma tháo chiếc băng trắng trên tay buộc lên đầu, cởi bỏ đồng phục, đeo tạp dề.

Đôi mắt vàng Souma đầy giận dữ và vàng đỏ của Shiro băng lãnh và tính toán trừng về phía Minegasaki.

" Quyết đấu đi!! "

----------------

Cặp anh em nhanh chóng bước vào bếp tiến hành sơ chế các nguyên liệu trong túi. Souma nhanh chóng băm nhỏ một số loại rau, còn Shiro bóc vỏ vài nguyên liệu với tốc độ ngang ngửa anh mình.

Xong rồi Shiro tiếp tục bật bếp làm sốt vang đỏ. Hai anh em cứ thế làm mà không ai nói một lời nào.

Trong khi đó thì Minegasaki và vệ sĩ lại choáng ngợp với kĩ thuật của hai anh em. Trong đầu dấy lên suy nghĩ như.

" Sao có thể nhanh vậy? "

" Làm thế nào chúng đồng bộ với nhau hoàn hảo đến thế mà không nói chuyện với nhau? "

" Không có thịt thì nấu kiểu gì chứ?"

" Khoan đã, anh đã phá hết đồ trong tủ lạnh mà tôi dặn chưa?" Ả hốt hoảng hỏi người của mình.

" R- Rồi. Tôi không chừa lại bất kì một lát thịt hay nguyên liệu nào cả. "

" Yêu cầu là món thịt hảo hạng đấy. Không có nguyên liệu đàng hoàng, chẳng biết nó nấu cái gì nữa. "

" Cuối cùng là nước sốt. " Shiro nghĩ. Cô đổ nước sốt lên thịt rồi Souma đem ra, trước sự ngỡ ngàng của ả và đám người.

" Tại sao? "

" Thế quái nào mà... "

" .... nó lại làm được... "

".... thịt quay kia chứ! "

----------

" Cho phép tôi trả lời câu hỏi của mấy người. " Shiro giơ tay xung phong giải thích. " Đây là khoai tây được bọc thịt xông khói cắt mỏng mà bọn tôi mua cho bữa sáng ngày mai. Lí do còn lại là vì thỏa thuận của tôi với Onii-chan."

" Thịt quay ' đùa nhau ' đấy! " Souma ưỡn ngực tự hào khoe thành phẩm.

" Khoai tây? "

" Đùa nhau? "

" Quay? "

Đám người kinh ngạc nhìn cả hai. Souma nhắm mắt cười tủm tỉm nói tiếp.

" Đúng vậy, trước tiên tôi hầm khoai tây... "

Shiro cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng khi anh nói. Khi anh mở mắt ra chỉ thấy mọi người ( trừ cô ) nhíu mày nhìn mình.

" Huh? Không khí gì vậy nè? " nhìn Shiro. " Em biết không Shiro? "

"...." Shiro.

Rầm.

" Cậu giỡn mặt với tôi ấy à. " ả tực giận đập bàn. " Tôi bảo cậu phục vụ món thịt mà! Không đàm phán gì nữa hết! Giao nhà hàng này cho tôi! Nghe đây! Một đầu bếp thật sự thành công thì phải làm việc ở các nhà hàng cao cấp mà tôi trình ra. Thất bại rồi! Nếu cậu hỏi thì tôi sẽ trả lời là nhà hàng này không xứng đáng được tồn tại! "

Người phụ nữ ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, hai chân bắt chéo. Shiro chỉ lạnh nhạt nhìn ả nói. " Câm miệng đi, đồ nghiệt súc. "

Mọi người ngay cả Souma cũng bất ngờ trước thái độ của cô.

" Cô thật sự nghĩ rằng tôi không chú ý đến hành vi của cô ngày hôm qua ư? Tôi lưu ý mọi thứ về cô. Nhịp thở, giọng nói, ánh mắt. Tôi biết mọi thứ về cô. Chẳng qua chỉ là nhân viên quèn sắp bị sa thải mà còn dám phê phán người khác. Đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu của mình mà đá bọn tôi đi. Sẽ ra sao nếu tôi kiện công ty các người xâm nhập gia cư bất hợp pháp, phá hoại tài sản? Lúc đó chắc chỉ có cạp đất mà ăn thôi nhỉ? Mà đất cũng chẳng có để cô ăn đâu. Cô nói Yukihira không xứng đáng để tồn tại. Sao cô không tự hỏi mình đi xem mình có nên tồn tại không nhỉ? "

Đối mặt với đôi mắt quỷ dị kia, Minegasaki có cảm giác một luồng hơi lạnh vọt lên lưng, sự sợ hãi từ sâu trong đáy lòng càn quét mà lên. Đám vệ sĩ trông thấy một màn như vậy cũng run bần bật, làm vệ sĩ bao năm, tiếp xúc với bao loại người nhưng chưa bao giờ gặp phải ai có sát khí nồng đậm như vậy, đặc biệt là một đứa trẻ. Thứ trước mặt họ không phải trẻ con, mà là quái vật.

Minegasaki run rẩy, té cái uỵch xuống đất, quay người muốn chạy nhưng khổ nỗi không di chuyển được.

Shiro chậm rãi lại gần, cúi xuống đối diện với ánh mắt ả.

Minegasaki trông thấy dáng vẻ chật vật của mình trong đáy mắt cô.

Còn trông thấy.... độ băng lãnh từ chúng.

Chỉ một khắc ả có cảm giác như mình rơi vào vực sâu không đáy, cơ thể lạnh lẽo đến mức đóng băng.

" Chưa gì đã chạy sao? Còn chưa nói chuyện xong mà. "

Thanh âm lạnh lùng kéo ả về thực tại.

" Mày.. mày muốn thế nào? "

" Thế nào sao? Ngoan ngoãn cùng người của cô cút xéo khỏi đây. Đừng để tôi thấy mặt." Cô ghé sát vào tai ả. " Tôi còn giữ rất nhiều thứ để tặng cho cảnh sát đấy. Hiểu rồi chứ. "

" V- Vâng! " ả hốt hoảng đứng dậy, cùng vệ sĩ thì nhau chạy ra ngoài, leo lên xe, chạy mất hút.

"... Phiền phức. " cô thở dài nhìn ông anh đang chơi với kiến.
" Gì nữa đây? "

" Sao vậy? "

" Sao gì mà sao? Ai cho em giành hết hào quang của anh thế hả? Giờ công sức nãy giờ anh làm có ích gì chứ!! "

" ..... " có vậy cũng dỗi được.

" ... Đưa đây. "

" Hả? "

" Đĩa thịt. Đưa đây em ăn. "

Souma hừ lạnh, đưa đĩa thịt, Shiro nhanh nhảu cắt một miếng thịt cho vào miệng.
" Tạm được. "

" Đủ rồi nha!! "

-----------

Sau ngày hôm đó, Minegasaki không dám ló mặt lần nào nữa. Hai anh em lại bắt đầu công cuộc dọn vệ sinh bảng hiệu.

Souma đeo găng tay xanh, ngồi trên thang kì kì cọ cọ. Shiro đứng dưới cầm xô xà phòng, trầm mặc nhớ lại sự kiện hôm qua.
" Mình lại bị mất kiểm soát. Bộc lộ cảm xúc quá nhiều. Tại sao chứ? Vì ả giống với người đó sao? Mà mình đang nghĩ lung tung gì vậy? Cả hai đều đã biến mất rồi. Cần gì phải lo lắng nữa. "

Trong khi đó, Souma lại có suy nghĩ khác.
" Dù có chuyện gì đi nữa, mình cũng sẽ không để mất nhà hàng này. Vì Yukihira là lâu đài cho mình và Shiro bồi dưỡng tay nghề nấu nướng mà. "

Bộp bộp.

Tiếng bước chân lại gần, cả hai dừng lại thấy Jouchiro đang cầm một cái vali mỉm cười nhìn hai đứa con đang làm việc chăm chỉ.

" Ông già. "

" Papa."

" Coi bộ có chuyện rồi nhỉ? "

" Không có gì quan trọng đâu. " Souma tiếp tục lau.

" Bọn con vừa có một khách hàng bất lịch sự. Nhưng con đảm bảo họ sẽ không dám nữa đâu nên papa cứ yên tâm. "

" Souma, Shiro. "

"?? " quay lại nhìn.

" Trong vòng 3 năm, ta sẽ.... "

"... " hồi hộp.

" .... đóng cửa nhà hàng này. "

Uỵch

Rầm.

Xoạch

Souma té xuống đất làm cái uỵch, Shiro trực tiếp đánh rơi xô nước và đồ đạc. Tuy nhiên ông không mảy may quan tâm, mở cửa vào.

" Ừ bây biết đấy. Ta sẽ phải xin lỗi khách quen. "

" Xin lỗi hai đứa con quý hóa của ông trước đây này! "

" Cũng tại vì một người bạn cũ rủ ta làm việc chung. "

" Bạn cũ? " Shiro.

" Sao? " Souma.

" Hiện giờ ở đó rối rắm lắm nên ta sẽ không về lại đây đâu. "

" Này ông già! "

" Sau khi chuẩn bị xong hành lí, ta sẽ đi ngay. Ta sẽ gửi tiền cho bây sống qua ngày. "

" Con bảo khoan mà, con và Shiro luôn muốn... ở lại nhà hàng này... " giọng anh nghẹn ngào.

" Onii-chan. "

Cô không thể trách anh được. Từ khi còn bé, anh luôn muốn vượt qua ba mình và biến nhà hàng trở nên nổi tiếng nhất. Cả anh và Shiro. Đó là lời hứa mà họ nhất định phải thực hiện.

-----------
Hồi tưởng.

Shiro 5 tuổi ngồi trên mặt đất, chơi game trên PS Vita của cô. Souma 11 tuổi ngồi cạnh nhìn cô chơi.

" Em thích chơi trò nấu ăn không Shiro? Đồ ăn em làm trong này mặc dù không ăn được nhưng trông rất hấp dẫn~a "

Shiro không rời mắt khỏi màn hình, khẽ gật đầu đáp lại.
" Đồ ăn trên màn hình không đủ với em. Em muốn tự tay nấu và nếm thử đồ ăn thật. Trước kia đồ ăn họ cho em hầu hết đều không ăn được. Trò chơi điện tử nấu ăn, dù em không ăn được nhưng nếu chúng có mùi vị thì chắc hẳn sẽ rất tuyệt. "

Souma trầm mặc, anh không thể tin lời này phát ra từ cô bé 5 tuổi. Cũng phải, Shiro vốn dĩ rất thông minh nhưng nó cũng khiến cô chịu tổn thương đặc biệt là lũ người chịu trách nhiệm cho nỗi đau của cô lại là....

Souma đột nhiên đặt tay lên đầu Shiro khiến cô ngước nhìn anh bối rối.
" Đây là nhưng gì em mong muốn phải không, Shiro? Món ăn ngon như trong game? "

" Ư- Ừm. "

" Hì. Sau này khi chúng ta nấu ăn ngon hơn và anh vượt mặt được bố, anh sẽ tiếp quản Yukihira và làm những món ăn mà em yêu cầu! Thậm chí còn ngon hơn gấp vạn trong game nữa!"

Đôi mắt Shiro mở to.
" T- Thật sao? Anh thật sự có thể?"

Nụ cười trên môi Souma rộng thêm, anh giơ ngón cái lên.
" Tất nhiên! Cứ trông cậy vào anh hai! Hứa danh dự đó! "

Kết thúc hồi tưởng

------------

Và bây giờ, tất cả những thứ đó sẽ bị phá hủy ngay trước mắt họ. Shiro thừa nhận cho dù thông minh đến đâu, cô vẫn mãi mãi không bao giờ đọc được suy nghĩ ông.

" Papa.... tại sao? "

Jouchiro bước lại gần hai đứa con, một tay đấm nhẹ vào ngực Souma, tay còn lại xoa đầu Shiro.

" Đến ngày vỗ cánh bay xa rồi, Souma, Shiro. Đi thử thách tay nghề của hai đứa đi. " ông đưa cho anh một tờ quảng cáo.

" Trường nấu ăn? Tại sao đến bây giờ mới cho con vào một trường như thế? Mà khoan đã, còn Shiro? Lỡ họ không cho em ấy học thì sao? "

" Bình tĩnh, Souma. Trường đó không giới hạn độ tuổi nhỏ hơn với lại con bé biết điều hơn con nhiều. Đúng lúc mà phải không? Trong thời gian đóng cửa nhà hàng, con sẽ lấy được bằng cao trung ở đó. Thôi cứ tới đó học 3 năm đi. "

Shiro chỉ lẳng lặng nhìn ông với vẻ u buồn, gia đình mới của cô sẽ lại tan vỡ sao, cô không muốn, cô không thể tưởng tượng được nếu không có họ, cô sẽ đi về đâu. Nhận thấy vậy, Jouchiro, quỳ xuống ôm Shiro vào ngực, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi.

" Ba biết con rất buồn nhưng đừng bao giờ quên rằng, ba yêu con, ba tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu. Vậy nê... hãy giữ anh hai con khỏi rắc rối dùm ba, được chứ Shiro? Cả con cũng vậy Souma, Shiro còn rất nhỏ, chú ý chăm sóc em con cho tốt vào đấy.

" Vâng. "

-------------

Vài ngày sau, anh em nhà Yukihira rời nhà đi tuyển sinh vào trường nấu ăn. Souma xách cặp táp trên vai ngáp ngắn ngắp dài.
" Vứt tiền để học nấu ăn rõ là việc làm vớ vẩn. "

Shiro đeo ba lô trắng, lật đật chạy lại gần Souma mở miệng.
" Papa làm vậy cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shokugeki